Edit: FAFOEVER.
Phàn Vũ mím mím môi: "Chị, chị hiện tại là yêu thích Alpha, hay là yêu thích Omega vậy?"
Tang Tri Tửu hơi sửng sốt.
Nàng mấy ngày nay, vẫn luôn ở trong lòng tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần, cố gắng đem đáp án gắt gao định tại "Alpha" đặt lên đầu.
Vì thế, mặc dù có chút khó hiểu Phàn Vũ làm sao lại đột nhiên hỏi ra vấn đề này, nàng hắng giọng, không chậm trễ chút nào hồi đáp: "Chị hiện tại là Omega, đương nhiên là yêu thích Alpha!"
Nói ra câu này, nàng cảm giác có một sự thoải mái không nói rõ được.
Cùng với đáp án trong lòng không giống, nhưng bởi vì có Phàn Vũ hỏi, sau khi nàng nói ra đáp án này, cảm giác đối với nhân vật Trần Duyệt lại gần kề hơn một chút.
Nàng nhìn sang phương hướng Phàn Vụ đang đứng——
Phàn Vụ lúc này cũng đang không có cảnh quay, đang ngồi sau camera, cùng giám sát kịch bản thảo luận vừa đoạn phim ngắn vừa quay.
Nàng mặc đồ Mộ Nhất Ninh yêu thích - áo da màu đen, trên eo còn mang theo một cái dây xích màu bạc. Rõ ràng là cách ăn mặc vô cùng vô lại, nhưng Phàn Vụ hai tay khoanh trước ngực, dáng dấp nghiêm túc nhìn kỹ màn hình, chính là làm cho người ta cảm nhận được một loại khí chất đáng tin cậy, kiểm soát được tất thảy mọi thứ.
Tang Tri Tửu chớp chớp mắt, khóe miệng tự nhiên mang theo một ý cười.
Nếu như hiện ở đây có máy quay, mấy đạo diễn sẽ khen nàng trạng thái hiện tại so với hai ngày trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần!
Ngược lại, Phàn Vũ bên kia, có thể nói là sấm sét giữa trời quang.
Nàng vẫn rất chờ mong đáp án của vấn đề này, nhưng đồng thời, cũng sợ hãi đáp án đó cùng mình không giống nhau.
Lúc này khi nghe được "phán quyết cuối cùng", nàng đầu óc trống rỗng, trong lúc nhất thời thậm chí không biết nên làm gì tiếp theo.
Đúng lúc này, một nhân viên hậu cần khác ở phía sau gọi nàng một tiếng, Phàn Vũ liền vội vã tạm biệt Tang Tri Tửu, trốn đi một nơi khác tự ôm lấy nỗi buồn của mình.
Tang Tri Tửu tâm tư đều đặt trên Phàn Vụ bên kia, không có chú ý tới nàng dị thường, gật đầu đáp lại, tùy ý để nàng rời đi.
Sau khi Phàn Vũ đi không lâu, Lận Gia Hòa tới nhắc nhở nàng: "Sắp đến phân cảnh của cậu rồi, nhanh để thợ trang điểm giúp cậu xem một chút có tẩy trang chưa."
Tang Tri Tửu "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên phối hợp thợ trang điểm làm việc.
Nàng đang chuẩn bị sắp xếp thì, lại một người quen lại đây chào hỏi.
Chiêm Nguyệt Nhu chắp hai tay lại: "Tri Tửu tiền bối, là em!"
Nàng thở dài: "Phân cảnh sắp quay của chúng ta. . . lời thoại của em có chút dữ dội, hi vọng tiền bối bỏ qua cho."
Tang Tri Tửu vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Sẽ không, đây chính là diễn kịch."
Nàng cười cười: "Em phải cố gắng lên, diễn tốt nhân vật này!"
Nàng hi vọng hạng mục này đạt được thành công to lớn, cho nên đối với trong kịch bản dù nhân vật này của Chiêm Nguyệt Nhu là đối nghịch với mình, nàng càng hi vọng đối phương cũng có thể phát huy thật tốt!
Chiêm Nguyệt Nhu rất cảm kích: "Cám ơn tiền bối!"
"Cái kia, phân đoạn mà em xô đẩy chị. . ."
Tang Tri Tửu nói thẳng: "Em cứ trực tiếp đẩy là được, không cần cố kỵ cái gì."
Xác định xong những việc này, Chiêm Nguyệt Nhu hài lòng cùng nàng nói lời từ biệt, lại chạy đến trước mặt Phàn Vụ chờ đợi chỉ huy.
Lận Gia Hòa ở bên cạnh, đem lời của hai người nghe vào tai.
"Phân đoạn xô đẩy kia, nếu không tớ tìm cho cậu thế thân?"
Tang Tri Tửu nói: "Không cần.
