Trà Sữa

Chương 1: Chuyện thường nhật

"Reng..."

Tiếng chuông báo hết giờ cuối cùng cũng reo. Cái lớp học yên ắng bỗng xôn xao không khác gì cái chợ vỡ, ồn ào đến hỗn loạn. Ngọc Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, thu dọn sách vở rồi lững thững đi xuống tầng một.

Kì ghê. Muộn rồi mà sao lớp 12A9 vẫn chưa tan nhỉ? Ngọc Thiên đứng ngoài cửa lớp, khoanh tay tỏ vẻ hậm hực nhìn vào trong, thầm rủa bà giáo viên bên trong dạy càng nhanh càng tốt. Môn gì thì mặc kệ, cái nó cần là gặp con bé nào đó còn ngồi trong lớp kìa.

...

"Chúng ta kết thúc bài học tại đây."

Cuối cùng cũng xong. Tốn cả mười lăm phút. Nếu bà giáo kia cho lớp tan nhanh tí nữa thì giờ này chắc nó đang chổng kềnh trên kí túc xá rồi. Tay bấm điện thoại gϊếŧ thời gian, bỗng có một bàn tay đập thẳng vào vai nó làm nó giật bắn mình.

- Hồ Ngọc Thiên! Mày chờ tao bao lâu rồi?

- Xuỳ xuỳ, tao nói với mày bao nhiêu lần là bỏ thói cũ ngay đi mà Lệ Giang. Tao tức á! - Ngọc Thiên gắt gỏng, hết bắt người ta đứng chờ lại còn làm người ta giật bắn mình như này, cáu chết đi được.

- Thôi, hạ hỏa đi, trêu tí thôi mà. Trà sữa không? - Lệ Giang nở nụ cười, tay lôi ra cái ví dài màu trắng từ trong cặp - Hôm nay dễ tính nên bao, đừng làm mất cơ hội.

Nghe trà sữa, mắt Ngọc Thiên lại sáng ngời. Tuyệt, đúng lúc nó đang đói.

- Duyệt kèo!

...

Tiệm trà trường Z.

- Cho em một hồng trà kem phô mai, 70 đường 30 đá. Thiên, mày gọi đồ đi.

- Thôi tao ngồi cùng mày thôi, hôm qua tao uống rồi.

Hai đứa ngồi cạnh nhau ở một bàn dài hướng ra ngoài view trường. Từ khi có quán trà mở bên trong khuôn viên trường, đây gần như là chỗ ngồi quen thuộc của hai đứa, cho dù đó thường là chỗ ngồi phổ biến của mấy cặp chim chuột, nhưng nó kệ, ai đến trước thì ngồi.

- Sao? Vẫn giận tao à. Hôm nay bà Lan cho lớp tao tan muộn quá thành ra mày phải đợi lâu, để lần khác tao đền bù nha. - Lệ Giang mặt quay sang vẻ hối lỗi, tay quay về dùng ống hút khoắng nhẹ lớp kem phô mai.

- Mày lag à, tao giận mày dăm ba chuyện đấy làm gì? - Ngọc Thiên chẹp miệng, tay lướt điện thoại - Hôm qua tao uống rồi nên hôm nay tao không muốn uống, dạo này tao cứ tăng cân vù vù ấy. Suy diễn linh ta linh tinh.

Lệ Giang nhấp ngụm trà sữa. Nhỏ cảm thấy thiếu thiếu, không phải ngẫu nhiên mà vậy, nhỏ cảm thấy vậy được một thời gian rồi.

- Haizz... Mà này, hai đứa kia đâu rồi? Sao dạo này tao chẳng thấy Tuệ Di với Cẩn Mai đi cùng mày? Chúng mày học cùng lớp mà.

Lại nhắc đến "hai đứa kia", Ngọc Thiên lại thở dài, lắc đầu ngao ngán.

- Cẩn Mai ngày nào nó chả đi học thêm. Không học thêm thì học câu lạc bộ. Tao chán ngắt việc tuần nào nó cũng để mẩu giấy trên bàn ghi tối bận về muộn rồi. Còn Tuệ Di nữa, từ ngày yêu ông Nhiên "bóng rổ", tan học phát "auto" chạy tớn lên lớp người ta, có khi còn chẳng nhớ đến sự tồn tại của tao luôn ý. Mà mày, Diễm Ái đâu?

