Hôm sau Vương Nguyên tỉnh giấc khá muộn, Vương Tuấn Khải gửi weixin nói bên hội học sinh muốn cậu viết một bản tổng kết đơn giản, Vương Nguyên vùi mình trong chăn mở lap lên gõ lạch cạch hơn bốn ngàn chữ, nghiêm túc phân tích ưu điểm khi phối hợp giữa Alpha, Omega và Beta và ảnh hưởng trong việc xây dựng phong cách học tập.
Sáng thứ hai Vương Nguyên chỉ có một tiết Mao khái, bên hội học sinh đột nhiên nói viện thư ký rất coi trọng biểu hiện lần này của bọn họ, cảm thấy có thể chú trọng viết một bản báo cáo, hiện tại cần Vương Nguyên nộp lên bản tổng kết công việc hôm nọ.
Giảng viên Mao khái Vương Nguyên học là một phụ nữ trung niên khá khó tính, học được phân nửa rồi cậu cũng không tiện trắng trợn chuồn đi, chỉ có thể gọi Vương Tuấn Khải cầm chìa khóa dự phòng nhờ hắn đến nhà gửi bản tổng kết trong máy tính qua cho hội học sinh.
Sau khi hết tiết Vương Nguyên về phòng ngủ một chuyến, cậu muốn mang chiếc khăn kia đi, như vậy mới có thể mau giặt cái áo kia trả lại Vương Tuấn Khải được, nhưng cậu mò một hồi lâu trên giường cũng không tìm thấy cái khăn đó đâu.
“Lão Triệu, ông có thấy khăn của tôi không?”
Lão Triệu đang nhắn tin với bạn gái, cũng không ngẩng đầu lên trả lời cậu: “À, cái ở trên giường hả? Hôm qua tiểu Đổng gấp chăn hộ cậu không cẩn thận làm rớt xuống đất, Lưu Chí Hoành vừa hay cần dùng máy giặt giặt đồ nên hắn ném vào giặt chung luôn rồi, bây giờ đang phơi ở ban công đó, cậu đi xem xem?”
Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy nhức đầu, cậu “Ồ” một tiếng, giả bộ trấn định đi ra ban công, chiếc khăn màu xanh nhạt kia sau khi được giặt đang đắm mình trong ánh mặt trời.
Vương Nguyên không cam lòng cầm khăn ngửi thử, chỉ ngửi được mùi bột giặt quần áo, cậu tuyệt vọng nhìn lên trời, bị ánh mặt trời chiếu xuống chói cả mắt.
Chiều nay Vương Tuấn Khải full tiết, hắn gửi tin nhắn hẹn Vương Nguyên cùng đi ăn xong đến nhà trả chìa khóa lại luôn, Vương Nguyên nói không vội, tôi còn một chiếc nữa, mai trả lại cũng được. Vương Tuấn Khải nói không sao, hôm nay tôi đang muốn ăn lẩu trong quán ở gần nhà cậu, thuận đường qua trả cho cậu luôn, có muốn ăn tối cùng nhau không? Vương Nguyên nắm chặt chiếc khăn sạch sẽ kia trong tay, do dự gửi lại “Được”, suy nghĩ cũng không biết đã bay về hướng nào.
Từ hôm qua trạng thái Vương Nguyên bắt đầu không ổn cho lắm, có điều mệt mỏi choáng đầu sau khi say rượu là chuyện hết sức bình thường, trừ khi ra cửa mua đồ ăn, cả ngày cậu đều tiếp xúc thân mật với chiếc giường.
Chỉ là Vương Nguyên không nghĩ tới ngày thứ hai cậu vẫn chưa khôi phục lại, còn choáng hơn cả hôm qua, buổi sáng cậu xem dự báo thời tiết thấy nói nhiệt độ hôm nay sẽ giảm xuống, vì vậy khi ra cửa tiện tay cầm thêm một chiếc áo khoác ngoài, nhưng mới vừa vào phòng học đã nóng không chịu được, giảng viên ở trên bục nói suốt năm phút đồng hồ về Marx, cậu ngồi dưới đổ một đầu mồ hôi.
