Vương Nhất Bác lững thững từng bước rời khỏi bệnh viện, bóng lưng rộng lớn từng mong che chở cho một ai đó nay lại cô độc lạc giữa dòng người.
Mưa xuống. Trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nay lại nhuốm màu bi thương, trên khuôn mặt ấy là nước mắt hay nước mưa không ai biết. Bỏ mặc mọi tiếng xì xào, bàn tán xung quanh, ánh mắt vô hồn của cậu nhìn về phía trước, làn mưa mờ ảo như chính tương lai của cậu.
***
30 phút trước ở bệnh viện...
"Cậu Vương, cậu phải thật bình tĩnh nghe tôi nói."
Vị bác sĩ già đẩy gọng kính, đưa tập hồ sơ trước mặt cho cậu thanh niên ngồi trước mặt.
Vương Nhất Bác trầm lặng nhìn vị bác sĩ, trong lòng âm thầm gợn sóng, cậu lo lắng khi nhận ra sự nghiêm trọng trong lời nói của bác sĩ. Cố gắng ổn định tâm trạng, cậu mới lên tiếng, cũng không xem hồ sơ kia:
"Bác sĩ cứ nói thẳng"
Vị bác sĩ thở dài:
"Theo kết quả kiểm tra, cậu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cần phải làm phẫu thuật gấp, nhưng tỷ lệ thành công chỉ 10%"
Vương Nhất Bác cả kinh, đại não đều chấn động. Ung thư dạ dày ư? Lại còn giai đoạn cuối? Sao có thể chứ? Cậu biết, mình vốn bị đau dạ dày, nhưng thời gian gần đây cậu đã cố gắng hạn chế tình trạng này, sao lại có thể ung thư chứ.
Cậu không tin, mở miệng lắp bắp hỏi:
"Bác sĩ, người không...không nhầm chứ? Cháu chỉ bị đau nhẹ thôi mà sao lại ung thư được chứ?"
Vị bác sĩ biết cậu khó chấp nhận được nhẹ nhàng nói:
"Trước tiên cậu hãy bình tĩnh đã, nếu phẫu thuật thành công thì vẫn còn cơ hội sống tiếp"
"Nếu không phẫu thuật thì sao?". Vương Nhất Bác khó khăn hỏi ra câu này.
"Nhiều nhất chỉ sống được 3 tháng nữa". Vị bác sĩ vẫn ôn tồn giải thích, giọng nói cũng buồn bã thở dài nhìn cậu trai trẻ trước mặt.
*****
Quay trở lại hiện tại...
Vương Nhất Bác không biết bản thân làm sao rời khỏi bệnh viện, làm sao lết được cái thân xác đang dần tuyệt vọng này về đến nhà. Cũng may Tiêu Chiến đi công tác không ở nhà, nếu không thấy cậu trong tình trạng này anh sẽ đau lòng biết mấy. Nghĩ đến anh, người cậu yêu nhất mà lòng cậu quặn đau, mặc kệ quần áo trên người ướt đẫm, cậu ngồi bệt xuống sàn lạnh, khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cậu phải làm gì tiếp theo đây? Nếu phẫu thuật thì cậu có thể sống tiếp, nhưng tỷ lệ thành công chỉ có 10%, quá thấp, cậu không có can đảm thử. Còn nếu không phẫu thuật cậu chỉ còn 3 tháng nữa thôi, rồi cậu phải đối mặt với anh ấy như thế nào, Tiêu Chiến mà biết chuyện thì sẽ như thế nào chứ. Cậu có thể tưởng tượng ra được phản ứng của anh khi biết chuyện này, có thể sẽ trăm ngàn đau khổ, tuyệt vọng hơn cả cậu. Không được, cậu nhất định không thể để anh ấy biết chuyện, dù biết sẽ gây tổn thương đến người cậu yêu, nhưng không còn cách nào khác Vương Nhất Bác phải rời xa anh ấy.
Reng....reng....reng...
