Vừa Hôn Thành Nghiện: Cô Vợ Thần Bí Của BOSS

Chương 2: Khôn lắm dại nhiều

Nếu đổi lại lúc bình thường, cô nhất định sẽ ồn ào lớn tiếng, nhưng hôm nay cô gánh trên vai niềm hi vọng của chủ biên dành cho cô mà đến đây, tuyệt đối không thể chọc giận người này.

Vì thế Tô Tiểu Tuyết nghe lời đứng dậy, còn chưa đứng vững lại thấy cô trợ lý của Cung Lăng Hạo bước đến gần, nhanh chóng ở trên người cô mà khoa tay múa chân.

"Cô.. Cô làm gì vậy? Cô đang làm cái quái gì thế? Cô buông tôi ra..."

"Cao 1m67, vòng một đạt tiêu chuẩn, vòng hai 60cm, vòng ba đạt tiêu chuẩn. Cơ thể xem như rắn chắc." Cô gái trẻ tuổi đánh giá thân thể cô xong, lấy ra giấy bút đã chuẩn bị bên người, ghi chép lại số đo cơ thể của Tô Tiểu Tuyết. Đối với những bộ phận nhạy cảm của một cô gái, cô ta rất thông minh không trực tiếp nói ra. Mà sau khi ghi chép xong, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha kia sẽ đích thân kiểm tra. "Thiếu gia." Cô ta cung kính đem tờ giấy đã ghi chép xong đặt trước mặt anh.

Người đàn ông cụp mắt nhìn, sau đó ra hiệu những người xung quanh lui ra.

"Các người.."

"Em đến đây xem mắt để kết hôn?" Cung Lăng Hạo nói chen lời Tô Tiểu Tuyết, thanh âm đầy từ tính, mỗi một từ thốt ra đều đánh trúng tâm cô.

"A? Không phải.." Tô Tiểu Tuyết đang muốn phủ nhận, đã thấy Cung Lăng Hạo ra hiệu cho người lấy sổ hộ khẩu của cô ra, sau đó Tô Tiểu Tuyết á khẩu không nói nữa. Cô đến đây vì lí do đi xem mắt quả thật không sai, nhưng là, đối tượng cô đi xem mắt, nửa tiếng trước đã sớm bị cô gọi điện thoại lừa đi rồi.

Nhân viên phục vụ mang tới cho Cung Lăng Hạo một ly cà phê, sau đó lại đem một ly nữa cho Tô Tiểu Tuyết. Trong khi anh cầm thìa nhẹ nhàng khuấy chất lỏng bên trong chiếc ly, Tô Tiểu Tuyết cúi đầu, nghĩ thầm không thể bỏ qua cơ hội phỏng vấn hoàn hảo này.

Cung Lăng Hạo nhìn Tô Tiểu Tuyết, mặc dù cô mặc trên người một chiếc váy công chúa xinh xắn, nhưng trong xương cốt lại lộ ra hơi thở quật cường. Trên mặt vì ngượng ngùng mà nhiễm lên một tầng ửng đỏ, mắt to xinh đẹp, hơi hơi rủ xuống để lộ hai hàng lông mi ngay ngắn. Chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi căng mọng. Tuy rằng không phải khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn gì đó, nhưng thật sự cảm thấy có chút đẹp không sao tả xiết.

Nếu thật phải lấy một người con gái thế này làm vợ, làm thiếu phu nhân nhà họ Cung, mang theo ra ngoài hẳn là sẽ không mất mặt.

"Em có biết tôi không?" Sau một lúc lâu, thanh âm lạnh lùng vang lên phá vỡ sự yên lặng giữa hai người trong lúc đó.

Tô Tiểu Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt anh tuấn lạnh lùng này, nhìn kĩ một chút liền khiến tâm không ngừng hoảng loạn, làm cô chợt quên mất mục đích thực sự khiến mình đến đây.

"Không... Không biết." Tô Tiểu Tuyết, mày rốt cuộc đang nói cái gì vậy! Không biết, không biết thì sau đó mày phỏng vấn anh ta kiểu gì?

