Ở một nơi xa lạ, đặc biệt là trong tình huống bên ngoài phòng có một người phụ nữ, Thẩm Lâm An ngủ thập phần không an ổn, cũng lo lắng cho tình trạng của Trần Di Nhiên.
Lần đầu tiên anh rời giường trễ sau bao nhiều năm duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ.
Lúc hai người đang ngủ say, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Thẩm Lâm An cau mày ngồi dậy.
Thấy người bên trong không có phản ứng gì, Nguyễn Nguyễn lại gọi, "Mau mở cửa đi! Lâm An, anh không sao chứ ?"
Đúng vậy, Nguyễn Nguyễn chính là người đã quấy rầy giấc ngủ lúc sáng của họ.
Cô biết hai người này tối hôm qua nhất định phải trằn trọc, ngủ không ngon, cho nên sáng sớm hôm sau cô mới đến đánh thức bọn họ.
Thẩm Lâm An khoác thêm áo ngủ, đen mặt ra mở cửa.
Trần Di Nhiên căn bản là không có cởϊ qυầи áo, nghe thấy tiếng động liền vội vàng vào vệ sinh rửa mặt.
“ Mới sáng sớm lại đi phá giấc ngủ của người khác, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Vẻ mặt thối của Thẩm Lâm An có thể khiến người ta đông lạnh.
Dù vậy Nguyễn Nguyễn vẫn bước vào, bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy dấu vết của người đã ngủ trên sô pha, vội vàng hỏi: "Có phải có người đã ngủ trên sô pha này không? Đúng rồi, Trần Di Nhiên ở phòng nào? ”
Nguyễn Nguyễn rõ ràng biết mọi việc của họ, nhưng cô lại giả vờ như không biết gì, hỏi Thẩm Lâm An một cách ngây thơ.
“Tối hôm qua không còn phòng trống ở khách sạn. Hai chúng tôi ngủ chung một phòng.”
“Cái gì?” Đối mặt với vẻ mặt vô cùng tự nhiên của Thẩm Lâm An, vẻ mặt của Nguyễn Nguyễn có chút luống cuống.
“Vậy là tối hôm qua, hai người một người ngủ trên sô pha, còn một người ngủ trên giường bên trong, phải không?” Nguyễn Nguyễn có chút không thể tưởng tượng nổi hỏi lại.
Thẩm Lâm An gật đầu, rót cho mình một cốc nước.
“Buổi sáng cô đến đây chỉ để nói những lời vô bổ này sao?”
Trần Di Nhiên sau khi rửa mặt xong đã nghe thấy âm thanh bên ngoài, biết không trốn tránh được, nhưng khi nghĩ đến việc tối hôm qua thì cô ta cảm thấy rất xấu hổ khi đối mặt với Nguyễn Nguyễn, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi bước ra ngoài.
" Bà chủ.” Trần Di Nhiên chào hỏi.
(Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại s1apihd.com)
Nguyễn Nguyễn nhìn cô ta từ trên xuống dưới, dường như muốn xem Trần Di Nhiên có điều gì bất thường hay không.
“ Di Nhiên, vất vả cho cô, có phải Lâm An tối qua rất phong độ để cô ngủ ở trên giường không?” Nguyễn Nguyễn biết Thẩm Lâm An là người như thế nào, đối với tình huống này rất tò mò.
Trần Di Nhiên vẫy tay, sợ cô hiểu nhầm, "Sao có thể được? Bà chủ, phòng này là ông chủ trả tiền, với lại tôi chỉ là thư ký thôi, làm sao có thể giành giường với ông chủ được? Tôi tất nhiên là ngủ trên ghế sa lon. ”
Nguyễn Nguyễn kỳ quái liếc nhìn Thẩm Lâm An, người đàn ông này thật là thú vị.
Vẻ mặt của Nguyễn Nguyễn cũng có chút mất tự nhiên, “Không có gì, tôi chỉ là lo lắng cho hai người, nên sáng sớm hôm nay tôi mới kêu tài xế nhanh chóng đưa tôi đến, không nghĩ tới phá giấc ngủ của hai người, rất xin lỗi. "
" Tôi vốn dĩ ngủ ở đây cũng không lâu, giờ chúng ta về khách sạn đi! "Thẩm Lâm An cực kỳ tự nhiên nói một câu, liền trở về phòng thay quần áo.
Nguyễn Nguyễn có chút bất đắc dĩ nhún vai nhìn về phía Trần Di Nhiên “Đừng quan tâm, ông chủ của cô là như vậy đấy. Tối hôm qua cô cũng đã rất vất vả rồi.”
Trần Di Nhiên không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt có chút xấu hổ, “Không có việc gì. Không vất vả. ”