Song Hướng Xâm Lược [Khải Nguyên]

Chương 3

Vương Tuấn Khải chưa từng gặp ai bướng bỉnh như vậy, đã thế người kia lại là một Beta.

Nhưng Vương Tuấn Khải, khi cậu ta nói ra câu “Tôi là Alpha”, mày đã biết cậu ta nói dối rồi, không phải sao? Nếu như nói do lúc đầu không ngửi thấy chất dẫn dụ còn hoài nghi người này có phải là đang dùng nước hoa che giấu đi mùi hương hay không, thế thì khi cậu ta cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ thốt ra những lời này, mày phải biết rồi chứ? Cậu ta không thể là Alpha được, nhưng tại sao mày không vạch trần, lại còn để cho cậu ta nhảy thử?

“Yêu cầu của tôi là, câu lạc bộ hiphop hủy bỏ quy định “Chỉ nhận Alpha” không hợp lý này, hi vọng anh có thể hiểu, hiphop không phải chỉ dành riêng cho Alpha nhảy, chỉ cần muốn, tất cả mọi người đều có thể nhảy tốt được, Beta có thể nhảy tốt hơn Alpha, thậm chí ngay cả Omega anh xem thường nhất, cũng có thể nhảy tốt hơn Alpha.”

Từng câu từng chữ, ngữ điệu đầy khí phách, nhưng ngay giờ phút này Vương Tuấn Khải lại bị cặp mắt kia của Vương Nguyên làm cho thất thần.

Cặp mắt kia đang nhìn thẳng vào mình, dường như có ánh mặt trời lóe lên từ đôi đồng từ đen bóng ấy, giờ đây Vương Tuấn Khải vốn nên tức giận, vốn nên hung dữ cảnh cáo cậu đừng có mà không biết điều, vốn nên vung đấm lên để cho cậu thấy được rốt cục Alpha và Beta chênh lệch nhau ở nơi nào.

Nhưng kỳ lạ là, lúc này đây Vương Tuấn Khải chẳng hề tức giận, hắn cảm thấy huyết dịch đang bùng cháy, đang sôi trào, hắn cảm thấy cơ bắp toàn thân đều đang trong trạng thái căng cứng, hắn cảm thấy đôi môi dường như hơi khô lại, thậm chí hắn còn muốn phóng túng cười to, đó đều không phải là biểu hiện khi tức giận.

Hắn đang hưng phấn.

Khi Vương Tuấn Khải ý thức được đến bước này, khóe môi hắn đã thành thật giương lên đến một độ cong phù hợp với tâm tình bản thân hiện tại, răng nanh bén nhọn đã hiện hữu trên bờ môi.

Hắn cảm thấy Vương Nguyên, rất thú vị.

“Vậy hãy để cho tôi biết được, Omega và Beta có thể nhảy ra vũ đạo như thế nào đi.” Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải khẽ liếʍ răng nanh, “Tháng sau trường có tổ chức một đêm hội chào mừng tân sinh, tôi sẽ giúp các cậu báo về phía ban tổ chức, đến khi đó chúng ta so tài một lần.”

Quần chúng Alpha tận mắt nhìn thấy trưởng câu lạc bộ đại nhân mới vừa nãy còn đằng đằng sát khí đột nhiên nở nụ cười, không nhịn được nhéo đùi lẫn nhau.

“Nếu như chúng tôi thua, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu cậu vừa nêu.” Vương Tuấn Khải không nén được ham muốn tiến lên từng bước gần Vương Nguyên hơn, du͙© vọиɠ chinh phục trời sinh của Alpha khiến hắn hết sức hưởng thụ cảm giác phát hiện bao vây chặt chẽ con mồi. Vương Nguyên đã dán chặt lưng vào tường, không còn đường nào lui, chỉ cảm thấy tràn đầy áp lực, nhưng để không thua khí thế, cậu vẫn ưỡn thẳng lưng ngẩng cao đầu nhìn đối phương.

“Nhưng nếu như các cậu thua…” Khóe môi Vương Tuấn Khải cong lên cợt nhả, “Cậu phải ăn nói khép nép mặc chúng tôi sai khiến một tháng, thấy thế nào?”

