Thực ra có người để cãi nhau là chuyện tốt vô cùng
Mười mấy túi mảnh thi thể được phát hiện sau rừng cây ở Xương Minh viên.
Người báo án là một cô gái trẻ tuổi. Theo lời khai, trong lúc cô đang dắt chó đi dạo chung quanh thì con chó đột nhiên chạy vào rừng cây, cào cào cái túi nhựa trên đất, bấy giờ cô mới chú ý đến.
Cảnh sát đem mấy túi xác vụn kia về cục, bên phòng pháp y rất nhanh đã cho ra kết quả khám nghiệm. Những mảnh xác đó ghép được thành bốn cơ thể, nữ, tuổi đều từ khoảng mười lăm, mười sáu đến hai mươi.
Tính cả bộ sáng sớm phát hiện kia, một ngày tìm được năm túi mảnh thi thể.
Đều là túi nhựa màu đen, thi thể chỉ còn mảnh, chiên dầu, rất có thể khi còn sống đã bị tàn nhẫn nắm tóc đập vào tường.
Mặt khác trên xương chân năm nạn nhân đều có thương tích do bị hành hung bởi vũ khí sắc nhọn thời gian dài. Hung thủ là cùng một người, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, trong quá khứ có thể từng trải qua một chuyện khiến cho tâm lý đối phương trở nên vặn vẹo, bởi lẽ đó mà đi sát hại những cô gái này.
Tiếc thay những miếng xác bị chiên dầu ở nhiệt độ quá cao, không có giá trị giám định, bằng không thông tin tra được đã nhiều hơn một chút.
Túi thi thể trên đường Phúc Nguyên hoặc là nửa đêm hôm qua vứt, hoặc là sáng sớm hôm nay vứt. Vì chỗ kia dựa vào khu dân cư, các hộ gia đình thỉnh thoảng sẽ vứt rác thải. Một cái túi vừa thối vừa lớn như vậy, bọn họ thấy thì sẽ chú ý, mà cho dù bọn họ không chú ý, người nhặt rác cũng sẽ đi mở.
Trong rừng cây thì khó nói rồi.
Còn có mảnh xác chiên dầu cắt ra từ trên năm thi thể kia, nếu dùng chảo xào rau để chiên thì không thể nào chiên hết trong khoảng thời gian ngắn, nếu như là chảo to thì phải to chừng nào? Chiên ở đâu?
Dầu đâu? Những vấn đề này cảnh sát đều sẽ đi thăm dò, không buông tha bất cứ chi tiết nhỏ nào cả, có lẽ bên trong mỗi chi tiết nhỏ đều sẽ trực tiếp dẫn đến manh mối quan trọng.
Mặt tốt của thời đại internet nhiều, mặt xấu cũng nhiều. Cảnh sát muốn phong toả xin tức, sẽ luôn có dân chúng muốn gây chuyện mà truyền ra trên vòng bạn bè và weibo, gây nhốn nháo đến mức lòng người âu lo, còn phong toả cái rắm.
Quý Thanh bị giám đốc kêu mở cuộc họp, yêu cầu cô phá án trong 48 giờ.
"48 giờ?" Quý Thanh nói, "Triệu cục, báo cáo điều tra và báo cáo khám nghiệm thi thể ngài đều đã nhìn thấy. Trước mắt cũng chỉ mới bắt được một kẻ khả nghi chứ vẫn chưa có manh mối giá trị gì. Ngay cả tên và thân phận của năm người bị hại và thời gian tử vong còn chưa xác định được thì làm sao phá án trong 48 giờ? Không thể nào."
Cục trưởng Triệu bảo Quý Thanh lên mạng xem dư luận, ông biểu thị bản thân mình cũng khó xử: "Là ý của cấp trên, lớn chuyện rồi."
Quý Thanh xoa bóp cái cổ mỏi, nhàn nhạt nói: "Vậy thì cứ lớn đi, nói không chừng ầm ĩ một hồi, thân phận năm nạn nhân sẽ xuất hiện."
