Số Kiếp Làm Trà Xanh

Chương 7: Bữa trưa

Trần Di Nhiên vất vả giải quyết xong công việc mà ông chủ giao cho, nghĩ đến vẻ mặt của Thẩm Lâm An, trong lòng cô ta có chút lo lắng.

Đây là lần đầu tiên cô ta bước vào nơi làm việc, không ngờ mình lại có được cơ hội lớn như vậy, một bước có thể lên trời nhưng ông chủ lại quá nghiêm khắc.

Cô ta đã có ý định từ bỏ không biết bao nhiêu lần, nhưng nghĩ đến bà của mình vẫn đang nằm trên giường bệnh, cô ta lại kìm lòng.

( Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại s1apihd.com, vui lòng không report)

Công việc này có thể cho cô ta có mức lương cao hơn nhiều so với những người khác, cô ta phải kiên trì bằng mọi giá, chỉ có cách này thì bà mới có thể cứu được.

Cô ta siết chặt tập tài liệu trong tay, bước đến phòng làm việc của Thẩm Lâm An gõ cửa.

“Vào đi.”

Trần Di Nhiên chỉnh sửa lại quần áo bản thân, rồi cầm tài liệu bước vào.

“Ông chủ, tôi đã làm xong công việc mà anh kêu. Xin mời kiểm tra.”

Thẩm Lâm An đầu cũng không ngẩng lên, dùng khớp ngón tay gõ bàn, Trần Di Nhiên vội vàng đặt tập tài liệu xuống bàn.

Mấy ngày nay ở cùng Thẩm Lâm An, cô ta đã dần dần biết được thói quen của ông chủ, chuyện liên quan đến công việc luôn nghiêm khắc, không niệm tình riêng.

Thẩm Lâm An mở tài liệu ra, vẫn vẻ mặt vô cảm đó, sau khi lật xem, liền ném tài liệu sang một bên.

"Thứ nhất, việc thực hiện kế hoạch không phân tích được. Thứ hai, phân tích cuối cùng không đủ sâu. Cô nên kết hợp với tài liệu về sự phát triển của công ty mà khi trước tôi giao cho cô vào đây."

Trần Di Nhiên không phản bác gật đầu, " Vâng, ông chủ, trước khi tan làm tôi sẽ nộp lại cho anh. ”

Thẩm Lâm An cau mày nhìn cô gái trước mặt,“ Công ty trả lương tăng ca rất ít sao? ”

“ Không phải, công ty rất hào phóng. "

" Cơ thể cô không khoẻ? "

Trần Di Nhiên bặm môi, lắc đầu.

Thẩm Lâm An ngồi thẳng người, khoanh tay ôm ngực, " Vậy tại sao cô không chịu tăng ca ? Điều quan trọng nhất của sinh viên mới tốt nghiệp vừa vào công ty ở độ tuổi của cô không phải là học hỏi thêm sao?"

Trần Di Nhiên cúi đầu có vẻ như muốn nói gì đó. Ngay khi cô ta muốn nói lý do của mình thì có tiếng gõ cửa.

Thẩm Lâm An ngẩng đầu liếc mắt nhìn: “Mời vào.”

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mang theo một luồn gió thơm đi vào.

“Lâm An, đã trưa rồi, em nghe thư ký Trương nói anh còn chưa ăn cơm, cho nên em mang theo hộp cơm, ăn chút đồ ăn rồi mới xử lý công việc được không?”

( Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại s1apihd.com, vui lòng không report)

Trần Di Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt cô ta, ánh mắt có chút phức tạp, cô ta cũng biết người phụ nữ này là vợ của ông chủ, nhưng không ngờ lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

“Đây là?”

Nguyễn Nguyễn dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Trần Di Nhiên, Trần Di Nhiên không biết tại sao, trong lòng có chút bồn chồn.

Hai người họ sống trong hai thế giới khác nhau, vợ của ông chủ giống như một bông hoa quý hiếm trên trái đất, sống trong nhà kính, không biết đến nỗi thống khổ của con người.

Còn cô ta là một loài cỏ dại sống trên rìa của một vách đá, chỉ có đấu tranh đến tuyệt vọng mới có thể tồn tại.

“Thư ký mới của tôi.” Thẩm Lâm An đặt tập tài liệu trong tay sang một bên, “Được rồi, cô đi xuống làm việc trước đi ”

Trần Di Nhiên gật đầu rồi rời đi.

Trước khi rời đi, cô ta nghe thấy giọng nói của Nguyễn Nguyễn "Đừng có nặng lời với nhân viên. Trưa nay ăn bữa cơm gia đình đi."

Khoảnh khắc Trần Di Nhiên đóng cửa, khi cô ta không còn nghe thấy tiếng nói đó, liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Cô ta cầm tập tài liệu quay trở lại bàn làm việc của mình.

