*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nên ở yên đó
Lục Thành thở ra một hơi trắng, hắn vừa lên tiếng, tuyết trên mặt liền rì rào rơi xuống.
"Tuyết rơi quá lớn, không bao lâu đã tích lại một lớp. Tôi lo mình bị chặn trong núi nên nhanh chóng xuống đây."
Lời nói này hợp tình hợp lý.
Cố Trường An quăng qua ánh mắt "Cho nên".
Tầm mắt sâu thẳm của Lục Thành rơi xuống người thanh niên. Hắn cười cực kỳ thuần lương, còn có một chút thật xin lỗi: "Tôi nhớ đến trên trấn còn có một người bạn là Cố tiểu đệ."
Cố Trường An thực sự bị người đàn ông cười cho mù mắt.
Ngô Đại Bệnh nhỏ giọng hỏi Cố Trường An: "Người này lớn hơn anh sao?"
"Đầu óc hắn có chút vấn đề, đừng coi là thật." Cố Trường An nhìn người đàn ông, "Kêu tên là được."
Lục Thành cong môi nói: "Được."
Cố Trường An nhíu mày, con ngươi của người đàn ông này không chỉ đen hơn người khác mà còn lớn hơn một chút. Khi nhìn chằm chằm sẽ khiến người ta sản sinh cảm giác quỷ dị choáng váng, cậu lấy chìa khoá từ trong túi: "Tránh ra, để tôi mở cửa."
Trận tuyết lớn này đến bất ngờ, tất cả mọi người trên trấn đều không kịp chuẩn bị, luống cuống hoảng hốt.
Cố Trường An vừa trở về, mấy hàng xóm liền luống cuống liều lĩnh vượt gió tuyết đến tìm cậu, dáng vẻ như "Trời sắp sập rồi, mau đưa chúng tôi bay lên."
"Trường An, khi cha cậu còn sống có để lại cho cậu tiên đoán gì hay không? Ví dụ như về trận tuyết tháng mười này ấy."
"Hoặc là cẩm nang diệu kế chứa cách giúp cậu thoát thân."
"Cẩm nang diệu kế cái gì, xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi à?! Trường An à, ba cậu có báo mộng không? Nếu như chưa có thì chắc đêm nay sẽ đến thôi, đều là hàng xóm láng giềng cả, cậu phải nghĩ cho mọi người."
"..."
Lục Thành nghiêng người đến gần thanh niên, khóe môi kề sát lỗ tai, trong lời nói mang theo chế nhạo: "Ba cậu cũng có tiếng trong lòng hàng xóm quá nhỉ."
Cố Trường An tránh né hơi thở của hắn.
Không biết ba đã làm gì mà giờ người trên trấn tâng bốc ông, coi ông như một vị thánh sống, cho rằng ông không gì không biết, không gì không làm được.
Lúc ông ra đi, cả bậc cửa cũng suýt bị đạp nát.
Đêm nay có người còn cảm thấy ba không phải đến âm tào địa phủ đầu thai, mà là trở về thiên đình đưa tin, phục hồi nguyên chức.
Vô cùng ảo, Cố Trường An nghe cứ như trong tiểu thuyết.
Người nơi này nhịp điệu sinh hoạt chậm, cơ hồ ngăn cách với những thành phố lớn náo động. Nhưng có thể giúp người ta thanh thản suy nghĩ, phát triển động não.
Sau khi tiễn hàng xóm đi, Cố Trường An lấy cho mình một chén nước nóng. Trong cơ thể bị khí lạnh vây quanh, cậu run lập cập. Mùa đông hằng năm đều rất khó chịu, không thua gì đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan, đã thế năm nay còn tới sớm.
Bực mình.
Lục Thành cởϊ áσ khoác giũ tuyết đọng. Hắn mặc bộ áo đơn bạc, khi gió thổi mơ hồ lộ ra đường nét bắp thịt rõ ràng.