Cục trưởng Triệu nghĩ thầm cũng hợp lý, thế giới mạng biến đổi thất thường khó có thể tưởng tượng. Ông nâng chén trà lên hớp một ngụm trà đặc: "Tiểu Quý, sau khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ cho cô nghỉ ngơi vài ngày."
Quý Thanh không coi là chuyện to tát, lời này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, chưa lần nào thực hiện được.
Bóng đêm thâm trầm, cục công an đèn đuốc sáng trưng.
Người tạm xác định là khả nghi còn đang ở trong phòng thẩm vấn, Vương Minh Minh thẩm tra, Lưu Duyệt ghi chép, Cố Trường An vùi trong ghế tựa ăn kẹo dẻo đường.
Người đàn ông ngồi đối diện bàn làm việc họ Tôn tên Tôn Đại Khánh. Chân trái có hơi què, đi đứng không lưu loát. Bình thường lái xe ba bánh thu lượm phế phẩm khắp nơi. Hắn có một người con gái, nửa cuối năm nay sẽ vào cấp 2, vẻ ngoài không giống hắn mà giống vợ trước của hắn.
Tôn Đại Khánh bị cảnh sát khóa chặt là kẻ tình nghi là bởi dựa trên phản ứng của một quần chúng, đêm hôm qua đi ngang qua nhà hắn, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng phập phập, như đang chặt thứ gì.
Nhưng Tôn Đại Khánh lại nói rằng đêm qua hắn đang sửa bàn học cho con gái.
Lúc Tôn Đại Khánh nói câu kia, Cố Trường An không nghe thấy lời nói dối, nhưng vị quần chúng kia không rõ ràng thời gian cụ thể, chỉ nói là sau nửa đêm, khoảng thời gian tương đối dài, dễ dàng khiến người ta lợi dụng sơ hở.
Trong phòng chỉ có tông giọng tràn đầy sức sống của Vương Minh Minh, anh đứng dậy chống nạnh đi tới đi lui trước bàn: "Tôn tiên sinh, vì sao anh lại ly hôn với vợ trước?"
Tôn Đại Khánh dường như khó có thể mở miệng.
Bước chân của Vương Minh Minh dừng lại: "Là vấn đề của anh?"
Tôn Đại Khánh gật đầu, ngại ngùng nói: "Tôi không kiếm được nhiều tiền, cách kiếm sống cũng không hay ho, khiến cô ấy mất mặt với bên ngoài."
Vương Minh Minh hỏi: "Cho nên cô ta ly hôn với anh?"
Tôn Đại Khánh mặt đầy cay đắng: "Cô ấy tranh cãi với tôi. Tôi, tôi cũng cảm thấy mình có lỗi với cô ấy, không cho cô ấy có được hạnh phúc, bên cạnh tôi chỉ hưởng khổ đau."
Vương Minh Minh quan sát hắn: "Sau khi ly hôn, anh một mình nuôi con gái?"
"Đúng thế." Con gái được nhắc tới, bờ môi bị gió sương làm khô nứt của Tôn Đại Khánh không nhịn được giương lên, lộ ra nụ cười cưng chiều, "Con gái của tôi thật sự biết điều, cũng rất hiểu chuyện. May thay vẫn còn con bé ở bên cạnh tôi, nếu không tôi thật sự không biết mỗi ngày sẽ trôi qua thế nào."
Hạnh phúc không thể giấu được, lúc Tôn Đại Khánh nói về con gái, hắn trông vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn không tự ti, hổ thẹn hay thậm chí là thương cảm như khi nói về người vợ.
Điểm này cả ba người ở phòng thẩm vấn đều thấy được.
Tôn Đại Khánh đặt đôi tay tràn ngập xót xa trên đùi, trong móng tay toàn là bùn đất. Chiếc áo may ô mặc trên người cũ kỹ ố vàng, quần không vừa vặn lắm như là nhặt ở đâu, đôi giày trên chân cũng mòn lợi hại.
Hắn thoạt nhìn chỉ là một người bình thường sống ở dưới tầng chót, một người bố đơn thân mệt mỏi kiếm kế sinh nhai.