“Anh đừng có mà quá đáng…”

“Được.” Vương Nguyên cắt đứt Lưu Chí Hoành suýt nữa nhảy dựng lên, “Nhưng chúng tôi cũng cần một nơi để luyện tập, cho nên 2 4 6 thuộc về các anh, 3 5 7 thuộc về chúng tôi, chủ nhật trước 3 giờ là của bọn anh, sau 3 giờ là của chúng tôi, thấy thế nào?”

“Được.”

“Nguyên ca!” Lưu Chí Hoành muốn nói chúng ta không thể so bằng bọn họ được, ai muốn ra nhập cái câu lạc bộ vớ vẩn này chứ, hơn nữa điều kiện Vương Tuấn Khải đưa ra cũng quá không coi cậu ra gì rồi! Nhưng Vương Nguyên lại có vẻ không thèm để ý chút nào, còn Vương Tuấn Khải thì hoàn toàn không để mắt tới cậu.

“Hôm nay là thứ 5, nơi này thuộc về các cậu.” Vương Tuấn Khải ném ra một xâu chìa khóa, Vương Nguyên vững vàng tiếp được, “Tôi mong đợi biểu hiện của các cậu đấy, đừng để tôi thất vọng.” Sau khi nói xong hắn phất phất tay, kêu những anh em khác cùng nhau rời đi, lúc đi vẫn không quên nhắc nhở một câu “Nhớ khóa cửa.”

Tiếng đóng cửa chính vang lên tựa như cây kim nho nhỏ sắc bén, tích tắc đâm rách không khí khẩn trương bao trùm nơi đây, nhóm nhỏ do Vương Nguyên dẫn đầu dồn dập bùng nổ.

“Nguyên ca! Có phải đầu óc cậu bị nước vào rồi đúng không?” Lưu Chí Hoành bước một bước dài xông lên lắc lắc vai Vương Nguyên, “Tại sao lại phải đồng ý với hắn ta? Cậu nghe mà xem hắn nói cái gì kia kìa? Tại sao phải ăn nói khép nép mặc cho bọn họ sai khiến chứ?”

Vương Nguyên bị lay đến chóng mặt hoa mắt, cậu đẩy tay Lưu Chí Hoành ra tức giận nói: “Cậu nghe xem cậu nói gì đó, chúng ta giờ còn chưa thua đâu!”

“Nhưng bọn mình làm sao thắng được chứ…” Có người yếu ớt lên tiếng, “Có vài người trong nhóm là bởi vì cảm thấy hứng thú mới cùng đi theo, căn bản không thể nhảy tốt như vậy được… Hơn nữa bọn họ đều là Alpha, chúng ta lại có vài Omega…”

“Không thử một lần sao biết được.” Ngữ khí Vương Nguyên nhẹ nhõm cực kỳ, dù trong ván cược này, cậu người người chịu thiệt duy nhất, nếu cậu không chấp nhận khiêu chiến của Vương Tuấn Khải, cậu vẫn có thể dựa vào thực lực được phá lệ gia nhập câu lạc bộ hiphop, nhưng nếu cậu thất bại, không chỉ lãng phí thời gian và sức lực, mà còn chà đạp lên tôn nghiêm của một Beta vô cùng mạnh mẽ như bản thân.

“Mỗi người các cậu đầu tiên chọn một bài hát mình thích nhảy một đoạn đi, tôi xem thực lực các cậu thử đã, mọi người trước tiên sẽ luyện cùng nhau, đến lúc tranh tài sẽ chọn vài người ra sân.” Vương Nguyên chuẩn bị bắt đầu luyện tập, “Hơn nữa chúng ta có Omega, bọn họ không có, đây cũng là một ưu thế.”

“Đây được coi là ưu thế gì cơ?” Lưu Chí Hoành mặc dù biết bốn chữ “Bình đẳng giới tính” đã ăn sâu cắm rễ trong tư tưởng Vương Nguyên, nhưng vẫn không nhịn được biểu đạt băn khoăn.

“Tôi thừa nhận, thể lực Omega trời sinh kém hơn, nhưng tính mềm dẻo lại khá ổn, vậy nên vũ đạo mà Omega chọn sẽ thiên về Raggae và Jazz, trong đội chúng ta có Omega, cho nên có một kiểu vũ đạo, chỉ có chúng ta mới nhảy được.”

