App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 27: Nếu có người đánh cậu, hãy chạy thật nhanh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Heo

“Nhị thiếu, cậu có biết chuyện về những con rối bóng không? Để tôi kể chi tiết cho cậu nghe.” Tần Linh mỉm cười, đưa quả trứng ngỗng cho Mục Huyền Cảnh đang quay lại, nhắm vào Vương Tử Hoàn. Mục Huyền Cảnh quay lại, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, Tần Linh nhìn vào mắt Vương Tử Hoàn như nhìn thấy một đống nhân dân tệ.

Khi còn ở trong thôn, Vương Tử Hoàn chỉ mới nghe Tần Linh kể lại chuyện Mục Huyền Cảnh đã dũng cảm chiến đấu như thế nào thôi, chuyện bóng rối cậu ta biết rất ít. Tần Linh thật kiên nhẫn kể cho cậu ta nghe một câu chuyện chi tiết, Vương Tử Hoàn thật cảm động, “Nói cho chút đi, tôi rất thích nghe.”

Tần Linh nói chuyện của hiệu trưởng già cho Vương Tử Hoàn, ngoại trừ đứa con trai không nói nên lời, đồng thời nâng tinh thần của vị hiệu trưởng già lên một cảnh giới cao hơn. Vương Tử Hoàn cảm động rơm rớm nước mắt, thời đại này vậy mà còn có thợ thủ công như vậy, vì truyền lại nghệ thuật, mất đi còn nhớ đến truyền thừa, quá cảm động.

Tần Linh cười híp mắt hỏi: “Có cảm động không? Có phải rất muốn làm gì đó cho ông ấy không? Có phải rất muốn làm gì đó cho ngành múa rối bóng không? Có phải rất muốn làm gì đó cho những người kế thừa nghề thủ công của Hoạ Hạ chúng ta không?” “

Vương Tử Hoàn gật đầu, cảm xúc mãnh liệt: “Ừ!”

Tần Linh cười khen cậu ta, “Cậu thực sự là quá thiện lương! Nếu không cậu làm một bộ phim ngắn về rối bóng thì sao, dù sao chúng ta có rất nhiều rối bóng cho cậu làm tư liệu sống, cậu cũng đang học chuyên ngành đạo diễn, quay một bộ phim ngắn năm phút cũng coi như là để rèn luyện bản thân. ”

Vương Tử Hoàn gật đầu đồng ý, nội tâm tràn đầy hùng tâm tráng chí, “Giao cho tôi!”

Tần Linh nở nụ cười, không tin bộ dáng của cậu ta, “Cậu thật sự làm được sao? Một mình anh từ quay phim đến cắt cảnh, còn có thể bận rộn lắm đấy?”

Vương Tử Hoàn vỗ ngực một cái, kiêu ngạo nói: “Anh cứ chờ mà xem!”

Tần Linh nhìn cái trán của cậu ta, vừa rồi trên trán đứa nhỏ này có một cái tài vận, bởi vì chuyện video này, không chừng có thể sẽ kiếm được một gia tài nhỏ.

Vương Tử Hoàn không giỏi kinh doanh, nhưng cậu ấy thực sự có tài làm phim. Cậu ta đã mất ba ngày để chuyển thể câu chuyện về vị hiệu trưởng già thành một đoạn video ngắn dài năm phút. Quay một câu chuyện thần quái ấm áp và cảm động lòng người.

Sau khi đưa lên mạng, kêu gọi những người trẻ hiện đại quan tâm hơn đến văn hóa truyền thống của chúng ta, hiểu thêm về nghề thủ công sắp mai một, không làm mất đi những thứ mà ông cha ta để lại.

Vì để cho nhiều người thấy, Vương nhị thiếu không chịu kém cạnh, cũng bỏ tiền ra mua quảng cáo, mua được rất nhiều fan hâm mộ. Thật bất ngờ, video nhỏ này đã lan truyền ngay trong ngày, với hàng trăm nghìn lượt xem trong vài giờ.