"Tôi trông có đẹp không?" Bờ môi tuyệt đẹp khép vào mở ra theo từng lời nói khiến cô mặt đỏ tai hồng.

"Đẹp." Cô ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, nhanh nhảu trả lời. Trời ơi, Tô Tiểu Tuyết, sao mày lại mê trai thế này, mất liêm sỉ chết đi được!

"Em có muốn gả cho tôi không?"

Tô Tiểu Tuyết trừng lớn hai mắt nhìn anh, cảm thấy có phải lỗ tai của mình có vấn đề hay không. Lại nói người đàn ông này cứ tự cho mình là đúng, thấy bản thân trông có vài phần tuấn tú là có thể lấy cô ra làm trò cười sao?

"Không, không phải, anh Cung, có phải anh nghĩ lầm gì đấy không?" Anh ta không phải là đến xem mắt cùng một vị thiên kim tiểu thư vừa mới về nước sao? Như thế nào, chỉ trong chớp mắt, lại cùng cô làm quen chứ?

Cung Lăng Hạo nhìn thẳng cô, làm cô cảm thấy xấu hổ, lúc hai tay cầm ly cà phê, không cẩn thận làm rơi chiếc túi xách nhỏ đặt trên bàn, một ít vật dụng ở trong túi rơi lộn xộn trên mặt đất.

"Ngại quá, thật ngại quá!" Tô Tiểu Tuyết vội vàng đứng dậy ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng nhặt lên, đem chiếc máy ảnh trong túi ôm vào trong ngực, cô trong lòng đau đến thịt nát xương tan, sẽ không rơi đến hỏng chứ.

"Đi thôi." Cung Lăng Hạo đột nhiên đứng dậy, khí thế mạnh mẽ, khiến Tô Tiểu Tuyết theo bản năng đứng dậy cùng anh.

"Đi... Đi đâu?" Cô cảm thấy kì quái, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của Cung Lăng Hạo.

"Thiếu gia..." Lúc này, Mạc Nham - trợ thủ đắc lực nhất của Cung Lăng Hạo đến gần bên người anh, ghé vào lỗ tai anh báo cáo gì đó.

Sắc mặt Cung Lăng Hạo đột nhiên chuyển biến, vốn dĩ hai tròng mắt thoạt nhìn đã lạnh lùng, nháy mắt tản ra tia âm u lạnh lẽo, sắc bén giống như chim đại bàng đang tấn công con mồi.

"Cứ thuận theo ý muốn của bọn họ đi." Một lúc lâu sau, anh mới lạnh lùng trả lời một câu.

Tô Tiểu Tuyết nhìn không ra biểu tình của Cung Lăng Hạo, cũng không biết bọn họ đang thì thầm cái gì. Càng không biết, lúc này cô phải đi hay phải ở lại.

Vài giây sau, Cung Lăng Hạo lấy tay ra hiệu cho Mạc Nham theo sau rời khỏi tiệm cà phê.

"Này..." Tô Tiểu Tuyết nhìn quanh người đàn ông khiến cô cảm thấy kì quái. Ngay sau đó, những người ban đầu theo Cung Lăng Hạo đến đây, lần lượt đứng bên trái bên phải của cô, cưỡng chế muốn dẫn cô ra khỏi tiệm cà phê. "Các người muốn làm gì? Buông tôi ra... Các người muốn đem tôi đi đâu?"

"Cô Tô, mời cô phối hợp với chúng tôi, vậy sẽ không phải chịu khổ." Giọng của Mạc Nham so với Cung Lăng Hạo nghe ôn hòa hơn nhiều. Nhưng hành động anh ta bảo thuộc hạ đối đãi với cô, không thể nào không xếp Mạc Nham với Cung Lăng Hạo ngang hàng nhau.

Bọn họ không thương tiếc đem Tô Tiểu Tuyết lên một chiếc Ferrari màu đen, cô thuận thế nhào vào trong l*иg ngực Cung Lăng Hạo.