Cô ta không biết rằng tình cảnh trong văn phòng hoàn toàn khác với những gì cô ta nghĩ.

“Buổi trưa ai kêu cô đến gặp tôi?” Thẩm Lâm An có chút bất mãn với hành vi của Nguyễn Nguyễn, trong thế giới của anh, ở nơi nào cũng nên làm những chuyện như vậy.

Nguyễn Nguyễn cuộn tròn ngón tay của mình trong sợ hãi, "Em xin lỗi, em không biết anh không thích gặp em buổi trưa. Là lỗi của em, anh đừng tức giận."

Thẩm Lâm An một hơi nghẹn ra, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Tống Nguyễn Nguyễn này quả thật là khắc tinh của anh.

Nghe giọng nói quen thuộc" giá trị chán ghét+1", Nguyễn Nguyễn cúi đầu xuống khóe miệng hơi cong lên, đây là lúc tạo ra chút bực bội cho nam nữ chính.

“Quên đi, lần sau đừng tới tìm tôi nữa.” Thẩm Lâm An một tay ôm trán, cảm thấy có chút đau đầu.

"Anh làm việc vất vả như vậy, nếu không ăn, em sẽ lo lắng cho thân thể của anh. Đây cũng là nhiệm vụ mà ba mẹ anh đã giao cho em." Nguyễn Nguyễn nhìn như một người vợ, một người con dâu tốt, nhưng thật ra lại muốn lợi dụng mẹ của Thẩm và cha Thẩm để đàn áp Thẩm Lâm An.

Quả nhiên, sau khi nghe được câu này, Thẩm Lâm An ngồi đối diện Tống Nguyên Nguyên liền cảm thấy có chút chán ghét.

Anh ghét nhất người dùng cha mẹ ép buộc, “Cơm đưa đây, cô có thể đi ra ngoài, sau này không có việc gì không cần vào văn phòng của tôi”

Nguyễn Nguyễn dáng vẻ có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói.

“Vậy thì anh nghỉ ngơi đi”

Thẩm Lâm An gật đầu phất tay không nhìn, sau đó đem cô đuổi đi.

Cũng không biết tại sao, sau khi tức giận cùng Tống Nguyễn Nguyễn, anh có chút đói.

Anh nhìn hộp cơm Tống Nguyễn Nguyễn mang tới, phát hiện thực ra là đồ ăn ở canteen dưới lầu, Tống Nguyễn Nguyễn này thật đủ có lệ.

Nói là cô quan tâm đến cơ thể của anh, nhưng cô chỉ gọi đồ ăn dưới lầu mang lên. Tống Nguyễn Nguyễn, cô làm rất tốt!

Sau khi Nguyễn Nguyễn rời khỏi văn phòng, trong đầu cô nghe thấy một loạt âm thanh" giá trị chán ghét +1", trong lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc.

Cô không biết tại sao sau khi trở thành một trà xanh kỹ nữ cũng có rất nhiều cảm giác thành tựu, hóa ra trở thành một kỹ nữ trà xanh lại có thể thoải mái như vậy.

Mọi người nhìn thấy là phu nhân bước ra khỏi phòng làm việc của ông chủ, miệng tươi cười, trong lòng vui như gió xuân, cứ ngỡ hai người ở trong đó rất hạnh phúc.

Nhưng họ không biết rằng Nguyễn Nguyễn đang hạnh phúc là vì cô đã làm cho Thẩm Lâm An thật tức giận.

Với tốc độ hiện tại, cô nhất định sẽ sớm trở lại thế giới ban đầu, Nguyễn Nguyễn hạ quyết tâm, để cô ả bạn trà xanh của cô trả giá thật lớn .

Trần Di Nhiên thấy nhiều nhân viên lấy lòng Nguyễn Nguyễn liền cảm thấy khó chịu, những người này chỉ vì quyền lực để lấy lòng cô, lợi dụng mối quan hệ tốt đẹp với cô để được thăng chức.

Cô ta nhất định không làm người như vậy, sẽ không đi thông đồng làm bậy với họ.

Nhưng cô ta không biết rằng những nhân viên này không phải muốn lấy lòng vợ sếp mà có quan hệ tốt với cô, mà bởi vì Nguyễn Nguyễn có một tính cách rất tốt, cô chưa bao giờ bày ra vẻ của vợ sếp trước mặt của họ.

Ngay cả khi họ gặp phải những thất bại, Nguyễn Nguyễn cũng an ủi, nói lên cảm xúc của họ.

Khi ở bên Nguyễn Nguyễn, họ cảm thấy như gió xuân và rất thoải mái, nhưng Trần Di Nhiên lại đối xử với người khác bằng thành kiến

của chính mình.