Ngài Bạc, Xin Tự Trọng

Chương 7: Rõ ràng vừa mới tách ra nhưng bây giờ đã một lần nữa gặp mặt

Thẩm Phồn Tinh nhìn Tô Hằng lúc lâu, bỗng thấp giọng bật cười.

Tiếng cười lạnh lùng đầy châm chọc. Trên mặt không chút cảm xúc, bạc tình không chê vào đâu được.

Nhưng nội tâm cô lúc này, lại vô cùng đau đớn. Trái tim như bị dao cắt.

Lời nói này cũng thật hàm súc, cô mạnh mẽ cũng là sai rồi? Mạnh mẽ nhất định là độc ác, bắt nạt kẻ yếu?

Câu nói ngắn gọn mà vô tình như con dao găm sắc bén hung hăng đâm vào lòng cô.

"Phồn Tinh..."

Tô Hằng vươn tay định bắt lấy cô, như thế nào cũng muốn an ủi cô một chút. Thế nhưng, Thẩm Phồn Tinh lại lùi hai, ba bước lớn.

"Anh đừng có chạm vào tôi!"

Cô gào thét, hất tay anh ta ra. Chậm chạp ngẩng đầu, trong con mắt trong trẻo mà trống rỗng, chỉ có một chữ lạnh, cười như không cười mà nhìn anh ta.

Ngoại trừ lạnh nhạt châm chọc chính là tuyệt vọng cùng dứt khoát.

Cái nhìn này làm tim anh ta run lên, đau đớn lan ra cả ngực.

"Phồn Tinh...." Anh ta lại kêu một tiếng nhưng không biết phải nói gì.

Thẩm Phồn Tinh nhìn Tô Hằng, thanh âm rét lạnh: "Tô Hằng, anh nhớ kỹ điều này, là Thẩm Phồn Tinh tôi không cần anh! Tôi thật sự hy vọng anh cùng Thẩm Thiên Nhu thiên trường địa cửu! Không cần cầu xin cho tôi cái gì, tôi không uất ức đến vậy! Aa... Ai lại đi lau mặt bằng giẻ lau chân?!"

Lần đầu tiên đối mặt với những lời độc địa này của Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng ngoại trừ khϊếp sợ cũng chỉ có khϊếp sợ.

Cô gái có khí chất tuyệt vời, tu dưỡng tốt đẹp, lại có thể nói ra những lời như thế?

Hiểu được cô đang phẫn nộ, anh ta mấp máy môi: "Dù sao...cũng..thật xin lỗi."

"Tôi biết rồi." Một khe hở cũng không có, cô đáp.

Tô Hằng ngẩng đầu nhìn cô: "Em có thể tiếp nhận là tốt rồi..."

Thẩm Phồn Tinh vẻ mặt không cảm xúc.

"Dựa vào đâu mà tôi phải tiếp nhận? Anh có thể nói xin lỗi nhưng tôi cũng có quyền không tha thứ! Cút!"

Tô Hằng nhìn cô chăm chú, biết rằng lúc này dù có nói gì cũng vô ích. "Em nghỉ ngơi đi." nói rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Tới khi Tô Hằng hoàn toàn rời đi, Thẩm Phồn Tinh mới không còn sức lực nào ngồi xuống giường. Cô cuộn hai chân lại, đôi mắt trống rỗng, vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lạnh lùng mạnh mẽ?

Cô cũng từng ôn hòa như nước. Chẳng qua, cái thế giới này quá rét lạnh. Cô không thể không biến bản thân mình thành băng, chỉ muốn bản thân kiên cường hơn một chút!

Cô chỉ có thể tự bảo vệ mình, không để cho mình bị thương, không để mình khổ sở. Như vậy mới không để cho mình phải rơi nước mắt, không để cho mình lộ ra nhu nhược, không để mình trở nên đáng thương trước mặt người khác.

Đã nhiều năm như vậy rồi, cô cứ cho rằng cô đã quen. Nhưng giờ mới biết, cô cũng không kiên cường như mình nghĩ.

Cô cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ mềm yếu. Cổ họng đau xót, hốc mắt nóng lên.

Nhưng cô chỉ được yếu mềm đến mức này!

Cô sẽ không rơi lệ, không đáng, cũng rất yếu đuối.

Cuối cùng, nước mắt của cô cũng chỉ biết rơi vào bụi bặm, không đáng một đồng, còn có thể trở thành trò cười cho kẻ khác.

Bên cạnh có người đến gần, không lâu sau trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay trắng tinh.

Thẩm Phồn Tinh quay đầu, ngước mắt. Trong con ngươi mềm mại hiện lên tia khϊếp sợ ngắn ngủi.

Cô buông hai tay đang ôm chân mình, từ trên giường đứng dậy.

Nhìn người đàn ông tuấn mỹ cao hơn cô một cái đầu.

Rõ ràng vừa mới tách ra nhưng bây giờ đã một lần nữa gặp mặt.