Cố Trường An nhìn không nổi, lấy kính xuống ngay, toàn bộ thế giới hoá mơ hồ. Cậu theo bản năng híp mắt nhìn người đàn ông ở cửa: "Anh không lạnh sao?"
Lục Thành lập tức rùng mình, Cố Trường An yên lặng nhìn hắn diễn trò.
Ngô Đại Bệnh đi xuống nhà bếp nấu nước, tối nay có thêm một người, lại phải đun thêm một bình nước.
Cố Trường An uống một chén nước vào bụng, gương mặt tái nhợt đến xanh lên cuối cùng cũng có chút nhân khí. Cậu ngồi khoanh chân trên ghế, khuỷu tay chống chân, nửa người nghiêng về phía trước, chẳng kiêng nể gì quan sát người đàn ông: "Lục Thành, anh đang làm gì?"
Lục Thành phơi áo khoác ẩm ướt lên ghế dựa: "Thất nghiệp."
Cố Trường An: "À."
"Cậu không tin?" Lục Thành cười nói, "Nhà tôi tiền nhiều đến mức mấy đời dùng mãi cũng không hết."
Cố Trường An lúc này không "À" nữa: "Dùng mãi không hết sẽ vứt chứ, nếu không vứt thì cho tôi đi, tôi vứt hộ anh."
Da mặt Lục Thành khó phát giác co rúm.
Trong phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, bị cúp điện, là do tuyết rơi.
Cố Trường An ngồi bất động, thị giác biến mất, những giác quan khác lúc này đều trở nên nhạy cảm hơn hẳn.
Đằng trước bên trái có giọng nói vang lên: "Trường An?"
Cố Trường An không đáp lại.
Có một hơi thở đang không ngừng đến gần, bỗng một cái tay duỗi ra, Cố Trường An dùng sức kéo lại, thoải mái ép người đàn ông vào bàn làm việc.
Đôi mắt Cố Trường An loé lên, thân thủ kém vậy sao?
Giọng nói mang theo giọng mũi trầm trầm của Lục Thành vang lên trong bóng tối: "Là tôi."
"Xin lỗi, vừa này tôi chỉ là phản xạ có điều kiện." Cố Trường An buông lỏng tay ra.
Không liên quan lắm nhưng mà Lục Thành bỗng trở nên bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
"Trường An, mắt của cậu không nhìn thấy được mà lại còn có thể nhạy bén đến thế, thật là lợi hại."
Cố Trường An theo âm thanh tìm được vị trí của người đàn ông. Đối phương lúc này đang có biểu cảm gì? Xem thường? Khinh bỉ? Vẫn lạnh lùng?
Hay là không lộ vẻ gì?
Cố Trường An bỗng nở một nụ cười, thú vị.
Nếu xem người này là một quyển sách, ngoài bìa chính là cuộc sống ung dung thường ngày, lật ra một tờ nhìn nội dung ấy vậy mà lại là hồi ký trưởng thành của thiếu gia giàu có, vừa lật thêm một tờ đã biến thành phim kinh dị hồi hộp.
Không biết phải phân loại như nào, tính cách thật sự là cái dạng gì.
Không lâu sau, một ngọn nến được thắp lên.
Lục Thành lưu lại qua đêm, hắn ngủ ở phòng Ngô Đại Bệnh.
"Đại Bệnh, tôi chưa từng ngủ chung giường với ai. Nếu buổi tối tôi có làm ra chuyện gì..."
Chưa chờ hắn nói xong, Ngô Đại Bệnh đã nói: "Tôi không ngủ chung với anh, tôi đến phòng Trường An."
Tầm mắt Lục Thành quét qua người Cố Trường An và Ngô Đại Bệnh, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Hai người ngủ chung?"
Ngô Đại Bệnh giải thích: "Trường An anh ấy..."
Cố Trường An mở to mắt nói: "Đúng vậy, ngủ chung."
Lục Thành cười: "Vậy chúc hai người mơ thấy mộng đẹp, ngủ ngon."