Nửa đêm hôm qua gió thổi lớn, hôm nay nhiệt độ chợt giảm xuống, có vài người mặc áo bông lạnh đến mức run cả chân, Vương Nguyên lại mặc áo len mỏng ngồi đàng hoàng, không chép thiếu lấy một chữ.
Sau khi biết được khăn của mình được bạn cùng phòng tốt bụng đem đi giặt, thần kinh mỏng manh lại căng thẳng, cả người triệt triệt để để ỉu xìu, vừa về nhà đã lập tức nằm nhoài lên giường, cậu ôm áo Vương Tuấn Khải nghĩ lung tung, nghĩ thầm bây giờ nên làm thế nào cho ổn đây, tối nay còn có thể dựa vào cái áo này tiếp tục chống đỡ, vậy mai thì sao? Ngày kia thế naò? Áo thì chắc chắn phải trả, nhưng trước mắt chỉ có cái duy nhất này có mùi của Vương Tuấn Khải, nếu như trả lại, vậy mình nên làm gì? Nếu uống thuốc ngủ có hữu hiệu không? Hay dứt khoát mua một cái giống hệt trả lại, hắn liệu có phát hiện ra không? Nếu như hắn phát hiện thì nên giải thích thế nào?
Vương Nguyên chôn mình trong chiếc áo mềm mại, nghĩ đi nghĩ lại dần dần mất đi ý thức.
Vương Nguyên tầm 6 giờ bị nóng tỉnh, đầu óc mơ mơ màng màng, đèn chân không không cẩn thận mở lên quên tắt đi chiếu sáng trưng cả căn phòng, Vương Nguyên thò đầu từ trong chăn ra, tất cả mọi thứ trước mắt mơ hồ như trong mộng cảnh. Cơ thể khô nóng như đang bị lửa thiêu, cậu cố hết sức mới kéo chăn ra được, áo trên người bị kéo đến tận ngực, lộ ra vòng eo bị mồ hôi thấm ướt, nhưng chút lạnh lẽo này so với tia lửa trong cơ thể thật sự chả bõ bèn gì. Vương Nguyên cảm giác mình cũng sắp bị thiêu cháy rồi, sau lưng cậu ướt đẫm, cả người tựa như đang ngâm mình trong nước nóng vậy, cậu khó khăn xoay người lại, cũng ở trong cái khắc xoay người đó tỉnh táo lại ngay lập tức.
Qυầи ɭóŧ cậu đã ướt đẫm, xúc cảm dinh dính kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cả người khẽ run rẩy, nhiệt độ khiến người ta sợ hãi từ bụng lan tràn xuống phía dưới. Vương Nguyên run run rẩy rẩy bò xuống giường, lại có một chút chất lỏng chảy xuống theo bên đùi, nhưng cậu đã không để ý đến bất cứ thứ gì nữa rồi, lảo đảo đi về hướng toilet. Cậu bây giờ giống như một chút chim non chưa đủ lông đủ cánh, rơi khỏi tổ chim rơi xuống đáy cốc u ám, cậu vô lực vẫy vùng đôi cánh chỉ có thể mặc cho bản thân dần dần cách xa ánh sáng.
Vương Nguyên cởi đồ ra, hao hết sức lực cuối cùng bật vòi hoa sen dội mình từ đầu đến chân một lần, nhưng nước chảy không xua tan đi nhiệt độ nóng rực trong cơ thể, bọt nước lạnh như băng giống như bị làn da nóng bỏng đốt lên, cảnh tượng chật vật bên dưới khiến cho cậu căn bản không dám cúi đầu, nhưng cảm giác xa lạ lại kỳ dị khó nhịn giữa đùi lại khiến cho cậu không thể không cảm nhận trạng thái hỏng bét của nơi đó.