Cư dân mạng đã vô cùng xúc động, họ bình luận: “Cốt truyện trông rất mượt mà, logic xuyên suốt từ đầu đến cuối, chỉ trong năm phút có nhiều lần đảo ngược. Thật là thú vị, có thể thấy rằng nó đã được thực hiện bởi một nhân sĩ chuyên nghiệp. Cảm ơn blogger vì đã chia sẻ video hay như vậy, mong chờ nhiều hơn nữa những tác phẩm hay hơn từ các bạn. ”

“Đạo cụ này cũng giống thật quá. Cuối cùng cũng xin được chỗ đạo diễn mua đạo cụ. Hóa ra là một cửa hàng đồ tang lễ! Cửa hàng đồ tang lễ bây giờ trâu bò như vậy sao? Ngay cả bùa chú cũng có thể vẽ được.”

“Bối cảnh trông rất chân thực. Con rối di chuyển như quỷ hồn phụ thể, cực kỳ trâu bò vời!”

“Thành thật mà nói, truyện ngắn này đã vượt qua vài chi tiết của một số phim lớn trong nước có cùng chủ đề rồi. Phương diện điện ảnh này của quốc nội càng ngày càng sa sút, tôi dường như nhìn thấy một đạo diễn ngôi sao đang lên rồi.”

Thấy những bình luận như này, Vương nhị thiếu rất cao hứng, thậm chí còn muốn bỏ tiền ra mua cho mình một cái hot search. Cậu ta thích nghe người khác khen, càng nhiều người khen cậu ta càng tốt, đương nhiên cũng bị mắng, dù sao cậu ta cũng không sợ, ai mắng thì mắng.

Mấy tên chủ nhà ma lúc trước tìm Tần Linh mua đạo cụ mà không có, khi nhìn đến địa chỉ cung cấp đạo cụ, bọn họ đều có phản ứng. “Hả? Quen thế! Có đạo cụ mới? Bán con rối bóng bán sao? Mau hỏi đê!”

Có người nhận được tin tức, cũng sẽ nói cho bạn bè của họ, “Mau xem video này! Mày có thấy những con rối bóng chuyển động đó không? Mày có nhớ ngôi nhà ma đó không? Ngôi nhà đặc biệt nổi tiếng gần đây á. Tao nghe nói rằng đạo cụ của hắn ta (Diêu Thái) được mua từ cửa hàng đồ tang lễ này. Mua lần nào hot lần nấy. Mau đi hỏi xem những con rối bóng này có bán không. Thừa dịp rối bóng đang hot trên internet, kinh doanh đặc biệt hot.”

Lượng người tìm kiếm đơn đặt hàng chỗ Tần Linh nhất thời tăng lên, có rất nhiều người muốn mua bùa chú, công việc làm ăn lập tức khởi sắc hơn rất nhiều.

Chủ nhà ma nhận được tin tức, lại chạy tới chỗ Tần Linh, “Ông chủ Tần, nghe nói ở đây có mấy con rối bóng, có bán không?”

Tần Linh nhìn hắn trán đều đen, lòng nói người anh em này tâm thật to, đến lúc này rồi còn muốn kiếm tiền, cậu ăn hạt dẻ cười, chậm rãi hỏi: “Lúc trước dùng hết đồ vật đã mua rồi sao? “

* nguyên văn: quả hồ trăn hay còn gọi là hạt dẻ cười

Diêu Thái cười nói: “Không có, hiện tại tôi đang bán tân nương quỷ, chưa dùng quỷ anh. Tôi muốn đợi nhiệt của tân nương quỷ qua đi, sau đó tìm người viết kịch bản hay cho quỷ anh.”

Tần Linh cười hỏi: “Vậy anh mua nhiều như vậy làm gì?”

Diêu Thái cười nói: “Tôi giữ lại sau này dùng.”

Tần Linh liếc mắt đã nhìn ra ý nghĩ nội tâm của hắn, “Anh chỉ muốn ăn một mình, canh cũng không cho người khác húp. Muốn mua từng thứ một, thà trữ hàng cũng không để cho người khác, người trẻ tuổi, làm ăn như thế này thì không được, phải để lại đường sống cho người khác, nếu không anh cũng không làm ăn nổi đâu.”

Nói cách khác, không sợ người khác trả thù sao?