Điều nên hỏi Vương Minh Minh đều hỏi, anh kéo ghế ra ngồi xuống, cái mông còn chưa ngồi vững thì đã cảm nhận được có một tầm mắt quét tới.
Không phải Lưu Duyệt, cũng không phải Tôn Đại Khánh đối diện, là người anh em trong góc kia.
Vương Minh Minh âm thầm dùng ánh mắt đáp lại, sao vậy?
Cố Trường An đáp trả anh bằng ánh mắt "Anh xác định đã hỏi hết chưa".
Đầu óc Vương Minh Minh chuyển động, hết rồi.
Lưu Duyệt ở bên cạnh dùng cùi chỏ chọc anh, ra hiệu cho anh nhìn vở mình.
Vương Minh Minh nhìn thấy dưới góc trái có một hàng chữ, bấy giờ mới chợt hiểu ra, ôi đậu xanh, đúng là chưa có hỏi, yêu đương đến ngu luôn. Anh gãi gãi da đầu: "Tôn tiên sinh, sáng sớm hôm nay anh có ra ngoài không?"
Tôn Đại Khánh nói có ra: "Có không ít người ở khu vực đấy có số điện thoại của tôi, trong nhà chất chút hộp giấy sẽ gọi cho tôi để tôi sang thu. Hồi sáng có người gọi điện cho tôi nên tôi bèn qua nhà cô ấy."
Vương Minh Minh hỏi: "Mấy giờ?"
Tôn Đại Khánh đáp: "Hình như là bốn, năm giờ."
Bốn, năm giờ? Vương Minh Minh suy tư suy nghĩ. Lúc bà cụ phát hiện ra túi thi thể không mang theo thứ có thể nhận biết thời gian, nhưng nam sinh chạy bộ kia có mang theo điện thoại di động, nói lúc đó là hơn sáu giờ, gần bảy giờ.
Vương Minh Minh nhìn Tôn Đại Khánh: "Sớm đến vậy?"
"Tôi quen biết hộ gia đình kia đã một, hai năm. Buổi sáng hôm đó cô ấy vừa mới tan tầm, có nói với tôi trong điện thoại là ở trước cửa chất rất nhiều hộp chuyển phát nhanh, vẫn chưa dọn đi. Nếu tôi có thời gian thì ghé sang lấy." Tôn Đại Khánh nói, "Khoảng tầm đó tôi đang nấu gần xong bữa sáng cho con gái, thấy thời gian còn kịp nên sang ngay."
Vương Minh Minh hỏi: "Anh có thể ghé sau khi đưa con gái tới trường, tại sao lại phải gấp tới vậy?"
"Trời mùa hè sáng từ rất sớm." Tôn Đại Khánh xoa xoa bàn tay thô ráp, "Tôi có thể dậy sớm để làm thêm, thu thêm được ít đồ, có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút. Mặt trời mùa đông lặn xuống núi từ rất sớm, đêm đen dai dẳng, hừng đông lại chậm rì, tôi muốn làm việc cũng không tiện."
Lời này có lý, không có gì sai.
Vương Minh Minh hỏi địa chỉ cụ thể cùng họ tên của hộ gia đình kia, quay đầu phái người đi xác nhận tình huống.
Lần này mới là hỏi thật.
Cố Trường An ăn nốt nửa miếng kẹo dẻo đường trong tay: "Tôn tiên sinh, anh ly hôn với người vợ trước của anh, vẫn còn lý do khác."
Cậu nói nhẹ như mây gió, tốc độ cũng chậm, dáng vẻ phờ phạc như thể chỉ vừa nói điều chẳng mấy quan trọng, lại khiến cho bầu không khí trong phòng thẩm vấn lập tức thay đổi.
Ngay cả cá vàng đang bơi trong bể đặt ở góc trái bàn làm việc cũng dừng bơi lội, trừng hai con mắt nhỏ, kỳ quái đến nỗi làm người ta sợ hãi.
Tôn Đại Khánh có phần lắp bắp: "Không, không có."
