Số Kiếp Làm Trà Xanh

Chương 23: Thẩm Lâm An và Trần Di Nhiên ngủ chung một phòng

Thẩm Lâm An và Trần Di Nhiên đang ngồi đối diện nhau trong góc quán cà phê,mắt to trừng mắt nhỏ, không biết vì sao có chút xấu hổ.

Thẩm Lâm An liếc nhìn đồng hồ, trời đã xế chiều, lúc này bên ngoài vang lên tiếng sấm.

Trần Di Nhiên rùng mình sợ hãi, cô ta sống với bà ngoại từ nhỏ, cho nên khi ở nhà một mình, cô ta sợ nhất là sấm sét.

Nhưng cố tình bây giờ cô ta đang ở bên ngoài, không có cách nào trốn vào trong phòng được.

“ Lúc như này, chúng ta nên bắt taxi rồi về đi.”

Trần Di Nhiên đương nhiên đồng ý, vội vàng gật đầu, hiện tại cô ta chỉ mong mau chóng trở về phòng.

Nhưng lúc này lại là giờ cao điểm tan sở, hai người vẫy tay bên ngoài đã lâu, cũng không chặn được một chiếc xe.

( Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại s1apihd.com)

Thấy thời tiết trở nên u ám, người đi đường lần lượt ẩn nấp, hai người còn chưa kịp gọi được xe.

Thẩm Lâm An cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho tài xế, kêu tài xế đến đón, nhưng không biết tại sao tài xế lại không qua được.

Chuyện này đương nhiên là do Nguyễn Nguyễn thông minh sắp xếp, cô cố ý tìm lý do kêu tài xế đi, còn yêu cầu tài xế cất điện thoại di động lên xe.

Trong sách, cô không nhớ bất cứ kỳ chi tiết gì liên quan đến nữ chính, nhưng cô nhớ rằng nữ chính sợ mưa và sấm sét nhất.

Cô tắm xong một mình, ngồi trước cửa sổ mặc áo choàng, nhìn từng đám mây đen và tia chớp lóe lên, không biết tại sao, tâm trạng cô rất tốt.

Cô tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ quý giá, nghe nhạc cảm thấy tâm trạng rất sảng khoái!

Nhưng Trần Di Nhiên và Thẩm Lâm An ở bên ngoài lại rất chật vật, muốn đi taxi mà không được, đành phải quay lại quán cà phê.

Trần Di Nhiên lấy tay che tai trong tuyệt vọng, sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn phải giữ vững tôn nghiêm của mình ở nơi công cộng.

Trần Di Nhiên tự nhiên nhìn thấy việc làm của Trần Di Nhiên, nhưng anh cau mày không biết phải làm thế nào, hóa ra con gái rất sợ sấm sét.

“ Cô sợ sấm sét sao?” Trong bầu không khí khó xử, Thẩm Lâm An cuối cùng cũng hỏi một câu.

Trần Di Nhiên cố nén thân thể đang run rẩy gật đầu, lúc này cô ta chỉ muốn chui xuống gầm bàn.

Thẩm Lâm An thở dài, xem thời tiết bên ngoài, dường như sấm sét sẽ không ngừng trong thời gian ngắn, sau khi quan sát khu vực xung quanh, thấy bên cạnh quán cà phê này có một khách sạn hạng sao.

Anh đứng dậy nắm lấy cổ tay của Trần Di Nhiên, “Đi thôi, bên cạnh có một khách sạn, cô đi khách sạn đi.”

Trần Di Nhiên gật đầu, loạng choạng đứng lên, cô ta phải dựa vào cổ tay Thẩm Lâm An để chống đỡ mới có thể đi bộ.

Trần Di Nhiên chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, đi theo Thẩm Lâm An đến khách sạn bên cạnh, không ngờ lại xuất hiện một màn kịch tính hơn, trong khách sạn chỉ còn lại một phòng.

Tâm trạng của Thẩm Lâm An giống như thời tiết bên ngoài, sao hôm nay lại xui xẻo thế này?

Không có cách nào tiếp tục để mọi người nhìn tình huống của Trần Di Nhiên nữa, anh sợ sẽ xảy ra chuyện.

"Vị tiên sinh này, anh còn muốn lấy phòng không? Phía sau có khách đi lại này."

"Vậy thì lấy một phòng."

Trần Di Nhiên còn chưa kịp định hình, Thẩm Lâm An đã nhắc nhở cô ta lấy chứng minh thư ra.

Sau khi vào khách sạn, Trần Di Nhiên sợ hãi trực tiếp chạy vào phòng tắm, rõ ràng là không có một âm thanh nào, nhưng nổi ám ảnh vừa rồi dường như còn tồn tại.