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Nhất Bác, cậu khó khăn lấy nó ra, nhìn tên người gọi mà cảm thấy đau lòng. Cố gắng ổn định tâm trạng, hắng giọng cậu mới bắt máy:
"Alo, Chiến ca"
"Cún con, em đang làm gì đấy? Nay em có phải đi tập luyện không?". Giọng nói trong trẻo của Tiêu Chiến phát ra ở bên kia điện thoại khiến cả người cậu khẽ run.
"Em vừa về đến nhà. Anh đã xong việc chưa?". Giọng nói cậu lúc này đã có phần nghẹn lại, hiển nhiên người ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy.
"Cún con, giọng em sao vậy? Em bị ốm sao? Đã uống thuốc chưa?". Tiêu Chiến gấp gáp lo lắng hỏi.
"Em không sao, chỉ cảm nhẹ thôi, không đáng ngại. Anh bao giờ thì xong việc?". Cậu điều chỉnh tâm trạng chút rồi trả lời anh.
"Còn 5 ngày nữa cơ. Mệt chết anh rồi". Giọng điệu làm nũng ở đầu dây bên kia khiến cậu muốn bật khóc.
Vương Nhất Bác che miệng, không để anh nhận ra sự khác lạ, nhanh chóng nói:
"Anh phải giữ gìn sức khoẻ nhé, đừng để bản thân mệt"
"Anh biết rồi, em cũng vậy nha~"
"Vâng, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi."
Tắt điện thoại, Vương Nhất Bác thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, giông bão ngoài kia cũng không lớn bằng trong lòng cậu lúc này. Cậu phải làm sao khi mà vừa không muốn anh biết chuyện này lại vừa không muốn làm tổn thương đến anh chứ?
"Chiến ca, em phải làm sao mới tốt đây?"
.......
Tiêu Chiến sau khi cúp điện thoại, ánh mắt có chút mông lung khó hiểu nhìn màn hình đã tắt kia. Anh có cảm giác hôm nay cậu rất khác lạ, từ giọng nói đến cách nói chuyện có phần thận trọng và lạnh nhạt hơn bình thường. Suy nghĩ này khiến cho tâm trạng anh trùng xuống, trái tim nhói đau. Tiêu Chiến tự an ủi bản thân, có lẽ do cậu cả ngày mệt mỏi rồi mới vậy thôi, mấy ngày nữa anh về rồi cả hai lại vui vẻ thôi!
"Cún con, anh nhớ em! Hy vọng trực giác của anh là sai!"
*****
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến từ khi quen biết tới yêu đương đến nay cũng đã gần 3 năm. Vương Nhất Bác vốn là tay đua chuyên nghiệp, trong khi đó Tiêu Chiến lại là nhà thiết kế nổi tiếng trong một công ty lớn. Hai người gặp nhau thông qua một người đồng nghiệp của anh, rủ anh đến xem trận đấu đua xe, mà trùng hợp hôm đó cậu cũng tham gia. Kể từ ngày đó Vương Nhất Bác luôn tìm mọi lý do chủ động liên lạc hẹn gặp anh, cả hai càng tiếp xúc càng trở nên thân thiết. Sau mấy tháng quen nhau, vào ngày sinh nhật của Tiêu Chiến, cậu đã mạnh dạn tỏ tình, và khi nhận được cái gật đầu của anh, cậu vui mừng muốn hét lên cho cả thế giới biêt điều này. Ngày đó Vương Nhất Bác trước mặt anh đã nói ra những lời ước hẹn:
"Chiến ca, em yêu anh, cả đời này trái tim chỉ trao duy nhất cho một người là anh. Em hứa sẽ chăm sóc, yêu thương, bảo vệ anh đến hơi thở cuối cùng. Em biết mọi lời nói đều không thể đáng tin, vậy nên xin anh cho em cơ hội được ở cạnh bên, em sẽ dùng hành động để chứng minh bản thân yêu anh đến nhường nào. Chiến ca, làm người yêu em nhé!"
Và khi đó Tiêu Chiến đã vô cùng bất ngờ trước lời tỏ tình của cậu, biết bản thân không phải đơn phương liền vui mừng. Những lời nói của cậu anh mãi khắc ghi, khi đó anh đáp:
"Nhất Bác, anh đồng ý, anh cũng yêu em. Cho dù có chuyện gì xin đừng rời xa anh"
.......
