App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 43: Nhiệm vụ chưa hoàn thành

Edit: Heo

Hệ thống bị ép thành nhân viên người quảng bá, không mua khuyến mại trên bất kỳ nền tảng nào, giống như bug, tỷ lệ nhấp chuột siêu cao, tư đưa mình lên hot search trên Weibo, ngay cả quan chức cũng tự hỏi, hiện tại có rất nhiều người quan tâm đến loại trò chơi này thế à? Nó quá hot!

Hệ thống bí mật che giấu công danh.

Để thưởng cho nó, Tần Linh đã thay đổi hình tượng của nó, một con sóc trắng mập mạp, không bao giờ bẩn, cao 50 cm, eo 50 cm, và đuôi 50 cm! Nó thực sự béo tròn, đặc biệt đặc biệt vinh hoa phú quý.

Hệ thống giữ quả thông, sống không còn gì luyến tiếc.

Mục Huyền Cảnh nheo mắt nhìn con sóc, con mèo đi rồi thì một con sóc đi tới. Trong lúc Tần Linh không để ý, Mục Huyền Cảnh đã đem hệ thống đi rồi.

Với sự tuyên truyền của hệ thống, web bán vé trực tuyến vừa mở ra thì vé đã được bán hết trong năm phút. Tần Linh không biết hệ thống đã mất từ

lúc nào, cùng Vương Tử Hoàn đi trang trí cổng thành, biểu ngữ làm trên mạng được kéo lên sử dụng trước, Tần Linh định đợi đến khi kế hoạch bên trong gần như quy hoạch xong, sau đó sẽ xây dựng một cổng đặc biệt hoành tráng.

Phòng Vũ dẫn theo một nhóm người, đậu xe ở cửa, nhìn thấy Tần Linh thì nhiệt tình chạy tới. “Tần đại sư, kinh doanh thật tốt!”

Tần Linh nhìn thấy những người này đang đi theo hắn, khóe miệng giật giật, “Không sao, sao lại rảnh rỗi chạy tới đây?”

Những người phía sau Phòng Vũ nhìn mặt của Tần Linh, tất cả đều cảm thấy không thể tin được, rốt cuộc những gì Phòng Vũ đã nói trong livestream đều là vị đại sư này có sức mạnh vô hạn, đặc biệt hay chửi người, bây giờ trông cậu giống như một nam tử quý tộc, dáng vẻ dịu dàng giống như vị đại sư trong truyền thuyết là như thế nào?

Phòng Vũ giới thiệu: “Đây là những người hâm mộ của tôi, tôi đã hứa sẽ mang họ đến chơi cùng. Không ngờ còn chưa kịp giật vé, tôi tới hỏi ngài còn vé không? Nếu không, ngày mai ngài có thể giữ lại cho tôi 10 vé không? ”

Tần Linh hỏi Vương Tử Hoàn kiểm tra thời gian, cười nói: “Hôm nay tôi có thể đưa cho anh mười vé, mười tấm tám ngàn.”

Người đi theo Phòng Vũ không khỏi lẩm bẩm nói: “Đắt quá.”

Tần Linh mỉm cười, “24 giờ, cung cấp đồ ăn, thức uống và chỗ ở.”

Vừa nói như thế, bọn họ cảm thấy được còn được, ở khách sạn trăm tệ cũng không sao.

Phòng Vũ nhỏ giọng hỏi: “Ở đây thật sự có thể ở được sao? Trước khi khai trương có phải đã đuổi hết đồ vật bẩn thỉu đi rồi đúng không?”

Tần Linh mỉm cười gật đầu, “Không còn mấy thứ bẩn thỉu nữa, ngược lại có một ít thứ dễ thương.” Bên trong đều là những nhân viên xuất sắc mà cậu thuê, loại mơ ước trở thành ảnh đế, Tần Linh thực sự cho rằng rất dễ thương.

Phòng Vũ kinh hãi, thứ dễ thương trong mắt Tần đại sư không thể biết được sẽ hung tợn đến mức nào. “Không, tôi sẽ không chơi mật thất nữa. Tôi sợ đang ngủ thì bị bắt mất, hay là đi nhà ma đi.”

“Có thể, mua vé theo nhóm là 238 tệ, tôi sẽ giảm thêm cho anh 20% nữa, 190 tệ lẻ 4 xu, tôi sẽ không lấy 4 xu đó đâu.”