Cố Trường An nở nụ cười, tư thái hoà nhã dễ gần, chỉ là khiến cho khuôn mặt tái nhợt của cậu lộ ra chút u ám khó giải thích được: "Tôn tiên sinh, anh suy nghĩ thêm đi, có, hay là không có."
Vương Minh Minh nuốt nước miếng một cái, khoan hãy nói, ba năm trước trên người tên này cũng có một loại tử khí, ba năm qua đi vẫn là như vậy.
Không hề thay đổi, chỗ nào cũng không.
Không đúng! Thay đổi là có, gầy hơn, càng ngày càng gầy gò.
Vương Minh Minh biết nguyên nhân, chỉ là khó có thể lý giải được. Người không biết đã chạy đi đâu, có cái gì hay mà nhớ, chẳng bằng quý trọng người trước mắt.
Phòng thẩm vấn hoàn toàn rơi vào yên lặng, là loại yên lặng khiến người ta nghẹt thở.
Tiếng vang nhỏ vụn từ trong góc phát ra, Vương Minh Minh và Lưu Duyệt phản xạ có điều kiện nhìn sang, Tôn Đại Khánh theo sát đằng sau.
Cố Trường An vò cái túi rỗng thành cục ném vào thùng rác cách đó không xa, không đáp lại ba tầm mắt kia, khép nửa mí mắt châm thuốc hút.
Mùi thuốc lá nhanh chóng tràn ngập khắp phòng thẩm vấn.
Mặt Cố Trường An bị che phủ sau làn khói: "Tôn tiên sinh, anh biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây không? Bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án phanh thây xác chết."
"Anh sống gần đường Phúc Nguyên, chắc chắn cũng nghe nói, ngoại trừ chuyện này còn có những chuyện khác, hiện tại bên ngoài lưu truyền sùng sục. Nếu như chuyện anh là kẻ khả nghi trong vụ này bị truyền đi, anh biết con gái của anh sẽ thế nào chứ?"
Mặt Tôn Đại Khánh trắng bệch trong nháy mắt. Hắn không kìm được nỗi lòng, vành mắt đỏ hoe, nói năng lộn xộn: "Không có liên quan gì đến tôi mà, cái gì tôi cũng không biết. Đồng chí cảnh sát, van cầu mọi người cho tôi trở về, con gái của tôi còn đang ở nhà chờ tôi. Đã trễ thế này, con bé ở nhà một mình, tôi..."
Vương Minh Minh vỗ bàn: "Vậy anh lập tức ăn ngay nói thật, chớ ở đây nói một nửa giấu một nửa, bọn tôi không có thời gian chơi đoán mò với anh."
Tôn Đại Khánh hô hấp dồn dập, hắn nghẹn ngào thừa nhận bản thân đã che giấu. Năm đó lúc con gái hắn còn chưa đầy bốn tuổi, vợ trước của hắn đã cặp kè với một ông chủ buôn bán lưỡi cưa sắt.
Vương Minh Minh chất vấn: "Vậy tại sao anh lại nói dối?"
Tay Tôn Đại Khánh móc móc quần: "Mấy năm qua tôi vẫn luôn lo lắng đề phòng không muốn để người chung quanh biết đến, tôi sợ con gái tôi bị người ta chỉ trỏ."
Chiếu theo những lời nghe được trước mắt, thật sự là một người cha tốt.
Cố Trường An kẹp điếu thuốc ở bên mép đi, chậm rãi nhả ra một vòng khói: "Tôn tiên sinh, sáng sớm hôm nay anh ra ngoài lúc bốn, năm giờ?"
Tôn Đại Khánh gật gật đầu: "Phải."
Cố Trường An nói: "Đây không phải lần đầu tiên anh rời khỏi cửa trong ngày hôm nay, trước đó anh từng ra bên ngoài."
Bấy giờ Tôn Đại Khánh trực tiếp thừa nhận ngay: "Đúng vậy, tối qua lúc quay về tôi không nhìn rõ đường, xe lái vô trong vũng nước, sáng nay khi trời lờ mờ sáng, tôi liền đẩy xe ra bờ sông rửa."