“Vũ đạo gì?”

Vương Nguyên khẽ cười, trong ngữ khí đầy vẻ đắc ý: “Nhảy đôi.”

Mặc dù năm nhất mới vào, trên phương diện học tập không có bận rộn gì đặc biệt, nhưng năm tiếp theo sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, sáng sớm nào Vương Nguyên cũng dẫn mọi người chạy bộ trong sân thể dục, cậu đưa cho mỗi người một kế hoạch huấn luyện cơ thể, thời gian luyện tập chủ yếu của mọi người là sau bữa tối vài tiếng đồng hồ.

Vương Nguyên còn có một phát hiện vô cùng to lớn.

Thật ra thì nếu như có thể suy luận kịp thời tỉ mỉ hơn chút, cậu ở khu Alpha, Vương Tuấn Khải là một là một Alpha, cậu còn học cùng ngành với Vương Tuấn Khải… Nếu thế thì khi cậu cầm theo giỏ đồ ở tầng dưới ký túc gặp phải Vương Tuấn Khải cũng đang xách theo giỏ chuẩn bị đi tắm sẽ không kinh ngạc như vậy.

Vương Nguyên lúng túng phất phất tay nhỏ say hi, cậu biết, tuy ngoài mặt Vương Tuấn Khải không có biểu tình gì, nhưng thật ra trong lòng vẫn là kiểu một lời khó nói hết, vì đi chung đường đến phòng tắm, Vương Tuấn Khải đột nhiên khí thế hung hăng quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Đại ca… Tôi cũng đi tắm mà…” Vương Nguyên cực kỳ vô tội giơ giỏ tắm trong tay ra biểu thị trong sạch.

Vì vậy Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên một trước một sau vào phòng tắm, không hiểu sao hôm nay người đến phòng tắm quá đông, hai người lại cực chẳng đã đành dùng hai ngăn tủ đựng đồ cạnh nhau, cả quá trình mặt Vương Tuấn Khải thối vô cùng, chắc là vẫn còn đang hối hận bản thân vừa nãy lỡ miệng thốt ra câu kia, cho đến khi hai người cởi sạch quần áo, sắc mặt hắn mới hòa hoãn đôi chút.

Vương Nguyên nghĩ thầm người này chẳng lẽ là thích sạch sẽ, sắp được tắm nên vui vẻ như vậy? Nhưng khi cậu phát hiện ánh mắt Vương Tuấn Khải đang không e dè nhìn xuống thân dưới hai người thì mới hiểu được đối phương đang vui vẻ chuyện gì.

“Anh…” Vương Nguyên đỏ mặt trong nháy mắt, cũng không phải là chưa tắm chung với con trai bao giờ, thân là một Beta, Vương Nguyên còn cùng tắm chung với Omega cơ! Nhưng không có ai dám trắng trợn quan sát thân dưới của mình như vậy, vui vẻ sau khi so sánh thắng lợi lại còn phóng túng viết ngay lên trên mặt.

Thấy bộ dạng xấu hổ này của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải càng đắc ý hơn, hắn cầm giỏ đồ lên, chạy thẳng vào phòng tắm nhân tiện cọ qua vai Vương Nguyên, trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, Vương Nguyên không tự chủ được run cả người.

Đậu má!!!!!!!!

Hiện tại Vương Nguyên rất tức giận, rất tức giận, rất muốn mang một giỏ xà phòng ném vào trước mặt Vương Tuấn Khải để cho hắn đi nhặt, nhưng … nhưng lần này cậu có không phục thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nín lại, bởi vì Vương Tuấn Khải vui vẻ cũng không phải là không có lý do…

A a a a a!

Vương Nguyên cầm giỏ đồ mà toàn thân nóng ran, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, cậu lặng lẽ lén lút liếc liếc xung quanh, xác nhận không có ai chú ý tới một màn vừa nãy mới ưỡn ngực bước vào phòng tắm.

Vương Nguyên tắm khá lâu, cậu không muốn gặp lại Vương Tuấn Khải nữa, đến khi cậu ra khỏi phòng, ngăn để đồ của Vương Tuấn Khải đã trống không, Vương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chớp thời gian mặc quần áo tử tế vào.