Phòng Vũ không biết Tần Linh tính toán như thế nào, há hốc mồm! Tuy nhiên, hắn coi trọng mặt mũi, cảm giác như chiếm được món lời lớn nên vui vẻ nhanh chóng thanh toán tiền.

Vương Tử Hoàn thấy hắn vui mừng như vậy lắc đầu bất lực, quá ngây thơ, đám A Phiêu ở đó còn nhiều hơn mật thất, mỗi tầng mật thất có một con quỷ, một toà có 18 tầng, mà nha ma thì phải hơn 80 con, xó xỉnh nào cũng bắt gặp quỷ, cả đán kia có thể nghĩ ra hàng trăm chiêu trò làm mọi người sợ hãi.

Tần Linh đích thân đưa Phòng Vũ vào, mỉm cười. “Chơi vui nha, chơi xong anh có thể quảng cáo cho tôi chút.”

Phòng Vũ vỗ ngực hứa: “Không thành vấn đề! Tối nay tôi sẽ livestream nói chuyện với mọi người.”

Tần Linh nói với Vương Tử Hoàn: “Nhìn xem, anh ấy sẵn sàng quảng cáo cho chúng ta, chỉ 480 tệ để một võng hồng với hơn 2 triệu fans quảng cáo cho, thật là tiện.”

Vương Tử Hoàn bội phục, nhân tài!

Phòng Vũ đưa fans lên tầng hai, bị NPC doạ sợ chạy trốn khắp nơi, một trong số họ chậm chạp bị NPC bắt được, niềm nở mời hắn ngủ trong quan tài đôi. Fan không đồng ý với nó, nó liền khiêng quan tài đuổi theo, làm bọn Phòng Vũ sợ chạy một mạch lên tám tầng, sau đó lại bị một con quỷ treo cổ cầm dây thừng rượt đuổi.

Một người chơi vô tình đυ.ng phải NPC, thế mà có thể xuyên qua cơ thể nó, người chơi mông lung, đây là loại công nghệ cao gì? Đây không phải là chân nhân NPC à?!

Bọn Phòng Vũ khi bước ra ngoài thì hai chân đều run lên, nhưng tất cả đều rất phấn khích.

Tần Linh cười, “Có kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”

“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Quá kích thích rồi!”

Các fans đều phụ hoạ: “Các NPC tinh vi quá, không đi diễn kịch thật đáng tiếc.”

Tần Linh nghiêm túc nói: “Nhìn thấy nhân viên của tôi làm việc chăm chỉ như vậy, tôi muốn tăng lương cho họ.”

Vương Tử Hoàn ớn lạnh một trận, “Làm sao tăng?”

Tần Linh cười nói: “Thêm hai nén hương.”

Biểu ngữ trên cổng đã được lắp đặt và một số đồ trang trí đã được thực hiện, xong xuôi thì trời đã xế chiều, nhiều cụ già đi ngang qua đây dừng lại xem. Mấy người lớn chắp tay sau lưng, “Cái tiểu khu này xui xẻo chết đi được, sao làm ăn ở đây?”

“Nghe nói là nhà ma hay sao ấy. Thanh niên đi tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không sợ xui xẻo.”

Tần Linh đang chuẩn bị rời đi, nghe được người lớn tuổi nói chuyện, liền cười nói với bọn họ: ” Không sao đâu, người trẻ tuổi đầy dương khí, nếu nhiều người như vậy thì mấy thứ bên trong đều bị doạ đi. Sau này dân cư xung quanh tiểu khu cũng có thể yên tâm sinh sống, sau đó cũng có thể yên tâm dạo bước tại đây. ”

Vương Tử Hoàn không biết phải nói gì, trong tiểu khu lớn như vậy, người không quỷ nhiều, ai doạ chạy ai vậy.

Một vài người lớn khá vui vẻ, thực ra phong cảnh ở đây cũng khá tốt, sau này mới dám đi bộ đến đây.

Công việc kinh doanh của Tần Linh quả thực là một ngày thu đấu vàng, một ngày mấy trăm ngàn vào sổ, cậu không cần trả lương cho nhân viên, cũng không cần trả tiền trang trí. Ngoại trừ máy ảnh và đèn, các thiết bị điện tử khác đều do NPC mang đến, tiền kiếm được về cơ bản là kiếm thuần túy.