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An híp lại: "Có đυ.ng phải ai không?"
Tôn Đại Khánh lắc đầu.
Nói cách khác, không có ai cung cấp bằng chứng.
Vương Minh Minh cau mày nhìn sang: "Tại sao khi nãy không nói?"
Tôn Đại Khánh lúng túng vò đầu: "Xin lỗi đồng chí cảnh sát, tôi không nhớ ra được."
Vương Minh Minh trao đổi ánh mắt với Cố Trường An, cho Tôn Đại Khánh quay về.
Bây giờ mới chỉ có một kẻ tình nghi là Tôn Đại Khánh, trước tiên cứ khoanh tròn lại, kế đó lại xem xem còn manh mối gì khác hay không, có tiến triển mang tính đột phá không.
Thời điểm hỏi cung, Vương Minh Minh đặt điện thoại ở chế độ im lặng, anh lấy ra nhìn, khá lắm, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Diêu đại tiểu thư gọi.
Trực giác nói cho Vương Minh Minh, hiện giờ không thích hợp gọi lại.
Vương Minh Minh đang muốn tìm ít đồ ăn thì điện thoại di động lại vang lên, doạ anh suýt chút nữa ném điện thoại xuống. Anh đưa điện thoại cho Lưu Duyệt: "Bảo anh không ở đây."
Lưu Duyệt không giúp, lần trước giúp bị hiểu lầm là tiểu tam, giải thích thế nào cũng không được, cuối cùng còn kinh động đến các đồng nghiệp khác trong cục, cô không nói nên lời, buồn bực rất nhiều ngày.
Vương Minh Minh hết cách đành tự mình nhận, anh vô cùng dịu dàng nói: "Alo, em yêu."
Lưu Duyệt run run người nổi da gà, nghe không nổi quay người rời đi.
"Anh đang ở trong cục này, tình hình vụ án khiến anh không đi được. Thật sự không đi được, sao anh có thể lừa dối em chứ?" Vương Minh Minh tránh né ánh mắt trêu đùa của đồng nghiệp, trốn vào trong nhà vệ sinh, "Hôm khác nhé, chờ hôm khác giải quyết vụ án xong, anh sẽ chơi thỏa thuê với em luôn."
Đầu kia Diêu Nhạc Nhạc nói: "Được rồi."
Vương Minh Minh thở một hơi: "Nhạc Nhạc, anh biết em hiểu chuyện mà."
Diêu Nhạc Nhạc cười hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, hôm nay là ngày gì?"
Sống lưng Vương Minh Minh lạnh toát, anh trả lời một câu mà anh tự cho là hoàn mỹ: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt."
Điện thoại cúp.
Vương Minh Minh nhìn ngày trên điện thoại, ngày 22 tháng 7... Là ngày gì? Trong đầu của anh chợt loé lên một tia sáng. Đậu má, là ngày kỷ niệm một năm! Chẳng trách vị tổ tông kia cứ gọi cho anh từ sáng đến tối.
Xoa xoa mặt, Vương Minh Minh lấy dũng khí gọi lại, bên kia vừa nhận máy, anh liền nhận sai: "Đừng trách anh. Em nghĩ xem, một năm chúng ta có bao nhiêu ngày lễ? Nhiều quá anh không nhớ rõ."
Diêu Nhạc Nhạc lúc này rất bình tĩnh: "Trách em."
Lòng Vương Minh Minh hồi hộp một chút, nghe thấy cô nói: "Ngài cứ bận rộn đi cảnh sát Vương, bye bye."
Bên tai vang lên tiếng bíp bíp bíp, thái dương Vương Minh Minh úa ra mồ hôi lạnh, đợi lát nữa phải quay về một chuyến, nếu không thì sáng mai cục công an chắc chắn sẽ rối tung lên.
Lúc này, cửa phòng riêng phía sau đột nhiên mở.
Vương Minh Minh giật mình, thấy là Cố Trường An, anh cười đùa hai tiếng: "Chuyện kia, tròn một năm yêu nhau, tôi quên mất, vị nhà tôi đang cãi nhau với tôi."