Nhưng sự thật đã chứng minh Vương Nguyên thả lỏng hơi sớm, cậu mới vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp Vương Tuấn Khải từ căn tin cạnh phòng tắm nhàn nhã đi ra ngoài, đang ngửa đầu từ tốn uống nước ngọt, chân Vương Nguyên dừng lại, phản ứng đầu tiên là xoay người 180 độ chui vào phòng tắm một lần nữa, nhưng ngay lúc cậu vừa dừng chân, Vương Tuấn Khải lại nghiêng đầu qua, ánh mắt trêu tức khóa chặt lấy Vương Nguyên.

Giống như là cố ý ở chỗ này chờ cậu vậy.

Vương Nguyên cật lực cắn môi dưới, sợi tóc ướt nhẹp dính vào trán, lộ ra đôi mắt trợn tròn giận dữ nhưng lại chẳng có chút lực sát thương nào, trái lại lại có phần khiến người khác thương yêu.

Vương Tuấn Khải không nhịn cười nổi, trong khoang miệng toàn là hương vị ngọt ngào của nước ngọt.

Trị giá cơn tức của Vương Nguyên bởi vì nụ cười đối phương trong nháy mắt lên đến đỉnh điểm, cậu ung dung thản nhiên hít sâu vài hơi, đi nhanh về phía trước, lúc đi ngang qua Vương Tuấn Khải cũng không thèm nhìn hắn lần nào.

Vương Tuấn Khải khí định thần nhàn nhìn bóng lưng đối phương uống một ngụm nước ngọt, sau đó xoay người, ung dung bước đi đuổi theo bé thỏ tức giận đằng trước.

Vương Nguyên đem cơn tức buổi chiều phát tiết toàn bộ vào thức ăn.

Lưu Chí Hoành ngồi bên phía đối diện Vương Nguyên cẩn thận từng li từng tí, húp từng ngụm mì trong bát đầu tiên, còn người đầu kia đã gϊếŧ đến bát mì thứ ba tối nay.

Vương Nguyên lau lau miệng, chuẩn bị kết thúc bữa cơm này, vừa nhấc mắt lên thì đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải đến căn tin ăn cơm.

Đúng là oan gia ngõ hẹp khó mà nhịn được, gặp lại kẻ thù…càng muốn ăn nhiều hơn!

“Cô ơi, cho con một bát mì gà nữa!” Vương Nguyên tức giận đứng dậy gọi thêm một tô mì.

Lưu Chí Hoành vẫn đang dè dặt húp từng ngụm mì trong cái tô khi nãy, Lưu mỗ không rõ lý do ra sao đành tủi thân đến độ không dám thở mạnh.

“Tránh ra.” Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng ra lệnh phách lối, không ít người ngồi xung quanh nghe tiếng nhìn lại, ba Alpha bưng đồ ăn vây quanh bốn Omega đang dùng cơm, trong nhà ăn có TV, cái bàn bốn Omega đó ngồi là chiếc cách TV gần nhất.

“Nói bọn mày tránh ra đấy.” Bốn Omega này mới đầu còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, một Alpha trong só đó thấy bọn họ mù mờ bất động, không nhịn được tiến lên đá vào ghế.

Ba tên Alpha nam kia nổi danh hoành hành ngang ngược trong trường, thích bắt nạt kẻ yếu, không Omega nào dám chống đối bọn chúng, cũng không có Alpha nào muốn ra mặt xen vào chuyện của người khác, dần dà những tên này càng ngày càng trở nên phách lối.

Nhưng hôm nay bọn hắn có lẽ là phách lối lộn chỗ, lộn thời điểm, vừa hay đυ.ng phải một bạn thanh niên đang bực dọc trong người chưa có chỗ phát tiết đến độ phát sầu.

Vương Nguyên bưng tô mì thứ tư để xuống bàn “Rầm” một phát, nổi giận đùng đùng đi về hướng cái bàn kia, Lưu Chí Hoành ngay cả vạt áo cậu cũng không kịp kéo lại.

“Ngồi xuống!” Vương Nguyên dưới mắt mọi người ấn xuống một Omega trong đó.

Quần chúng ăn dưa không khỏi thổn thức một hồi.