"Hơn nữa sẽ lập tức quay, cậu đi chỗ nào tìm thế thân?"
Trước khi tiến tổ, vốn là đoàn phim muốn chuẩn bị cho Tang Tri Tửu một người thế thân, nhưng Tang Tri Tửu từ chối.
Bộ phim này vốn là bối cảnh đô thị, không có cảnh nào đặc biệt mạo hiểm, độ khó duy nhất, chính là giả thiết về nghệ sĩ đàn violon của Trần Duyệt.
Nhưng Tang Tri Tửu xuất thân rất tốt, khi còn bé, dương cầm hay đàn violon, những nhạc cụ nàng đều được học, cho dù đến hiện tại, khi rảnh rỗi đến phát chán, nàng cũng sẽ đi nghe mấy buổi hòa nhạc.
Sau khi xác định nhân vật, nàng liền đi tìm lão sư học thêm hai buổi. Bây giờ, đàn violon tuy rằng không đủ trình độ có thể đi thi lĩnh giải thưởng, nhưng ứng phó với cảnh ở trong quán bar diễn tấu cũng là đủ.
Căn cứ vào những điều trên, trường quay căn bản không có đặc biệt vì nàng chuẩn bị thế thân.
Lận Gia Hòa nói: "Cậu mấy ngày nay không phải bụng không thoải mái sao?
"Tớ sợ cậu té xong, phỏng chừng buổi tối cậu lại muốn ồn ào ăn không ngon."
Nhắc đến cái này, Tang Tri Tửu cũng có chút đau đầu.
"Hết cách rồi, tại tiết trời nóng nực quá mà?
"Tớ nghe thời báo dự tiết nói, tuần sau khả năng sẽ mưa, có thể sẽ lạnh nhanh một chút, đến thời điểm đó liền khá hơn nhiều.
"Lại nói, coi như sau đó thật sự đóng lại mấy lần cũng không có chuyện gì, tớ lại không phải cái gì yểu điệu mỹ nhân bệnh tật."
Lận Gia Hòa bật cười.
Nàng che miệng: "Cậu là làm thế nào để bất cứ lúc nào đem mình là một "Mỹ nhân" treo ở bên miệng?"
Tang Tri Tửu ‘Khổng Tước’ kiêu ngạo hất cằm lên: "Hừ, trời sinh khí chất quyến rũ tự có!"
Lận Gia Hòa trêu chọc nàng, chỉ Phàn Vụ cách đó không xa: "Cậu xem nữ thần của cậu - Mộ Nhất Ninh, có xinh đẹp không?
"Làm sao mỗi ngày gặp chị ấy cũng không thấy chị ấy khoe?"
Tang Tri Tửu sững sờ, lập tức không phục nói: "Cũng là bởi vì chị ta không khoe, tớ mới khoe để bù đắp qua lại chứ."
"Yo!" Lận Gia Hòa vuốt cằm, "Cậu còn vẫn chưa theo đuổi người ta đâu, nhanh như vậy liền đem chị ấy phân biệt về phía mình rồi?"
Tang Tri Tửu theo ánh mắt của nàng, cũng nhìn Phàn Vụ một chút.
Không biết tại sao, dưới ánh mặt trời, hai gò má của nàng tự dưng có chút ửng hồng. Dừng lại chốc lát, nàng ưỡn ngực: "Đó là chuyện sớm muộn thôi."
Lận Gia Hòa cuối cùng không nhịn được, tựa người cạnh bàn cười đến thở không ra hơi.
Tang Tri Tửu không để ý tới nàng, trực tiếp đi về hướng sân quay phim.
Phàn Vụ lúc này đang chỉ huy nhân viên, thấy nàng lại đây, cười gật đầu, xem như là cùng nàng chào hỏi.
Tang Tri Tửu tim đập có chút tăng nhanh, che ngực đứng ở vị trí của chính mình.
Nàng ở trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Xem ra mấy ngày nay nỗ lực không có uổng phí, mình gần đây thực sự là càng ngày càng lợi hại, lúc vào diễn tốc độ đều nhập tâm nhanh hơn rất nhiều!"
Rất nhanh, nhân viên tuyên bố quay, Tang Tri Tửu bỏ qua tâm tư dư thừa, tiến vào trạng thái.
Chiêm Nguyệt Nhu đóng vai thành viên chơi đàn guitar trong ban nhạc, giọng điệu khinh bỉ nhìn nàng: "Đàn violon sao?"
Nàng đi tới bên người Tang Tri Tửu, trừng mắt đánh giá nàng, không một chút nào che giấu ác ý trong mắt mình: "Tiểu học bá, mày có phải là đi sai chỗ không? Chúng ta nơi này là quán bar ngầm, không phải là cái gì âm nhạc thính phòng đâu."
Trần Duyệt rất bình tĩnh.