Tần Linh vui vẻ về nhà đếm tiền, lúc này mới nhận ra cái hệ thống từng đi cùng mình đã biến mất. Tần Linh từ trong đầu kêu lên hai lần, nhưng không có đáp lại. Tần Linh lúc này cảm thấy có gì đó không ổn, định đi ra ngoài tìm kiếm thù Mục Huyền Cảnh vừa mở cửa, hệ thống liền sà đến, nắm lấy cánh tay của Tần Linh, cả người run lập cập.

Tần Linh ôm con sóc mập mạp trong tay, khó hiểu nhìn nó, sau đó nhìn về phía Mục Huyền Cảnh, “Nó bị sao vậy?”

Mục Huyền Cảnh tỏ vẻ vô tội, “Nó chạy sang phòng tôi, thấy nó chơi vui nên mới trêu nó một lúc.”

Tần Linh nhanh chóng hỏi hệ thống: “Mày không nói với ảnh cái gì chứ?”

Hệ thống liếc mắt nhìn Mục Huyền Cảnh, sau khi nhận được ánh mắt của đối phương liền lắc đầu, “Không nói gì, cái gì cũng không hỏi, cái gì tôi cũng không biết.”

Tần Linh không nói nên lời, Mục Huyền Cảnh trêu kiểu gì vậy? Sao lại trêu thành thế này?

“Không có chuyện gì là tốt rồi, sau này đừng chạy lung tung nữa.” Tần Linh ôm nó, nhìn Mục Huyền Cảnh cười, “Cơm tối ăn gì? Tôi đói.”

Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên, “Cá kho, xào thêm ít rau.”

Tần Linh mỉm cười gật đầu, “Anh làm cái gì thì tôi ăn cái nấy, dù sao anh làm đều hợp khẩu vị tôi.”

Mục Huyền Cảnh sờ lêи đỉиɦ đầu cậu một cái rồi đi nấu cơm. Tần Linh sờ sờ đỉnh đầu, lại giật giật khóe miệng, đem hệ thống đặt ở trên giường quấn chặt chăn bông, “Nếu lạnh thì chui xuống chăn.”

Hệ thống: “…”

Khi ngày càng có nhiều người chơi, thì ngày càng có nhiều người chơi vô tình xuyên qua thân thể NPC, sự việc này được dân tình tung lên mạng, đều tò mò không biết ở chỗ Tần Linh là loại công nghệ cao nào, các NPC là người giả trang hay được làm bằng công nghệ cao?

Với số lượng câu hỏi ngày càng nhiều, càng có nhiều người đặt câu hỏi dưới Weibo của Vương Tử Hoàn, Vương Tử Hoàn thấy vấn đề này không thể tránh khỏi nên đã chụp ảnh màn hình cho Tần Linh.

Tần Linh vui vẻ, “Trực tiếp nói cho bọn họ biết những công nghệ cao này do tập đoàn Diệp Hồng cung cấp.”

Dù sao, công ty của cha cậu cũng đồng nghĩa với công nghệ cao trên thế giới, có thể làm bất cứ cái gì mới mà công chúng có thể chấp nhận. Ngay sau khi những tin tức như vậy được phát đi, điều đó đã làm cho công việc kinh doanh của Tần Linh trở nên tốt hơn. Ai mà không muốn trải nghiệm công nghệ đỉnh cao của Tập Đoàn Diệp Hồng cơ chứ? Tần Linh không ngờ rằng điều này không chỉ khiến công việc kinh doanh của cậu hot hòn họt mà còn khiến những sản phẩm công nghệ cao mà Tập Đoàn Diệp Hồng vừa tung ra thị trường cũng hot.

Tần Linh gửi tin nhắn cho cha: Cha nhìn thấy con chưa, con thật sự là một ngôi sao may mắn nhỉ?

Cha Úc: Sư phụ của con nói bùa chú có một nét vẽ sai, với con hổ đó quá béo, không đáng một tiểu khu.

Tần Linh: Con yêu hai người, tạm biệt!

Nhiều người chơi đã chơi đủ rồi muốn tìm một nơi để ăn uống, phát hiện trong này thậm chí còn không có một siêu thị, chứ đừng nói đến một nơi để ăn. Nhiều người bắt đầu đưa ra lời khuyên cho quầy lễ tân, chỗ mấy người lớn như vậy, bán mỗi nước thôi à? Phải có chỗ nghỉ chứ? Sau khi đã chơi đủ chúng tôi cũng cần phải nghỉ ngơi, ông chủ nên sắm thêm một vài thiết bị, tới chỗ này chơi cũng chả thiệt đồng nào.