Vương Tuấn Khải khoanh tay chéo chân ngồi phía xa, híp mắt nhìn về hướng nơi này.

“Mày là thằng nào?” Ba gã Alpha kia không vui, trước giờ không ai dám quấy rầy vào việc của bọn chúng, hơn nữa còn trước mặt bao nhiêu người, “Tránh ra cho tao!” Bọn họ lại ra lệnh với bốn Omega kia.

“Ngồi xuống!” Dưới tay Vương Nguyên là Omega mới vừa muốn đứng lên bị cậu đè xuống, lúc này đã sợ đến run cả người.

“Đm, từ đâu tới…” Alpha dẫn đầu còn chưa nói hết, Vương Nguyên đã đánh một quyền tới hắn, bốn phía sợ hãi kêu lên, chờ đến khi hai Alpha khác phản ứng lại kịp, Vương Nguyên đã quẳng tên đó qua vai ra tận ngoài rồi.

“Con mẹ mày…” Tên Alpha xui xẻo đó bò dậy, xoa xoa khóe miệng bị dần nát bươm.

“Đừng có mà văng phụ khoa.” Vương Nguyên bình tĩnh nói.

“Fuck! Lên cho ông!”

Tức khắc xảy ra một màn náo loạn sặc mùi thuốc súng, mỗi một quyền Vương Nguyên tung ra đều rơi vào trên người đối phương, mà mỗi một quyền đối phương tung ra chỉ khẽ lướt qua mặt cậu, Vương Nguyên nhanh chóng giải quyết hai tên, khi tên cuối cùng thảm hại xui xẻo nhào tới, Vương Nguyên nghiêng người tránh thoát, ngay sau đó tung một cước đá vào bụng đối phương, đạp bay cả người hắn ra ngoài.

“Các cậu tiếp tục ăn đi.” Bốn Omega ngồi chỗ kia đã bị dọa sợ, Vương Nguyên vỗ vỗ vai một người trong đó trấn an, sau đó không quay đầu lại đi về phía Lưu Chí Hoành đang trợn mắt há mồm, ngồi xuống bình tĩnh ăn tô mì gà thứ tư.

Người trợn mắt há mồm cũng không phải chỉ có mình Lưu Chí Hoành, mà là tất cả mọi người ngồi trong nhà ăn, cho nên căn bản không ai để ý đến ba tên Alpha khi nãy dùng tư thế chật vật chạy trốn như thế nào.

Chờ đến khi Vương Nguyên chuyên tâm ăn mì xong, cậu mới để ý tới vẻ mặt khác thường của Lưu Chí Hoành.

“À, quên nói cho cậu biết, tôi từng học Taekwondo.”

Tôi lạy cậu đấy đại ca! Ai muốn biết cái này làm gì!

“Nhưng mà một mình đấu với tận 3 Alpha…” Hơn nữa còn không bị thương chút nào.

“Đai đen.”

“…”

Vấn đề không phải ở chỗ này!

“Ăn xong chưa? Xong rồi thì đi thôi.” Vương Nguyên thản nhiên nói.

“Đi thôi.” Lưu Chí Hoành quyết định sau khi trở về phải nói chuyện với Vương Nguyên một chút về vấn đề thân là một Beta, ở trước mặt Alpha nên khiêm tốn ra làm sao, nhưng mà… căn cứ vào tình huống khi nãy, có vẻ như chẳng cần thiết chút nào.

Vương Nguyên muốn nhìn rồi lại không dám nhìn tình trạng hiện giờ ra sao, nhưng rồi vẫn không nhịn được lặng lẽ liếc xem trước khi đi ra khỏi nhà ăn, lúc này Vương Tuấn Khải đã để hai chân xuống, cú đấm ở tay trái còn chưa kịp buông ra, chân phải cũng chưa kịp thu hồi lại.

Lúc đó hắn vốn định xuất thủ khi nhìn thấy một tên Alpha giơ đấm lao về phía Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải buông lỏng nắm đấm, cả lòng bàn tay dính toàn mồ hôi ẩm, cơm trước mặt đã nguội phân nửa.

Làm sao bây giờ, hắn càng lúc càng phát hiện, Vương Nguyên người này, thật sự rất thú vị.