Diêu Thái bị nói trúng tâm tư, lúng túng cười, “Tôi hiểu rồi, mua thêm cái này thôi, tôi sẽ không mua nữa. Con rối bóng này như thế nào, giá bao nhiêu?”

Tần Linh nắm lấy một nắm hạt dẻ cười, vừa ăn vừa nói: “Không bán, chờ một chút, tôi đang chờ tăng giá.”

Diêu Thái ôn tồn thương lượng cùng Tần Linh, hơi có chút ý tứ lấy lòng, “Ông chủ Tần, nếu không, tôi sẽ trả tiền đặt cọc cho cậu trước. Sau khi cậu xác nhận giá, tôi sẽ bổ sung sau, lúc đó cậu muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”

Hắn đã biết rằng Tần Linh sẽ không chào giá trên trời, cao nhân như vậy đều có cốt khí. Hơn nữa, thu nhập mấy khoản đầu cũng quá tốt, dù bán với giá 50.000 đến 60.000 cũng có thể kiếm lại tiền, chắc chắn không lỗ.

Tần Linh khịt mũi, “Tôi đã nói, anh đừng chỉ lo sinh ý, lo mà nhìn người bên cạnh mình.”

Diêu Thái cười nói: “Tôi cẩn thận mà. Họ đều là những người đáng tin cậy, thương mại cơ mật, sẽ không truyền ra ngoài.”

Tần Linh lòng nói cẩn thận cái rắm, đã nói hắn phạm tiểu nhân, người có thể tin tưởng lại có thể là kẻ tiểu nhân.

“Đi nhà ma của anh đi. Hai ngày nay cứ nhìn chằm chằm vào nó. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.” Tần Linh đứng dậy, rút

khăn giấy ướt lau tay, “Đi thôi, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian của tôi.”

Diêu Thái thất vọng bỏ đi, nhưng sau khi nghe lời của Tần Linh, hắn đã đi đến nhà ma một chuyến. Bình thường không phải lúc nào hắn ta cũng nhìn chằm chằm, hắn có thuê một nhân viên bán hàng còn có một người bạn hắn tin cậy ở đây, hắn đang nghĩ đến việc mở chi nhánh, hai ngày nay đang chọn địa chỉ.

Nhân viên bán hàng lớn lên dễ nhìn, người cũng lanh lợi, vừa thấy mặt đã nở nụ cười, “Anh Diêu, anh đến rồi!”

Diêu Thái cười hỏi: “Hôm nay thế nào?”

“Tốt lắm, khách vẫn còn nhiều lắm. Ngày mai thứ bảy tăng thêm 30% vé, bán hết sạch.”

Diêu Thái vui vẻ nói: “Tốt rồi, có việc gì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ thuê them người nếu bận quá. Đỗ Đào đâu?”

Nhân viên bán hàng nhanh chóng giải thích: “Anh Đào đi rồi. Anh ấy và bạn anh ấy đã hẹn nhau đi ăn tối. Vừa rồi có người tới đón bằng ô tô, tôi đã giục anh ấy đi rồi.”

Diêu Thái có chút tiếc nuối, hắn muốn cùng Đỗ Đào ăn một bữa cơm, uống chút rượu, nói chuyện phiếm. Hôm nay không mua được rối bóng đó nên hắn cảm thấy không vui.

Hắn và Đỗ Đào là bạn thân, lớn lên cùng nhau, Đỗ Đào học rất giỏi nhưng Diêu Thái học không nổi, bỏ học từ sớm, sau khi điều tra một số thông tin, hắn đã tự mình mở một nhà ma.

Không ngờ sau khi tốt nghiệp, Đỗ Đào đi làm thuê cho người khác, ngày nào cũng bị ông chủ xem như cháu mà mắng. Khi còn nhỏ Diêu Thái nghịch ngợm nhưng trí não hoạt động nhiều hơn. Khi nhà ma nổi tiếng vài năm trước đó, hắn đã kiếm được rất nhiều tiền. Hai người thường xuyên uống rượu cùng nhau, Đỗ Đào nói rằng ước ao với việc tự kinh doanh của Diêu Thái, nhưng lúc đó công việc kinh doanh của Diêu Thái không tốt lắm nên không nói gì.