Thẩm Lâm An có chút choáng váng khi đối mặt với tình huống này, "Trong phòng đã không còn tiếng sấm. Tôi đã đóng rèm cửa. Tôi ở quán cà phê bên ngoài. Có việc gì thì gọi cho tôi."

Thẩm Lâm An xoay người muốn rời đi, nhưng cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Trần Di Nhiên xanh xao bước ra ngoài, nhưng có thể thấy rằng so với vừa rồi, tình trạng của cô ta đã tốt hơn rất nhiều.

"Ông chủ, đừng đi. Dự báo thời tiết nói đêm nay ở thành phố H có bão lớn, muốn bắt taxi trở về là điều không thể ."

Thẩm Lâm An mở giao diện điện thoại, nhìn thấy thông báo thời tiết tương tự. .

“Tình trạng của cô bây giờ thế nào?” Thẩm Lâm An hỏi.

Mặc dù sắc mặt của Trần Di Nhiên vẫn còn rất nhợt nhạt nhưng cô ta vẫn kiên quyết nói: “ Tôi đã khá hơn rồi.”

“Ở đây chỉ có một phòng thôi, cứ như vậy đi. Tôi ngủ bên trong còn cô ngủ bên ngoài.”

Thẩm Lâm An lời này rất không thân độ phong sĩ, anh thế nhưng để mình ngủ trên giường, để một cô gái ngủ trên ghế sofa bên ngoài.

Trước đây anh và Thư ký Trương đi công tác, gặp phải vấn đề gì cũng dễ dàng giải quyết, nhưng nếu cùng một cô gái đi công tác giải quyết một số vấn đề thì rất phiền phức.

Trần Di Nhiên tuy rằng sửng sốt, nhưng cũng gật đầu, dù sao căn phòng này là do Thẩm Lâm An trả tiền, để anh ngủ trên giường cũng có lý.

Trần Di Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, nhưng âm thanh bên ngoài vẫn có thể nghe thấy lờ mờ.

Thẩm Lâm An đứng bên giường nhìn cơn bão bên ngoài, không biết khi nào mới dừng lại.

Trong lúc anh đang suy nghĩ, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tên rất đáng xấu hổ.

Thẳng đến 15 giây sau, anh mới trả lời điện thoại.

"Alo."

"Alô, Lâm An, sao anh và Trần Di Nhiên không trở về? Bên ngoài trời đang bão! Hai người không sao chứ?"

Giọng nói lo lắng của Nguyễn Nguyễn vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, nhưng trong thực tế cô đang nằm trên ghế massage một cách tiêu dao tự tại.

Thẩm Lâm An cảm thấy gân xanh trên đầu nổi lên, nếu không vì Nguyễn Nguyễn thì hai người bọn họ sẽ gặp phải tình huống xấu hổ này sao? Anh sẽ bị kẹt ở khách sạn, không thể trở về sao?

" Cô còn không biết xấu hổ mà nói, nếu không phải tại cô, chúng tôi hai người làm sao có thể không bắt được taxi hoặc tự ngồi xe quay trở lại. Còn tài xế của tôi bị sao vậy? Tại sao anh ta không trả lời điện thoại của tôi?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm An nói một câu dài như trong một lần.

Nguyễn Nguyễn lắng nghe giá trị chán ghét +1 không ngừng trong đầu của mình, thanh âm giá trị chán ghét +1 làm cô gần như bật cười thành tiếng.

"Ai nha! Tại sao lại như vậy, em cũng không biết, điện thoại của tài xế có khi bào bị gì không? Hay là em đi đón hai người bây giờ."

Thẩm Lâm An không thể không có lương tâm bắt cô đi thật.

“Quên đi, đêm nay chúng ta sẽ ở khách sạn bên ngoài một đêm, cô còn có việc gì sao?” Thẩm Lâm An cố gắng chịu đựng cơn tức giận, lễ phép hỏi.

"Đều là lỗi của em. Nếu không phải tại em, hai người sẽ không chật vật như vậy." Giọng nói áy náy của Nguyễn Nguyễn đột nhiên vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

Mặc dù Thẩm Lâm An không biết người phụ nữ phía đối diện có mấy phần thật tình như thế nào, nhưng anh không có tâm tình tiếp tục nói.

“Cúp máy đây.”

Không chờ Nguyễn Nguyễn nói tiếp thì anh đã cúp điện thoại.

Mở cửa phòng, Trần Di Nhiên nhìn có vẻ đã ngủ,vùi mình trên ghế sô pha.

Anh bất lực thở dài, mặc dù căn phòng cách âm tốt nhưng bên ngoài luôn có tiếng sấm yếu ớt.

Suy nghĩ xong vẫn đưa tay ra.