- Chắc tối nay chán cơm thèm mỳ - Lệ Giang vẫn hí hoáy với cốc trà, khoắng một lực đến khi nào tan kem - Giờ này nó đang nữ công gia chánh, ra siêu thị mua mấy hộp mì rồi. Lúc nào nó cũng nhận toàn bộ trách nhiệm nấu ăn, một phần cũng là do ám ảnh chảo cơm rang đen ngòm của tao, thành ra tao toàn làm bài tập thay cho nó, tao có biết làm cái gì ngoài giặt ủ phơi đồ đâu.

- Trời...

...

Kí túc xá X.

Chín giờ tối, Cẩn Mai đi học còn chưa về. Vì tuần sau nghỉ lễ nên Diễm Ái ăn tối rồi về nhà với bố mẹ một đêm. Bọn A9 lớp nó cũng đi hết, thành ra có mình Lệ Giang ở lại kí túc, nhỏ đành sang phòng A2 cho đỡ cô đơn, phòng chúng nó thừa giường mà ở một mình cũng sợ.

Tuệ Di nấu mì trong bếp, mì cho bữa khuya. Ngọc Thiên thì hì hục cày hết đống bài tập, tuần nghỉ lễ rồi mà nó cực ngại cho việc học bài trong ngày nghỉ. Lệ Giang sang ở trú, mà sang cũng chẳng vui hơn là mấy, mỗi người một việc im ắng thế kia, nó thà ở một mình còn hơn.

- Mì chín rồi nè! - Tuệ Di bưng nồi mì nóng ra bàn, múc vào ba cái bát con. Tuệ Di nấu ăn là nhất, trời Hà Nội tối lạnh mà có bát mì để ăn thì ấm ruột biết nhường nào.

Ngọc Thiên cuối cùng cũng làm xong đống bài tập, gấp sách vở cất lên giá rồi ra lau thìa đũa. Lệ Giang cởϊ áσ khoác, đến bên bàn mì.

- Cheers! - Cả ba đứa cụm đũa, đồng thanh nói. Hiếm khi lắm mới có dịp ngồi gần nhau như này, dù không đầy đủ nhưng cũng đủ thấy ấm lòng.

- Ê, sáng mai được nghỉ đấy, đi chơi đâu không? - Chợt Ngọc Thiên gợi ý, tay cầm cái điện thoại, trượt màn hình Facebook - Ngày mai nhiều sự kiện lắm. Đồ giảm giá cũng nhiều nữa, lâu lắm không có dịp tụ tập.

- Tao thì sao cũng được. - Lệ Giang gắp cuộn mấy sợi mì - Nhưng tao nghĩ chắc khó lắm, lâu lâu mới có dịp nghỉ nên có lẽ tao sẽ dậy muộn, mà có đi thì cũng chán, Diễm Ái chưa về biết mình đi shopping mảnh thể nào nó lại gắt lên cho mà xem.

- Sáng mai tao có hẹn với anh Nhiên. - Tuệ Di tiếp lời - Lâu lắm mới có đợt nghỉ dài, mà sáng mai được nghỉ, tao với ông ý có hẹn đi mua áo đôi rồi.

- Chán thế. - Ngọc Thiên chán nản, lắc lắc cái điện thoại rồi tắt - Tao ăn nốt rồi đi ngủ đây, chúng mày bận thì thôi vậy.

Ngọc Thiên húp nốt bát mì, rồi leo lên giường. Cả ngày đi học hành hạ nó đủ mệt rồi. Nhưng nó không muốn ngủ, nó buồn. Bạn bè có cũng như không, ở cùng phòng nhau mà có khi còn chẳng ăn chung với nhau được một bữa, không bận đi học thì bận đi chơi, đi công việc. Nó muốn quay lại như lúc trước, hồi cả lũ mới vào trường, mới nhận phòng kí túc, bữa nào cũng ăn cùng nhau, làm bài cùng nhau rồi chúc nhau ngủ ngon, sáng thì gọi nhau dậy đi học. Hai đứa kia khác phòng gần như ngày nào cũng sang chơi, cả lũ tụ tập, chơi bài rồi bật nhạc quẩy như một lũ điên. Cuối tuần thì rủ nhau đi dạo, đi ăn rồi đi chơi, mua sắm.. nghĩ đến mà nhớ. Vậy mà bây giờ, nhìn mặt nhau quen cũng chán, giá như Lệ Giang và Diễm Ái học cũng học cùng lớp nó, giá như Cẩn Mai đừng bận học, giá như Tuệ Di đừng vì yêu mà bỏ bạn, thời gian nữa cả lũ cũng đường ai người nấy đi rồi. Nó ước thế thôi, chứ bản thân nó chẳng có tài khiếu gì để kéo quá khứ về thực tại.

Nghĩ đủ rồi, nhắm mắt cho qua ngày thôi.