Cửa vừa đóng, nụ cười trên môi Lục Thành liền biến mất. Hắn nằm ngửa trên giường, tay gối sau gáy, mặt không cảm xúc.
Tuyết rơi đến ngày thứ hai đã dừng. Mặt trời mọc, tuyết đọng rất nhanh đã tan, khiến người ta cảm giác như chỉ là một giấc mộng.
Cố Trường An đọc tin tức.
Lực lượng cảnh sát lần này điều tra rất nhanh, khoá được kẻ tình nghi là một tên hầu bàn tên Tiểu Hà. Công phần lớn là nhờ Trương Uy cải tà quy chính, cái chết của Vương Đình Đình cùng tờ giấy Cố Trường An làm giả đã doạ được gã.
Tiền tuy có sức hấp dẫn cực kỳ lớn nhưng khi đứng trước cái chết lại không đỡ nổi một đòn.
Cố Trường An mãi đến khi Vương Đình Đình chết rồi mới nghi ngờ tên hầu bàn. Cậu nhìn chăm chăm ngẫm nghĩ những điều đã trải qua, toàn bộ những điểm đáng ngờ lập tức nổi lên mặt nước.
Quán bar mỗi ngày ra ra vào vào nhiều người như vậy. Hắn là một người hầu bàn, luôn phải bận rộn đối phó với khách, bó tay toàn tập, tâm tình nóng nảy ngột ngạt, làm sao có dư tinh lực để đi tâm sự với khách, còn có thể nhớ nội dung cuộc cãi nhau của một cặp tình nhân.
Lần cuối cùng Hà Kiến xuất hiện cũng là ở quán bar chơi thuốc, những chi tiết này đều đã rõ ràng.
Cố Trường An nghĩ hầu bàn hẳn cho rằng cậu là cảnh sát, sợ chuyện Hà Khiến bị lộ ra ngoài nên mới trăm phương ngàn kế dẫn dắt cậu đến suy đoán "Vương Đình Đình là một người phụ nữ có sinh hoạt cá nhân vô cùng loạn và có mâu thuẫn với Hà Kiến, sẽ vì chuyện con thỏ mà gϊếŧ chết hắn".
Dáng vẻ toả ra gay khí kia cũng là giả.
Cố Trường An chỉ đoán được tên hầu bàn vì một loại chấn thương nào đó mà nảy sinh tâm lý căm hận đối với việc lợi dụng tình cảm của người khác. Đọc tin tức mới biết hắn mưu tính đã lâu, bám đuôi rồi sát hại Hà Kiến là vì đối phương lây bệnh cho em gái hắn, phá huỷ cuộc sống của cô, đã vậy còn tỏ ra không có gì.
Cặn bã chính là cặn bã, chẳng bằng chết đi, lưu lại trên đời cũng chỉ gieo họa, đây là động cơ gϊếŧ người của hầu bàn.
Tâm tư Cố Trường An quay trở lại. Cậu ném điện thoại di động lên giường, mặc áo bông vào đi ra khỏi phòng.
Lục Thành đang ở trong viện quét tuyết, trên người vẫn là bộ áo mỏng. Ống tay áo cuốn đến khuỷu tay lộ ra da dẻ khoẻ mạnh màu lúa mạch.
Không giống với Ngô Đại Bệnh vạm vỡ cường tráng cơ bắp cao lớn. Hình thể Lục Thành có vẻ đẹp vô cùng cân xứng.
Hai tay Cố Trường An núp trong ống tay áo, chỉ nhìn hắn thôi cũng đủ cảm thấy lạnh lẽo.
Buổi trưa Ngô Đại Bệnh làm khâu nhục*, bên trong thả một chút măng tre.
*Khâu nhục: Một món thịt kho của Trung Quốc bao gồm thịt ba chỉ thái miếng và cải xanh.