Vương Tử Hoàn bàn bạc chuyện này với Tần Linh, Tần Linh lập tức quyết định: Chiêu thương!

Chiêu thương: Thu hút người bán (đầu tư, vận hành) bằng các phương tiện quảng cáo, triển lãm, v.v.

Siêu thị, nhà hàng, quán cà phê, ghế massage … Tất cả các thiết bị hỗ trợ đều được bố trí, cho thuê trên nửa năm, một tháng tiền thuê là 20.000 tệ, công việc này được giao cho hệ thống.

Hệ thống:???

Tần Linh nói với nó: “Nhớ thu tiền thuê nhà. Nếu việc kinh doanh của họ tốt thì nhớ tăng giá, đi đàm luận với họ đi.”

Hệ thống vẫn ở trạng thái đơ, cái này cũng là công việc của nó?

Tần Linh chọt đầu nó, “Cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau kiếm tiền, mày không giúp ta chả nhẽ lại chờ Lão Tử nuôi mày sao?”

Hệ thống: “…”

Tần Linh lại tính toán thu nhập hàng tháng, ba căn Escape room, 300 vé một ngày, một vé 800, hơn 200.000 một ngày cũng không vấn đề gì. Cộng với thu nhập của nhà ma, tất cả đều được tính là vé mua theo nhóm là 238 tệ, nhận 500 người một ngày cũng không thành vấn đề. Đây là 120.000, cộng với tiền thuê nhà, thu nhập cố định hàng ngày 350.000, hơn 10 triệu một tháng.

Tần Linh mỉm cười, thật nhiều tiền! Cậu đúng là một kỳ tài kinh doanh!

Nhìn vào số tích phân cần thiết để đổi ký ức, thường thì 100 tích phân đổi được 100.000 nhân dân tệ, 100.00 nhân dân tệ cũng có thể đổi được 100 tích phân. 500.000 tích phân đó sẽ mất 50 tháng, cậu còn phải tích điểm công đức … Tần Linh lúc này mới phản ứng được, thật không có khả năng làm được, đây là cái hố!

“Hệ thống đó, lại đây, chúng ta nói chuyện.” Tần Linh ngoắc ngón tay với hệ thống, hệ thống không dám đi qua, luôn cảm thấy ánh mắt của Tần Linh lúc này rất nguy hiểm.

Tần Liệt đứng dậy, đi tới, mở app trên di động cho nó xem, “Cái này đắt quá, đắt kinh khủng, mày giảm giá cho ta đi.”

Hệ thống: ………… Giảm giá?

Hệ thống bùng nổ, “Giảm giá? Tại sao cậu không cướp luôn đi?!”

Tần Linh nhấn giữ nó, sắc mặt lạnh lùng, “Bazooka 10.000 điểm, ta đã thực hiện sáu nhiệm vụ nên mày cho, mày chắc chắn có thể bí mật làm điều đó, mày còn giả vờ với ta? Mày sẽ không ở giữa ăn hoa hồng đâu nhỉ? ”

Tần Linh dùng linh khí vẽ một đường trong khoảng không rồi bóp cổ hệ thống, “Không nói thật, ta sẽ tống mày xuống địa ngục ngay!”

Hệ thống phát hiện Tần Linh giận thì thực sẹ cuống lên, tóc đuôi kinh hãi nổ tung. “Tôi không nhận được hoa hồng, chính là ký chủ kiếm được càng nhiều tích phân thì hệ thống càng có giá trị. Nếu ký chủ kiếm được ít tích phân hơn, điều đó chứng tỏ tôi không có ích và tôi sẽ bị xóa sổ!!”