Từ khi Diêu Thái mua đạo cụ từ Tần Linh, công việc làm ăn thuận lợi, vui vẻ đến nhà Đỗ Đào uống rượu, Đỗ Đào uống nhiều rồi, oán giận vận mệnh bất công. Diêu Thái rất vô tư, bỏ học từ sớm, lại không học thói xấu của giang hồ mà tương đối giảng nghĩa khí, liền nói nếu không ông qua làm cho tôi đi, sếp ông một tháng đưa ông 6 ngàn, tôi cho ông 8 ngàn, ông thay tôi trông coi cửa hàng, tôi mở chi nhánh khác, không ai mắng ông, mà tôi cũng rảnh rỗi. Bằng cách này, Đỗ Đào đến.

Diêu Thái không có việc gì vẫn tìm Đỗ Đào uống rượu, chuyện trong cửa hàng Đỗ Đào đều biết, nói chuyện cũng thuận tiện, hắn đã quen rồi.

Sáng sớm hôm sau, Diêu Thái cuộc điện thoại gấp gáp bị đánh thức, vừa trả lời đã nghe thấy người phụ cửa hàng nhỏ lo lắng nói: “Anh Diêu, tới cửa hàng đi! Cửa hàng có chuyện rồi! “

“Xảy ra chuyện gì?” Diêu Thái lập tức tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy, “Làm sao vậy?

“Đạo cụ trong cửa hàng chúng ta mất rồi! Đồ dùng rồi hay chưa dùng đều mất hết! Trên tường sau bị người ta đập thành một lỗ lớn, em đã báo cảnh sát rồi, anh mau đến xem!”

Diêu Thái đau đầu, tối hôm qua vẫn còn tốt mà, mới tối thôi mà có người tới trộm rồi! Công việc kinh doanh của hắn phải làm sao đây?!

Khi Diêu Thái đến nơi, cảnh sát đã có mặt ở đó, nhà ma đã bị chặn lại, để không làm hỏng hiện trường, nhân viên bán hàng và Đỗ Đào vừa xin lỗi vừa đưa tiền hoàn lại.

Diêu Thái lo lắng chạy tới, “Làm sao vậy?”

Đỗ Đào vỗ bả vai hắn, sắc mặt rất khó coi, “Bình tĩnh đi. Cảnh sát đang điều tra.”

Diêu Thái thở dài, không thể không sốt ruột, trong một ngày sẽ mất rất nhiều tiền.

Cảnh sát đem tất cả các camera giám sát gần đó và phát hiện ra rằng camera đối diện với bức tường nơi có lỗ thủng đã vô tình được quay ở bầu trời đối diện, so với các camera khác thì góc này khác với các camera khác. Cảnh sát hơi nghi ngờ, ai có thể điều chỉnh góc máy nhỉ?

Người đập tường không thấy bị giám sát, nhưng vào khoảng hai giờ sáng, một chiếc taxi đậu gần đây và có người xuống xe.

Sau nửa giờ nữa, có một chiếc xe Kim Bôi chạy qua, từ video camera ở ngã tư phía trước, có thể suy đoán rằng chiếc xe này đáng lẽ phải ở lại đây trong năm phút. Năm phút là đủ để khuân đồ lên xe.

Cảnh sát lần theo manh mối này và bắt đầu điều tra, đến khoảng bốn giờ chiều, họ tìm thấy đạo cụ bị đánh cắp từ một trạm thu gom rác. Sau một ngày dưới ánh nắng mặt trời, màu sắc khó giải thích được phai dần.

Cảnh sát để Diêu Thái đi nhận diện đó có phải là đạo cụ mà hắn ta đánh mất hay không, Diêu Thái trong nháy mắt đã nhận ra ngay, tâm đều nát. Bởi vì lúc mua, ông chủ Tần dặn không được để dưới mặt trời, phơi nắng vài phút sau sẽ trở thành một con búp bê bình thường, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Vậy là chấm hết rồi, này thì đặc sắc, này thì cửa hàng hot trên mạng, này thì chi nhánh, xong hết rồi! Diêu Thái chỉ ngây ngốc ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy đầu, hoàn toàn xong rồi!