Cứ vậy hai người tự nhiên ở bên nhau, đến nay cũng đã dọn về sống chung. Vương Nhất Bác vốn nhỏ hơn anh 6 tuổi nên đôi khi rất trẻ con, còn anh thì lại trưởng thành luôn nhường nhịn chăm sóc cho cậu. Tuy có lúc trẻ con là vậy nhưng cậu lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho anh, đúng như những gì cậu nói, dùng hành động của bản thân để anh tin yêu. Tình yêu của họ trải qua bao thăng trầm từ khó khăn đến ngọt ngào, chia cắt rồi lại hoan hợp. Cho đến thời điểm hiện tại, gia đình anh vẫn chưa chấp nhận cậu, dù vậy hai người vẫn kiên quyết đến với nhau bỏ mặc bao lời bàn tán quanh họ. Chỉ cần ở cạnh người mình yêu thương, với cả hai thế là quá đủ rồi. Vậy mà vận mệnh thật biết trêu đùa hai người khi mà đẩy cậu đến hoàn cảnh trớ trêu này, sắp phải ly biệt mãi mãi.
"Chiến ca, có lẽ lần này em phải thất hứa với anh rồi. Em xin lỗi...."
*****
Tiêu Chiến đi công tác về đã là chuyện của mấy ngày sau đó. Ra khỏi sân bay, không trông thấy bóng hình quen thuộc khiến anh cảm thấy hụt hẫng, buồn bã và mất mát. Trước khi về anh có gọi điện cho cậu nhưng cậu nói bận không thể ra đón anh được khiến anh nhất thời không quen, bởi từ trước đến giờ không cần anh mở lời cậu sẽ tự khắc sắp xếp mọi việc bằng mọi giá sẽ đến đón mỗi lần anh công tác về. Biết là cậu không đến nhưng Tiêu Chiến vẫn đưa mắt nhìn xung quanh như một thói quen.
Tiêu Chiến thở dài: "Chắc em ấy bận thật"
Bắt taxi về ngôi nhà thân thương, nơi anh cùng cậu đã sống hơn một năm ở đây, Tiêu Chiến bỗng thấy thật nhẹ nhàng. Mang tâm trạng vui mừng bước vào cửa, anh bị chính cảnh tượng trước mắt dọa sợ, túi đồ trong tay cũng vì thế mà rơi xuống. Trước mắt anh, Vương Nhất Bác đang ôm ấp một cô gái lạ mặt, thấy anh về cậu chỉ lạnh lùng nhìn, không sợ hãi cũng không giải thích.
"Hai người...hai người làm..làm gì vậy?" Tiêu Chiến kìm nén cơn tức giận chỉ vào hai người trước mắt
"Anh về rồi à?" Vương Nhất Bác lúc này mới buông cô gái nọ, rất thản nhiên đối diện với anh, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn một người xa lạ.
"Vương Nhất Bác...em giải thích đi?" Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, dồn nén mọi cảm xúc tức giận, đau lòng tuyệt vọng trong lòng
"Có gì phải giải thích? Như anh thấy đó thôi". Vương Nhất Bác lạnh nhạt, nhếch miệng cười, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Cún con, có phải em đang đùa phải không? Em đùa vậy không vui đâu". Tiêu Chiến cuối cùng cũng không kìm nén được, bật khóc, hai tay nắm lấy tay cậu như chiếc phao cứu sinh.
Đau! Cảm giác của Tiêu Chiến lúc này như cả thế giới sụp đổ, đau đớn tuyệt vọng. Anh bật khóc, trái tim như bị ai bóp nghẹt đến khó thở. Làm ơn đi, Vương Nhất Bác hãy nói cho anh biết là em đang đùa đi, rồi em sẽ cười nói rằng "Chiến ca, anh bị mắc lừa rồi", rồi em sẽ ôm anh vào lòng liên tục xin lỗi vì sự đùa cợt này. Vương Nhất Bác à, anh thà bị em chê cười vì dễ khóc còn hơn bắt anh phải tin đây là sự thật.