Vương Nguyên ngã xuống phòng tắm thở hổn hển, dốc hết sức mới bò vào được phòng ngủ. Cảm giác trống rỗng từng đợt từng đợt xâm lấn thân thể, giống như một cái chỉ tay vô hình chia rẽ thần kinh gần như đã hỏng mất. Vương Nguyên ôm người co lại không ngừng phát run, cậu cố gắng với lấy điện thoại, mở weixin ra gửi tin nhắn cho Vương Tuấn Khải: “Ngại quá tôi đột nhiên có việc gấp, cơm tối không ăn với anh được, chìa khóa thì mai anh đưa là được.”
Cách thời gian bọn họ hẹn nhau đã qua năm phút, Vương Tuấn Khải vừa định gọi điện thoại cho Vương Nguyên lại đột nhiên nhận được weixin đối phương gửi tới, hắn cũng không giận, xoay người vào quán ăn bên cạnh trước mặt gọi một tô mì, gửi weixin lại cho Vương Nguyên: “Vậy tôi ăn xong qua đưa chìa khóa cho cậu nhé, còn lẩu cay lần tới ăn cũng được.”
Vương Nguyên: “Đừng tới, tôi có việc rồi”.
Không nghĩ đến Vương Nguyên nhắn lại nhanh như vậy, Vương Tuấn Khải tưởng ý Vương Nguyên là hôm nay cậu không ở nhà mới nói hắn đừng đến, vì vậy lại nhắn lại: “Không sao tôi để chìa khóa vào khay trà ở phòng khách là được.”
Vương Nguyên: “Đừng đến”
Vương Nguyên lại nhanh chóng nhắn lại, Vương Tuấn Khải đút mì vào miệng, càng đọc càng thấy có gì đó không đúng, hắn lập tức gọi điện thoại qua, lại bị đối phương nhanh chóng cắt đứt.
Vương Tuấn Khải nhìn hai chữ Vương Nguyên gửi tới kia, tâm trạng không khỏi nặng nề, hắn nắm lấy chìa khóa trong túi, ngây ngốc nhìn tô mì trống trơn trước mặt, cuối cùng vẫn đứng lên, đi về hướng nhà Vương Nguyên.
Vương Nguyên chưa từng hối hân như vậy, cậu hối hận nói cho Vương Tuấn Khải biết địa chỉ của mình, hối hận đã đưa chìa khóa cho hắn, hối hận đã đồng ý bữa tối hôm nay. Cậu và ý chí của mình đối kháng kịch liệt, lại bị tiếng mở khóa từ ngoài cửa truyền tới kéo về ranh giới tuyệt vọng, theo tiếng bước chân đến gần, thân thể Vương Nguyên càng run mạnh hơn, cậu cắn môi nhịn được rêи ɾỉ, nhưng không cách nào ngăn nổi khát vọng từ thân thể —— cơ thể cậu đang gấp gáp không chịu được khát vọng đối phương đến gần.
Trong lòng Vương Tuấn Khải có chút thấp thỏm, hắn cảm giác Vương Nguyên hắn đã xảy ra chuyện gì đó, thái độ gửi tin nhắn và cắt đứt liên lạc của đối phương thật sự quá khác thường. Hắn đứng ở cửa nhà Vương Nguyên trầm tư chốc lát, cuối cùng cùng móc chiếc chìa trong túi ra.
Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra kia, toàn thân Vương Tuấn Khải cứng hết lại.
Hormone thuộc về Omega nồng nặc trong nháy mắt bao chặt lấy hắn, là mùi hương đào mật hắn chưa ngửi thấy bao giờ, dường như còn trộn lẫn một thoáng vị sữa… Không đúng, mùi vị này hình như hắn đã ngửi thấy rồi, là ở trên người Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải theo bản năng siết chặt tay lại, đã không còn từ nào có thể hình dung được tâm tình hắn bây giờ, hắn đã cảm thấy Vương Nguyên đột nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá rất kỳ lạ, thường thì ai có người yêu rồi mới ra ngoài thuê phòng. Vương Tuấn Khải hồi trước từng ngửi thấy hương đào mật thoang thoảng trên người cậu, nhưng hắn còn nghĩ rằng do bữa đó Vương Nguyên xịt nước hoa, bây giờ cẩn thận nhớ lại, lúc ấy hắn hỏi Vương Nguyên có phải xịt nước hoa hay không phản ứng của cậu rất vi diệu, hóa ra là giấu mọi người quen một Omega sao?