Đồ vật được thu hồi, cảnh sát còn phải điều tra hung thủ, cảnh sát kết luận là người quen phải làm việc đó. Sau khi điều tra như vậy, đã tìm thấy tóc của Đỗ Đào, bạn thân Diêu Thái. Sau hai ngày giằng co, cuối cùng cũng có bằng chứng xác thực cho thấy Đỗ Đào đã từng hợp tác với ông chủ của một nhà ma khác, không vì lý do gì khác, tất cả chỉ là đố kị.

Các người chủ khác đố kị với sinh ý tốt của Diêu Thái, Đỗ Đào đố kị vì rõ ràng học tập kém như vậy, tại sao hắn lại tốt hơn mình. Trước đây việc Diêu Thái mua đạo cụ ở đâu cũng là Đỗ Đào tung tin ra, chỉ có điều khi đó Tần Linh trong tay không hàng, đối với Diêu Thái không có ảnh hưởng gì. Hiện tại nhìn công việc kinh doanh của hắn ngày càng ăn nên làm ra, hai người đã không giữ quy tắc bạn bè kết thành một mối quan hệ hợp tác lớn.

Bị bạn tốt phản bội, không thể làm ăn, Diêu Thái cuối cùng cũng nhớ ra lần đầu gặp mặt, Tần Linh đã nhắc nhở hắn phạm tiểu nhân, còn dặn hắn đến nhà ma nhìn một lần, giờ hắn mới hối hận. Nhìn đạo cụ của mình, hắn lại đi tới tìm Tần Linh.

Lần gặp gỡ này, Diêu Thái suýt nữa đã khóc, “Ông chủ Tần, ngài xem đi, còn sửa được nữa không?”

Tần Linh đang đánh cờ cùng Mục Huyền Cảnh, liếc hắn một cái, lắc đầu “Tôi đã nói rồi, anh đừng phơi nắng, anh còn phạm tiểu nhân, cho anh đi xem cửa hàng, anh có nghe miếng nào đâu?”

Diêu Thái oan ức nói: “Tôi nghe không hiểu mà, ngài là cao nhân, tôi dốt nát, lúc đó ngài nên trực tiếp nói cho tôi chứ, nếu không sẽ không có ngày hôm nay.”

Tần Linh bĩu môi, “Làm sao? Tự mình không nhìn ra được nên trách tôi không nhắc nhở anh à, tôi là ba anh chắc?”

“Không phải,” Diêu Thái nhận ra mình đã nói sai, vội vàng xin lỗi, “Tôi không có ý đó, tôi chỉ quá hối hận, ngài chớ trách.”

Tần Linh nhặt một quân cờ của Mục Huyền Cảnh, hào phóng đặt lên quân mình, “Chúng tôi làm nghề này, tiết lộ thiên cơ là giảm thọ, anh đã không đưa tiền nhan đèn, dựa vào cái gì mà tôi phải nói thẳng với anh? Tôi chê mệnh tôi dài quá hả?”

Diêu Thái nhanh chóng quỳ xuống với Tần Linh, “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi cũng đâu không ngờ tới? Tôi sẽ thêm tiền nhan đèn cho ngài.” Khi hắn nói muốn trả tiền, Tần Linh đã ngăn hắn lại “Không cần, chuyện đã qua. Không còn chỗ cứu vãn, tôi sẽ không nhận.”

Tần Linh cũng rất hối hận, sớm biết hắn choáng váng như vậy, cần gì hỏi hắn muốn xem bói hay không, trực tiếp lấy tiền, đỡ tai hoạ, hừ, kiếm chút lời nhỏ.

Diêu Thái xấu hổ, “Ầy, ông chủ Tần, những đạo cụ này có thể sửa lại được không?”

Hệ thống: “Sửa được! Đưa tiền, cái gì cũng có thể sửa được!”

Tần Linh nghe thấy giật khóe miệng, “Chi phí bảo trì, sáu ngàn sáu.”

So với giá mua mới, chi phí bảo trì cũng không thấp, Diêu Thái thậm chí không chút do dự, trực tiếp trả tiền, “Cảm ơn ông chủ Tần, khi nào tôi đến lấy?”