Nhìn thấy anh khóc, hai tay Vương Nhất Bác nắm chặt, từng đường gân trên bàn tay gầy guộc kia nổi lên thật rõ ràng. Trong lòng cậu hiểu rất rõ, đi đến bước đường này không thể quay đầu lại được, không tàn nhẫn không lạnh lùng thì đến cuối cùng anh sẽ không thể quên được cậu. Cánh tay theo thói quen muốn ôm lấy người trước mặt lập tức thu về, trong lòng ngàn vạn lời xin lỗi không thể nói ra. "Chiến ca, em xin lỗi, anh hãy hận em đi như thế anh sẽ quên được em. Em thà để anh hận em rồi quên em đi tìm hạnh phúc mới còn hơn để anh biết sự thật, để anh chứng kiến em bệnh tật mà đau lòng day dứt cả một đời. Em thề rằng đây sẽ là lần duy nhất và cuối cùng em lừa anh. Anh à, em xin lỗi lần này anh khóc em không thể chạy lại ôm lấy anh, không thể dỗ dành anh nữa rồi. Em xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi anh. Em cũng ước rằng đây chỉ là một giấc mộng, để khi tỉnh lại em vẫn có thể ở cạnh anh".
Cả hai, vào giờ phút này đều đau đớn đến tuyệt vọng, đều hy vọng những gì đang diễn ra chỉ là một cơn ác mộng, để rồi khi tỉnh lại cả hai lại có thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Nhưng không, thực tại tàn nhẫn, những ước mơ, những lời hứa chỉ đành đến đây, duyên phận của cả hai chỉ đành chấm dứt tại đây.
Vào lúc cả hai không ai muốn mở lời, cô gái nãy giờ vẫn đứng bên cạnh bất chợt kéo Tiêu Chiến ra khỏi người Vương Nhất Bác, rồi rất tự nhiên mà ôm lấy cánh tay cậu, cất giọng nũng nịu:
"Anh yêu à, đây là ai vậy? Người ta ghen à nha..."
Vương Nhất Bác quay qua nhìn cô gái đó, rồi thấy sắc mặt trắng bệch của anh, bèn cắn răng nói:
"Bảo bối, chỉ là một người quen cũ thôi". Nói xong Vương Nhất Bác còn cố tình đưa tay vén tóc mai cô, động tác dịu dàng nâng niu.
Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh này, anh khóc không nổi nữa, là tuyệt vọng khi chứng kiến người mình yêu sâu đậm ân ân ái ái với người khác, cử chỉ dịu dàng đó nay lại không dành cho anh nữa rồi.
"Nhất Bác, anh ghen rồi, em đừng đùa nữa được không?". Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh mắt tha thiết mang theo hy vọng.
Vương Nhất Bác cố làm ra vẻ vặt thản nhiên nhất, nhếch miệng cười:
"Tiêu Chiến à, sao anh có thể ngây thơ tin rằng em sẽ ở cạnh anh cả đời chứ? Chỉ là niềm vui và hứng thú nhất thời thôi? Mối quan hệ này chẳng tốt đẹp gì?"
"Em nói vậy là có ý gì?". Anh lúc này sững người nhìn cậu, ánh mắt nghi ngờ, nhưng lại tràn đầy bi thương tuyệt vọng.
"Anh vẫn không hiểu sao? Vậy để em nói rõ, em chán ghét mối quan hệ này rồi, chán ghét bị mọi người châm chọc mỉa mai. Em nhận ra bản thân với anh chỉ là hứng thú nhất thời thôi, đến giờ cũng chán rồi". Vương Nhất Bác cố gắng nói bằng giọng lạnh lùng nhất, kìm nén mọi cảm xúc cuồn cuộn bên trong, tàn nhẫn nói ra những lời không muốn nhất.
