“Tôi đây giúp cô đặt một phòng?”
Sau khi hai người đến khách sạn, Thẩm Lâm An đã giúp Nguyễn Nguyễn thu xếp.
Nguyễn Nguyễn khó hiểu nhìn anh, “Hai chúng ta là vợ chồng ngủ chung một phòng không được sao?”
Lại nói, hai người họ sau khi kết hôn chưa bao giờ sống chung một phòng, vẻ mặt của Thẩm Lâm An lập tức trùng xuống.
"Tống Nguyễn Nguyễn, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng với cô rồi. Tôi không có hứng thú ở bên cô. Là vợ chồng, tôi đối với cô như vậy đã là nhượng bộ lớn nhất."
Thẩm Lâm An ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Tống Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn nôn, lời này như thể ai cũng muốn có quan hệ với anh.
"Lâm An, em cũng muốn nghe lời anh, nhưng cha mẹ luôn tạo áp lực cho em. Họ muốn ôm cháu ..."
Vẻ mặt của Thần Lâm An càng trở nên khó coi, không nghĩ tới Nguyễn Nguyễn lại đem cha mẹ đến uy hϊếp anh.
"Giá trị chán ghét +5"
"Đừng nói nữa, tôi sẽ không ở chung với cô. Giữa hai người chúng ta chỉ có thể có danh phận là vợ chồng. Nếu cô cứ tiếp tục, danh phận này sẽ được đưa cho người khác."
Nguyễn Nguyễn nghe lời đe dọa của Lâm An, ngoài mặt thì có vẻ buồn nhưng trong lòng lại rất kích động, mau đưa danh phận này cho Trần Di Nhiên đi, loại phụ nữ nào có thể chịu đựng được một người đàn ông như vậy?
Nguyễn Nguyễn lộ ra một nụ cười miễn cưỡng trên mặt, nhìn Thẩm Lâm An đầy yêu thương, “Em biết rồi, em sẽ không ép buộc anh, em sẽ nói với cha mẹ rằng đó là vấn đề của em.”
Thẩm Lâm An vốn là một người vốn không giỏi ăn nói, nghe vậy không biết phải đáp lại cái gì, nếu nói Nguyễn Nguyễn hi sinh vì anh, kỳ thực cô cũng không hi sinh gì cả.
Đôi khi anh không hiểu, Tống Nguyễn Nguyễn có thực sự yêu anh hay chỉ yêu địa vị của anh?
"Nếu như vậy thì là tốt nhất."
Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhìn xung quanh, “Em nhớ lần này anh không phải đi cùng Trần Di Nhiên đi, sao em không thấy cô ấy?”
Thẩm Lâm An nhíu mày, nói như thế nào đó cũng là chuyện riêng tư của người khác, anh thật khó mà trả lời.
“ Cô ta có chút không khoẻ, hiện tại đang ở bệnh viện.”
“À, không có vấn đề gì lớn đi, nói như thế nào cũng là cùng anh đi công tác mới bị bệnh, vậy ngày mai chúng ta đi thăm cô ấy đi . ” Nguyễn Nguyễn vẻ mặt đồng cảm, trong mắt hiện lên một tia quan tâm đối với Trần Di Nhiên.
(Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại s1apihd.com)
“Không cần thiết, tôi đã sắp xếp cho cô ta xong, người chăm sóc cũng đã sắp xếp tốt.” Thẩm Lâm An vẫn xem xét vấn đề từ góc độ của bản thân.
Nguyễn Nguyễn cảm thấy lo lắng, hai người đã quen nhau một thời gian, tại sao mối quan hệ không được cải thiện?
Có vẻ như lúc này cần phải có sự trợ giúp đắc lực của cô mới được.
"Làm sao anh có thể nói như vậy được ? Một cô gái đi công tác cùng với anh, bị bệnh ở bên ngoài. Anh lại để cô ấy một mình trong bệnh viện. Có phải anh nên đi thăm cô ấy, duy trì tình cảm giữa ông chủ và nhân viên không?"
Thẩm Lâm An thực sự không muốn nghe Nguyễn Nguyễn lải nhải không dứt miệng, vươn tay ra hiệu cho cô im lặng.
“Được rồi, ngày mai chúng ta đi thăm cô ấy, bây giờ cô im lặng được chứ ?”
“Tốt rồi, vậy thì em về phòng trước đi, bay một ngày em cũng mệt rồi.” Nguyễn Nguyễn xoa xoa vai, rồi quay qua kêu nhân viên phục vụ mang hành lý của cô lên.
Nếu không phải vì giá trị chán ghét, ai lại muốn sống cùng anh? Lỡ anh là người ngủ ngáy, nghiến răng hay xì hơi thì sao?