Thấy sắp thua, Tần Linh cởi bỏ hai quân cờ của Mục Huyền Cảnh, tự mình đặt lên, Vương Tử Hoàn bên cạnh không nhìn nổi, không ngừng lắc đầu.

Tần Linh vung tay, “Ngày mai đi, không tiễn.”

Cuối cùng thì Tần Linh đã thắng, ông chủ Tần rất vui mừng, cầm lấy một gói hạnh nhân rang bơ chia cho bọn họ “Vui vẻ đi, ăn vặt đi, tôi mời anh em ăn hạnh nhân!”

Vương Tử Hoàn vẫn tự hỏi tại sao lại khốn nạn thế, dở khóc dở cười, phải gọi là tại sao lại nghịch ngợm thế. Lại nhìn Mục Huyền Cảnh, thua mà vẫn đang cười đấy, Vương Tử Hoàn không thể lý giải, đại khái đây chính là hữu tình đại tiên nhỉ.

Hệ thống sửa chữa tất cả những đạo cụ kia ngay trong đêm, khó hiểu hỏi Tần Linh: ” Quỷ anh này còn chưa dùng mà? Tại sao sau khi trộm lại vứt đi? Người trộm có thể tự mình dùng mà?”

Tần Linh gõ đầu của nó, “Mày ngốc hả, một khi dùng chẳng phải là để người ta biết chuyện này hắn làm à?”

Hệ thống nhanh chóng nịnh nọt: “Ông chủ, ngài thật là thông minh, tôi muốn dùng 10 ngàn chữ ca ngợi sự thông minh cơ trí của ngài!”

Tần Linh ngoẹo cổ, lười biếng xem nó, “Còn có chuyện gì muốn cùng ta thảo luận sao?”

“Ông chủ, ngài quá thông minh!” Hệ thống chân chó bóp chân cho Tần Linh, hai móng vuốt nhấn nhấn, giống như mèo con chưa dứt sữa giẫm lên, lực đạo khá thích hợp.

“Ông chủ, tôi nghĩ vậy, hai ngày nay độ phổ biến video của Vương Tử Hoàn đã đạt đến đỉnh điểm, sẽ không còn hot nữa. Nhiều người đến hỏi chúng ta về rối bóng, mỗi ngày đều hỏi bao nhiêu tiền, nên định giá.”

Tần Linh xoa đầu khen nó: “Mày nói đúng, mày rất thông minh, mày rất có đầu óc kinh doanh, từ nay về sau giao cho mày lo việc kinh doanh trong nhà.”

Hệ thống:???

Tần Linh cười híp mắt, “Bé con, mày muốn kiếm tiền nuôi ta, thì cố lên!”

Móng vuốt hệ thống tê rần, đây là tiếng người hả?

“Cái giá này, chúng ta không định (giá), để người mua tự đặt. Ta đã bảo Vương Tử Hoàn đăng một vài hình ảnh lên Weibo của cậu ấy và bán chúng cùng với bản quyền video ngắn đó. Các thương gia lấy video này sẽ tạo ra một làn sóng lẫn lộn, dựa vào nhiệt độ internet, sinh ý khẳng định sẽ càng tốt hơn. Bọn họ sẽ trả giá cao “, Tần Linh mỉm cười ôm con mèo đang ngồi xổm dưới đất, sờ đầu,” Đây cũng là một phương thức bán hàng, đã học được chưa? “

Hệ thống ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn nhu của Tần Linh, đuôi rung lên theo bản năng: “Đúng rồi đúng rồi, nói đúng lắm, thật là lợi hại!”

Nó đã quyết định rằng sau này kinh doanh sẽ làm thế!

Cuối cùng, bản quyền cộng với 20 con rối bóng bán được tổng cộng 200.000 tệ, bên kia mua một máng lời, thêm tiền khiến Vương Tử Hoàn muốn đăng quảng cáo cho đối phương trên Weibo.

Hệ thống bơm oán khí vào tất cả những con rối bóng để chúng có thể di chuyển, sau khi bên kia kéo hàng đi, Tần Linh chỉ lấy 60.000 tệ đều đưa cho hệ thống. “Lần này không chia với mày, đưa mày tất.”