Cố Trường An ra bồn nước rửa tay: "Thực ra có người để cãi nhau một chuyện tốt vô cùng, nếu ngày nào không cãi vã thì sẽ không quen."
Vương Minh Minh cũng không nhận ra là có chỗ nào không đúng, tiếp một câu: "Nói cũng đúng nhỉ, mọi chuyện đang yên yên lành lành mà cứ không muốn an ổn. Một khi xảy ra chuyện không hay lại hối hận vì ngày đó mình đã làm, nên chân thành hơn, bình tĩnh hơn..."
Tiếng nói im bặt đi, anh thành thật xin lỗi giải thích: "Không phải, tôi không có ý gì hết. Cố tiên sinh, tôi chỉ là,..."
Cố Trường An cười cười: "Không cần lo lắng."
Lòng Vương Minh Minh nói, tôi có thể không lo lắng được sao? Tâm trạng cậu không tốt, bỏ gánh không làm, Quý đội còn chẳng chém chết tôi.
Cố Trường An ra khỏi nhà vệ sinh, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Cậu đè nén khoé môi xuyên qua hành lang, đi ra phía ngoài.
Quý Thanh đi ra từ phòng làm việc, gọi Cố Trường An lại: "Bọn tôi đã kêu thức ăn ngoài, cũng đặt một phần cho cậu."
"Không ăn." Cố Trường An nói, "Tôi muốn ghé bệnh viện một chuyến."
Quý Thanh hỏi: "Bây giờ?"
Cố Trường An ừm một tiếng: "Vừa gọi điện với Hà Lữ xong."
Quý Thanh không hỏi thêm nữa. Cô quay về văn phòng, lúc ra ngoài trên tay có thêm một lon redbull và một thanh dove, đưa hết cho Cố Trường An: "Chú ý an toàn."
Cố Trường An chân trước vừa mới rời đi, Vương Minh Minh chân sau dịch đến trước mặt Quý Thanh: "Quý đội, hình như em nói sai rồi."
Quý Thanh nghe xong, ấn đường nhăn lại: "Không biết ghi nhớ."
"Vâng vâng vâng, Quý đội dạy phải." Vương Minh Minh thở dài, "Cố tiên sinh cậu ta... không sao chứ?"
Quý Thanh nói: "Cái gì cậu ấy cũng giấu ở trong lòng, ai biết được."
"Quý đội chị nói xem Lục Thành còn có thể trở về không?"
Vấn đề này Vương Minh Minh đã nín trong lòng một thời gian dài, anh nhân cơ hội lật ra: "Nếu anh ta không trở lại thì Cố tiên sinh phải làm sao đây? Vẫn chờ?"
Quý Thanh giơ tay sờ sờ tóc mình, bất tri bất giác đã dài ra, nhưng vẫn không có chút vị phụ nữ, cô nói: "Cậu hỏi một nữ thanh niên độc thân lớn tuổi, thích hợp?"
Vương Minh Minh: "..."
Nhắc mới nhớ, Quý đội đã bốn mươi, thời gian quả thực trôi nhanh.
Bốn mươi, Quý đội còn độc thân, dường như đã trao đổi với người nhà, người đàn ông nào cô cũng không nhìn lọt, cụ thể ra sao, chỉ có chính cô rõ ràng là trong lòng, người khác không biết được.
Tối nay hẳn phải tăng ca suốt đêm, bên kia sắp xếp kiểm tra người mất tích rất thuận lợi, đã xác thực được thân phận của ba người, vẫn còn lại hai.
Quý Thanh nói: "Cậu có việc thì về trước đi."
Vương Minh Minh sờ mũi một cái: "Vậy em xử lý xong chuyện rồi về cục."
Mỗi người có một cách sống, hai người thì hai cách sống. Cho dù bạn có thừa nhận hay không thì vẫn chẳng thể thay đổi sự thật đã rõ rành rành.
Hơn nửa tiếng sau, Cố Trường An xuất hiện trong bệnh viện. Cậu quen đường tiến thẳng đến phòng bệnh của Thi Trương.