Tần Linh chế nhạo. “Hệ thống của bọn mày cũng đánh giá hiệu suất à, nhưng mày phải có khả năng thanh toán các khoản, hiện nay giáo dục bắt buộc đã được phổ biến trong các trường đại học, tự tính xem, làm thế nào để có thể hoàn thành tất cả các nhiệm vụ trong ba năm? ”

Hệ thống không dám nói lời nào, sau khi trói Tần Linh lại, để dụ cậu làm nhiệm vụ, nó đã cho cậu lợi ích lớn nhất trong phạm vi quyền hạn của mình, nhưng nó cũng nhìn thấy năng lực của Tần Linh, cậu quá lười biếng, chỉ cần cậu muốn làm, cậu có thể kiếm được rất nhiều tích phân. Nó còn muốn lợi dụng gia cảnh của cậu, nếu không làm được thì xin gia đình tiền đổi tích phân, nhất định sẽ lấy được.

Hiện tại chỉ có ký ức đã mất mới là thứ mà Tần Linh muốn, cho nên nó mới quy định sẵn 500.000 tích phân, nó cũng bí mật điều chỉnh tỷ lệ giữa tiền và tích phân, nó buộc Tần Linh phải kiếm, nếu không kiếm được đồng nào, thì để cậu xin từ gia đình. Không nghĩ tới, thật sự là quá lớn, mỗi tháng kiếm được hơn 10 triệu, Tần Linh cần phải kiếm được 50 tháng mới có thể đổi lại, hơn bốn năm, Tần Linh căn bản cũng sẽ không nghe nó bài bố.

Tần Linh thực sự khó chịu, “Ta kiếm được bao nhiêu cũng không đổi được, ký ức cái gì công đức cái gì, ông đây không làm nữa!”

Hệ thống ôm chân, “Bình tĩnh! Ông chủ, chúng ta còn có thể thảo luận!”

“Ta hối hận rồi, dù là giảm 0,5% thôi, ta cũng không cho mày nữa!” Tần Linh chế nhạo, “Ta cho mày thu nhập 30 triệu mà một người bình thường cả đời cũng không thể kiếm được, theo yêu cầu của thiên đạo chắc cũng phải đủ rồi, thiên đạo không đòi mạng người, sẽ không bao giờ giao cho người một nhiệm vụ bất khả thi thế! Muốn vậy thì đừng có ngồi chờ chết, phỏng chừng mày còn chết sớm hơn ta. Cho dù cùng nhau chết đi, nếu ta chết, sư phụ ta vẫn có thể chiêu hồn, còn mày chết thì chả là cái cóc khô gì!”

Hệ thống vội vàng nói: “Giảm giá, giảm giá có được không? Năm tháng, chỉ cần năm tháng là có thể kiếm được.”

Tần Linh lại biến nó thành vương bát đản rồi bỏ vào trong bình, “Muộn rồi, muốn lừa ta thì cũng đã muộn! Mày nên ngẫm lại đi!”

Hệ thống: “…”

Mấy ngày sau, đều thấy tâm tình Tần Linh không tốt, Vương Tử Hoàn nhìn thấy cậu muốn nói lại thôi, đến khi không kìm được mới dám hỏi: “Ông chủ, mẹ tôi hỏi khi nào là ngày nghỉ, cho tôi về nhà ăn Tết.”

Tần Linh mới nhớ ra Tết sắp đến, bận bịu quên mất. Cậu nhìn vào lịch một chút, “Ngày 23 tháng chạp, năm trước chúng ta không buôn bán, cậu có thể về nhà.”

Vương Tử Hoàn quan tâm hỏi: “Còn anh thì sao? Ăn Tết ở nơi nào?”

“Về nhà,” Tần Linh đứng dậy đi tới cửa, “Gió ở đế đô thổi tới, tôi nghe thấy có người gọi tôi về nhà rồi.”

Vương Tử Hoàn tò mò hỏi: “Nhà anh ăn Tết như nào?”

“Giống như các gia đình bình thường thôi, thờ cúng tổ tiên, đi tảo mộ, nấu bữa tối giao thừa, ăn sủi cảo, con cháu chúc Tết người lớn tuổi và nhận tiền lì xì.”

Vương Tử Hoàn lòng nói không khác gì người thường.

Mục Huyền Cảnh chọc vào đầu Tần Linh, “Còn tôi thì sao?”

Tần Linh che đầu, “Anh, những năm qua anh như thế nào?”

“Năm ngoái, cha của em đã nói sau này về nhà với em.”

“Cái kia …” Tần Linh có chút ngượng ngùng, “Năm nay cùng tôi trở về?”

Mục Huyền Cảnh gật đầu, “Đúng lúc tôi có chuyện muốn đàm luận với Úc thúc.”