Nàng lúc này vẫn chưa chạm qua ranh giới, ánh mắt đơn thuần, có một loại khí phách "Nghé mới sinh không sợ hổ".
"Tôi biết, tôi không đi sai."
"Đàn violon thì chẳng lẽ không thể gia nhập ban nhạc sao? Tôi thấy tờ quảng cáo tuyển dụng bên ngoài cũng không có viết."
Chiêm Nguyệt Nhu nhíu mày: "Thời điểm chúng ta viết, cũng không biết sẽ có người ngu ngốc cầm đàn violon lại đây phỏng vấn a."
Trần Duyệt nói: "Vậy thì cho tôi một cơ hội, nói không chừng tôi chính là người mấy người cần thì sao?"
Trong quán bar nhỏ, mọi người đều cười lớn một trận.
Có người xem náo nhiệt còn chưa đủ, liền hô một câu: "Sao không để cô ấy thử thử xem?"
"Nếu như không được, thì chúng ta cũng coi như có thể thưởng thức một hồi đàn violon độc tấu. Rất cao cấp nha, cùng đàn guitar lẫn piano điện của chúng ta không cùng một đẳng cấp a."
Trong đám người, có một vài người phụ họa theo.
Chiêm Nguyệt Nhu có chút gấp.
Nàng lấy tay đẩy đẩy Trần Duyệt: "Mày có thể thể hiện được cái gì sao?"
"Đừng tưởng rằng tao không biết mày là tại sao tới đây? Mày đừng tưởng rằng chỉ cần gia nhập ban nhạc, Ninh tỷ sẽ đối với mày nhìn bằng con mắt khác."
"Thức thời, thì lúc này mau cút ngay đi."
Trong ban nhạc, gần như ai cũng biết biết Chiêm Nguyệt Nhu đối với Mộ Nhất Ninh có hứng thú.
« giờ tui mới để ý, ngay cả thêm một cái tên để diễn thôi mà tác giả cũng ko thèm thêm, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ (˙▿˙)»
Một cuộc phỏng vấn nho nhỏ lại sắp biến thành đại chiến tình cảm, mọi người càng ngày càng thấy hưng phấn.
Sau khi Trần Duyệt bị đẩy, liền kinh ngạc một trận.
Nàng từ nhỏ đã sinh hoạt trong môi trường có học, mọi người đều là nho nhã lễ độ, tiến hay lùi đều rất thoả đáng. Nhưng người như Chiêm Nguyệt Nhu không nói không rằng liền động thủ, nàng vẫn đúng là chưa có tiếp xúc lần nào.
Nàng hít sâu một hơi, từ bỏ cùng những người này giao lưu, trực tiếp nhìn về phía một bên khác, nhân vật chính trong đám người.
"Mộ Nhất Ninh, chị để tôi thử một lần!"
Chiêm Nguyệt Nhu nhíu mày.
Lần này nàng dùng không ít sức, trực tiếp một lần, mạnh mẽ đem Trần Duyệt đẩy ra ngoài.
Trần Duyệt ngã sấp xuống cái “bịch”.
"Nghe không hiểu tiếng người đúng không? Mau cút!" Chiêm Nguyệt Nhu bù đắp câu cuối cùng lời kịch.
Đạo diễn tổ bên kia hô "Cắt", nội dung bộ phim tạm thời dừng lại.
Chiêm Nguyệt Nhu vội vã đem Tang Tri Tửu kéo lên: "Tiền bối, không có bị làm sao chứ?"
Tang Tri Tửu vỗ vỗ bụi đất trên người: "Không có chuyện gì."
Chiêm Nguyệt Nhu thở ra một hơi lớn.
Phàn Vụ đi tới, thừa dịp muốn nhìn một chút Tang Tri Tửu tình hình như thế nào, nhưng bởi vì Chiêm Nguyệt Nhu đứng cách nàng tương đối gần, thấy nàng lại đây, lập tức tụ hợp tới.
"Phàn đạo diễn, cảnh này của em có qua không?"
Phàn Vụ sửng sốt một chút, gật đầu: "Ừm, qua, không tệ."
Chiêm Nguyệt Nhu lỗ tai có chút đỏ: "Em luyện tập cảnh này rất lâu."
Phàn Vụ bỏ qua nàng, trực tiếp đi tới trước mặt Tang Tri Tửu: "Thế nào? Vừa nãy té có sao không."
« quê quá chị CNN ơi, ôi con sông quê, con sông quê (ಠ ͜ʖ ಠ) »
Tang Tri Tửu lắc đầu một cái.
Lúc nãy khi Chiêm Nguyệt Nhu hỏi nàng, nàng một chút cảm giác đều không có, nhưng ở trước mắt Phàn Vụ, cũng là Mộ Nhất Ninh của nàng.
Nàng có chút oan ức, đến mức mũi đỏ lên, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: "Chị cũng không tới giúp tôi!"
(> _