Tại sao ngày đó ở quán Kara muốn hỏi thái độ của mình đối với Omega? Là để dự phòng cho chuyện công khai tình yêu sao?
Vương Tuấn Khải ngửi mùi nhận ra, Omega này đang động dục.
Hắn hận không thể đập tan đồ vật xung quanh, chỉ nghĩ một chút chuyện có một Omega vào giờ phút này đang ở bên người Vương Nguyên hắn đã muốn điên lên rồi, nhưng phản ứng kịch liệt của thân thể khiến hắn trong thời gian ngắn không thể xác định được cuối cùng là mình giận Vương Nguyên hay giận Omega đó, hay là chán ghét bản thân đang bị bị du͙© vọиɠ khống chế.
Đèn phòng khách đang bật lên, cửa phòng ngủ lại đang đóng chặt, Vương Tuấn Khải giẫm lên sàn nhà lạnh băng, tưởng tượng trong phòng ngủ đang như thế nào, trong lòng cũng lạnh như băng. Theo tình huống bây giờ hắn nên tự giác rời đi, hắn không kiếm được lý do đứng ngu ngốc ở nơi này, phận là người theo đuổi, hắn đã không còn cơ hội, làm bạn bè, hắn lại không cam lòng.
Vương Tuấn Khải đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn muốn tận mắt xác nhận, tự tay bóp chết một tia niệm tưởng cuối cùng trong lòng.
Trong tích tắc cảnh cửa đẩy ra kia, Vương Tuấn Khải suýt nữa quay đầu chạy trốn.
Chất dẫn dụ như thủy triều hung mãnh mênh mông từ bóng đêm trong căn phòng lao tới, như vi khuẩn phá hủy lý trí Vương Tuấn Khải, hắn chịu đựng thần kinh đang nhảy lên thình thịch, giơ tay bật điện lên.
Ánh sáng cắn nuốt bóng đêm, trên nền đều là quần áo tán loạn vung vãi khắp nơi, nhưng Vương Tuấn Khải căn bản không phân ra chút lực chú ý nào để xem những thứ khác, hắn khóa chặt lấy người đang phát run trên giường kia, ánh mắt dần dấn tối xuống.
Hắn nhìn thấy Vương Nguyên co người trên giường ôm chặt lấy thân thể gầy yếu, toàn thân chỉ mặc một chiếc áo, chính là chiếc mà mình cho mượn.
Vương Tuấn Khải từng bước từng bước đi về phía Vương Nguyên, hắn có thể cảm nhận được bản thân đến càng gần, thân thể Vương Nguyên càng run mạnh hơn.
“Vương Nguyên…” Mặc dù Vương Tuấn Khải hết sức chắc chắn là, người này hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng hắn vẫn không nhịn được mở miệng xác nhận, vì người đang nằm ở trên giường bị kỳ phát tình hành hạ kia, là một Omega.
“Cút…” Thanh âm Vương Nguyên run run, cậu hết sức kháng cự đối phương đến gần, nhưng chỉ mới nói ra một chữ đã khiến cậu để lộ ra mấy tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, mùi vị bầu bạn cậu qua vô số đêm càng ngày càng gần hơn, càng lúc càng nồng hơn, Vương Nguyên bên ranh giới cận kề sụp đổ cố gắng giãy dụa.
“Đừng tới đây…”
Không khí quanh thân phảng phất như lốc xoáy đang xoay tròn trên cao, Vương Nguyên chính là trung tâm của lốc xoáy này, Vương Tuấn Khải đi tới mép giường, cam tâm tình nguyện bị hương vị ngọt ngào kia cuốn đi.
“Đừng tới đây…” Âm đuôi Vương Nguyên mang theo nức nở, ngữ điệu uyển chuyển mạnh bạo trêu chọc thần kinh Vương Tuấn Khải, mặc dù Vương Nguyên đã gắng sức ôm lấy người, nhưng thực tế thân thể mềm oặt kia căn bản chẳng có chút sức lực nào, bị Vương Tuấn Khải vươn tay hơi kéo một chút đã lâm vào trạng thái mặc người định đoạt.