Lục Thành liếc mắt, khẽ cau mày. Hắn gắp lên ăn một chút, vết nhăn giữa chân mày càng đậm thêm: "Măng khô ngâm chưa đủ lâu, vị vô cùng tệ, ít nhất còn phải ngâm thêm bốn tiếng nữa."
Ngô Đại Bệnh nói: "Tối hôm qua tôi quên ngâm, sáng mới nhớ ra."
Mùi hương bay ra từ trong bát canh, Lục Thành ngửi một cái: "Bột tiêu bỏ hơi nhiều, cần giảm bớt một phần ba lại. Đầu sư tử* không nhất thiết phải trộn với bột..."
*Đầu sư tử: Một món thịt viên của Trung Quốc, sau khi nấu xong được đặt chung với rau cải, người ta ví miếng thịt giống như là đầu sư tử còn rau cải giống bờm của nó.
Ngô Đại Bệnh lắng tai nghe, ánh mắt nhìn Lục Thành càng lúc càng sùng bái, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất kính trà bái sư.
Cố Trường An không muốn bái sư, cậu chỉ muốn ăn. Chờ đến lúc bài giảng của Lục Thành kết thúc, đôi mắt sau thấu kính của cậu híp lại thành một khe: "Anh hiểu rõ nhỉ?"
Tư thái Lục Thành khiêm tốn: "Coi như tinh thông."
Trong lòng Cố Trường An có một kế hoạch, cậu gắp cho Lục Thành một cái đầu sư tử: "Ăn nhiều một chút."
Lục Thành trưng ra bộ mặt tái mét lo sợ: "Khách khí rồi."
Cố Trường An cười khẽ: "Anh là khách mà, nên thế."
Ngô Đại Bệnh cảm thấy người tên là Lục Thành này không rõ lai lịch, không thể lưu lại ở Cố gia được. Lỡ mà cơ quan mật thất và bí mật về cá dối trá bị phát hiện ra thì đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng Trường An vừa thông minh vừa lợi hại. Nếu cậu cho đối phương ở lại đây thì nhất định đã có kế hoạch của mình.
Buổi tối Trường An đi câu cá.
Ngày Ngô Đại Bệnh rời khỏi trấn, Cố Trường An để Lục Thành bộc lộ tài năng.
Lục Thành rất sảng khoái phụ cậu một tay.
Cố Trường An nhìn thứ trên mặt bàn: "Đây là cái gì?"
Lục Thành khụ một tiếng: "Thịt bằm xào ớt xanh."
Cố Trường An cúi xuống, một luồng mùi lạ đập vào mặt. Cậu dùng ngón cái ngón trỏ bóp mũi: "Cái nào là ớt xanh?"
Lục Thành gắp một thứ đen thui lên, bảo đây là ớt xanh.
"Đây là ớt xanh sao, tôi còn tưởng là than đen." Cố Trường An mặt đầy ý cười, ngữ khí ôn hoà như người cha hiền từ, "Thịt đâu?"
Lục Thành lại gắp một thứ đen xì khác, có chút lúng túng nói: "Lửa mở hơi lớn, vừa không chú ý một chút đã cháy nồi. Đáng tiếc đống thịt ngon như vậy, uổng công tôi phí sức thái nửa ngày."
Cố Trường An giữ nguyên nụ cười trên mặt: "Không phải anh nói mình rất tinh thông sao?"
Lông mày Lục Thành nhếch lên: "Tôi nói tinh thông là nói đầu lưỡi của tôi, không phải trù nghệ."
Cố Trường An: "..."
Thật mẹ nó cách dùng từ, không phải là đang cố ý chỉnh mình chứ?
Lục Thành vứt thứ trong đĩa vào thùng rác, không nhanh không chậm nói: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi xuống bếp, thất bại là điều không thể tránh khỏi, tôi định làm lại lần nữa."
Cố Trường An xua tay: "Không cần."
Lục Thành vừa muốn mở miệng, Cố Trường An đã duỗi ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt, tôi nghĩ anh nên ở yên đó thì hơn."