Tất nhiên, sau khi quyên góp cũng tích công đức cho cậu.

Hệ thống ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Linh, nhất thời cảm thấy trên đầu Tần Linh có phật quang! Bị nghiền ép lâu rồi, đột nhiên hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, hệ thống ôm lấy cánh tay Tần Linh gào thét: “Ông chủ! Ông chủ! Ngài là ông chủ tốt nhất trên thế giới này!”

Phản ứng này khiến Tần Linh ngẫm lại chính mình là thường ngày đối với hệ thống không tốt sao? Như thế nào lại cảm động thành vậy?

Vào lúc này, nhiệt huyết kiếm tiền của hệ thống đã được khích lệ rất nhiều, “Ông chủ, chúng ta cũng đưa bùa lên mạng nào!”

Tần Linh từ chối, “Không bán, nếu người mua gϊếŧ người, có người quay lại báo thù, lá bùa này sẽ thành bảo vệ tội nhân. Ta không phải cứu người, mà là trợ Trụ vi ngược.”

* trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.

Hệ thống đầu xoay một cái, “Ông chủ, chúng ta có thể bán các đạo cụ bùa chú, loại vẽ xấu xấu í, một loại bán với giá một tệ, phiên bản in.”

Tần Linh cười khen: “Bé con thật có năng lực!”

Hệ thống: “Ngao ngao ngao gào gào ~~~~ “

Hệ thống bận rộn kiếm tiền, Tần Linh rỗi rãnh chơi, một lúc sau Vương Tử Hoàn gõ cửa một cái: “Tôi kiếm được tiền! Ông chủ, Lão bản, ngày mai tôi mời khách, chúng ta đi ăn cơm đi! Mục ca, trưa mai anh có đi ăn không? Tôi mời khách! Tôi đã kiếm được hơn một trăm nghìn! Tôi trước nay chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy! “

Tần Linh bước ra cười: “Tôi không đi đâu. Ngày mai sinh nhật tôi, tôi định kế thừa truyền thống vẻ vang của sư môn, làm một việc nghiêm túc.”

Vương Tử Hoàn tò mò hỏi: “Truyền thống vẻ vang gì? Mang tôi đi, tôi đi hỗ trợ!”

Mục Huyền Cảnh dựa vào khung cửa, vô cảm. Có thể là truyền thống vẻ vang nào nữa, cậu chỉ là ở trên đường bày sạp, chỉ tính người hữu duyên, một ngày mười quẻ. Ở tình huống bình thường, mỗi năm cậu đều lười đi tính, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước cậu suýt chút nữa gặp phải rắc rối, lại thường xuyên quên thắp hương cho sư tổ, nên nhân ngày sinh nhật, hy vọng rằng tổ sư gia sang năm có thể ban phước cho cậu. Trời lạnh đến mấy cũng không sợ lạnh.

Tần Linh không đưa Vương Tử Hoàn đi, “Cậu về nhà, lấy số tiền vừa kiếm được mời người nhà ăn cơm. Ba mẹ cậu nhất định sẽ rất vui.” Cậu nhìn Mục Huyền Cảnh cười mời, “Anh đi với tôi? “

Không nghĩ tới, Mục Huyền Cảnh cũng cự tuyệt cậu, “Tôi không đi được, ngày mai, có người hẹn tôi.”

Tần Linh đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, vào sinh nhật của mình, Mục Huyền Cảnh lại hẹn người khác? Ngẫm lại cảm thấy, chính mình có bệnh. Cậu cười, “Vậy anh đi đi, về hẵng nói.”

Mục Huyền Cảnh do dự một chút, vẫn là không nhịn được dặn dò một câu: “Ngày mai, cậu mang một đôi giày chạy cho nhanh.”

“Hả?”

Mục Huyền Cảnh nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, nói chuyện có chút ấp a ấp úng, “Đó là, nếu có người đánh cậu, cậu mau chạy đi.”

———

Đoán xem ai đánh hạt dẻ cườiXe Kim Bôihạnh nhân rang bơ