“Đừng…” Vương Nguyên quay đầu đi dùng cánh tay che mắt lại, nếu muốn hỏi giờ phút này cậu không muốn gặp ai nhất, Vương Tuấn Khải không thể nghi ngờ là người đầu tiên, nhưng bây giờ người đứng trước mặt cậu lại vẫn là Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng không rõ rốt cuộc thân thể đang khó chịu hay trong lòng đang khó chịu, ít nhất ở trước mặt Vương Tuấn Khải, cậu không muốn cho hắn thấy một mặt kinh khủng của mình.
Khi Vương Tuấn Khải phát hiện người nằm trên giường là Vương Nguyên, thân thể đã có phản ứng, với Vương Nguyên mà nói thì chiếc áo dài rộng kia đủ che đi bắp đùi cậu, nhưng lại không giấu được du͙© vọиɠ mạnh mẽ của bản thân, ga giường đã thấm ướt một mảng lớn.
“Em là Omega.” Vương Tuấn Khải xoa nhẹ cần cổ nóng bỏng của cậu, ngón cái dịu dàng cọ qua gò má đối phương —— hắn nhìn thấy Vương Nguyên đang khóc.
“Đừng chạm vào tôi…” Chỉ là đơn giản tiếp xúc đã khiến Vương Nguyên rêи ɾỉ, ngay cả cậu cũng bị phản ứng của bản thân hù sợ, nước mắt không kiềm được chảy ra người, không biết do xấu hổ hay sợ hãi.
“Em đang dùng áo của anh an ủi bản thân, phải không?”
Vương Nguyên không thể mở miệng phủ nhận, bởi vì lời đối phương hoàn toàn là sự thật, cậu thật sự cùng đường rồi, chỉ có mùi của Alpha mới có thể trấn an tâm tình hoảng sợ bất an và thân thể trống rỗng, cậu chỉ có thể mặc đồ của Vương Tuấn Khải tìm kiếm an ủi, tưởng tượng ra bản thân đang bị đối phương ôm thật chặt.
“Vừa nãy có phải em đang nghĩ đến anh hay không?”
Vương Nguyên cắn chặt môi, cậu tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Em có cần anh không?” Vương Tuấn Khải kéo tay cậu ra, dịu dàng nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của cậu.
Vương Nguyên nhẫn nhịn run rẩy, cậu quật cường quay đầu đi, cắn răng nặn ra hai chữ “Không cần…” Vương Nguyên lại hít một hơi, tham lam hít lấy mùi thơm nồng nặc hơn mấy trăm lần trên chiếc áo kia.
“Tránh ra…”
Sắp không nhịn được nữa rồi.
“Đi mau…”
Vương Nguyên nhắm hai mắt lại, trên lông mi còn lưu lại bọt nước trong suốt.
Vương Tuấn Khải thật sự buông lỏng tay ra, đầu ngón tay trong lúc vô tình cọ qua làn da lộ ra ngoài, nóng đến mức Vương Nguyên suýt nữa kêu thành tiếng.
Đừng đi…
Vương Nguyên nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được Vương Tuấn Khải rời khỏi, mùi hương kia dần dần cách xa, ý thức của cậu dường như cũng theo đối phương từ từ bị hút ra, rõ ràng còn chưa nhận được lại đã hãm sâu trong đau đớn mất đi.
Đừng đi…
Mùi hương thoang thoảng trên áo đã không còn đủ nữa, xao động núp trong cơ thể lại một lần nữa trồi lên mặt nước, mùi hương của Vương Tuấn Khải càng ngày càng nhạt đi, Vương Nguyên cuống đến phát khóc, tự tôn quá cao trong lòng không cho phép cậu mở miệng thốt ra một câu cầu xin, nhưng thân thể lại phản ứng trước tiên.
Vương Nguyên khó khăn chống nửa người dậy, kéo lại vạt áo của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải đưa lưng về phía Vương Nguyên, cong khóe miệng vui vẻ