Tiêu Chiến nhất thời kinh ngạc nhìn cậu, cả cơ thể căng cứng bất động. Cậu nói đã chán ghét mối quan hệ này, chán ghét anh rồi ư. Trái tim như bị ai đó rạch xé làm đôi, hơi thở nặng nhọc, giọng nói cũng run rẩy:
"Em...em nói là thật? Không, nhất định là em lừa anh. Cún con à, em đùa nữa là anh sẽ giận em thật đấy"
" Anh đừng ngu ngốc nữa. Tôi chán ghét vẻ mặt này của anh, chán ghét anh gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa". Cậu quay mặt đi, che giấu ánh mắt thành thật đang đau đớn nhuốm màu bi thương kia.
"Tại sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Đối với anh như vậy em thấy vui lắm sao?". Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt anh, giọng nói mang 3 phần bi thương, 3 phần tuyệt vọng, 4 phần đau đớn.
"Tất nhiên là vui rồi. Không nghĩ tới anh lại yêu tôi đến vậy. Ây za, đáng tiếc giờ tôi lại có hứng thú với người khác rồi". Cậu cố gắng giữ thái độ lạnh nhạt nhất có thể, đồng thời ôm chặt cô gái bên cạnh vào trong lòng.
CHÁT
Tiêu Chiến nhìn một màn này cũng không gữ nổi bình tĩnh nữa, cho cậu một cái tát thật mạnh :
" Vương Nhất Bác, tôi hận cậu". Nói rồi anh dứt khoát quay đầu bỏ đi, rời khỏi nơi anh đã từng nghĩ là nhà, là tổ ấm quãng đời còn lại.
Vương Nhất Bác hai tay nắm thành quyền, thời khắc anh quay đầu bỏ đi cậu đã biết thế giới này của cậu đã sụp đổ, bởi anh chính là thế giới, là tương lai mà cậu hướng đến. Cậu cảm thấy thật may vì có thể diễn cảnh này đến cuối trọn vẹn, không để anh nhận ra được manh mối nào.
"Cảm ơn cô đã giúp tôi. Tiền tôi đã chuyển vào tài khoản của cô rồi". Vương Nhất Bác nhìn cô gái bên cạnh, lạnh nhạt nói
"Được, vậy tôi xin phép về". Cô gái này nhìn cậu lắc đầu một cái rồi cũng bỏ đi
Khi chỉ còn một mình trong căn phòng trống vắng này, Vương Nhất Bác mới bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Cậu liên tục gọi tên anh, người cậu yêu, từng cho cậu bao niềm vui, bao ấm áp, mà nay chính cậu đẩy anh đi xa, chính cậu làm tổn thương đến người quan trọng nhất đời mình. Cậu gồi bó gối trong góc tường lạnh vắng, tiếng khóc ngày càng thê lương, ngày càng tuyệt vọng. Cả đời này của cậu chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này, trái tim như ngừng đập.
" Chiến ca à, em xin lỗi đã lừa dối anh, em xin lỗi vì làm anh khóc, em xin lỗi đã làm anh tổn thương. Anh hãy hận em, hãy quên em đi, quên đi người đàn ông hèn nhát này đi. Chiến ca, em nói dối đó, em thực sự rất yêu anh, anh là cả thế giới của em, là người quan trọng nhất với em, là người em yêu nhất trên đời. Anh biết không em còn rất thích anh gọi em là "cún con" nghe thật ấm áp, thật yêu thương biết bao. Em biết rằng từ bây giờ em không còn cơ hội được nghe nó nữa, không còn được nhìn thấy nụ cười của anh nữa, không được ở bên anh những ngày đông lạnh giá, không được nghe anh trách mắng vì không nghe lời nữa. Kiếp này em xin lỗi anh, nếu có kiếp sau em nhất định sẽ tìm anh, bù đắp lại cho anh"
****
Tiêu Chiến đau đớn bước từng bước trên con đường đông đúc người qua lại, nhưng lòng anh lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Rời khỏi căn nhà đó, anh vẫn mang chút hy vọng cậu sẽ đuổi theo anh, ôm lấy anh thật chặt, xin lỗi anh, rồi anh sẽ tha thứ cho cậu. Tiêu Chiến biết anh thật ngu ngốc, thứ tình yêu anh dành cho cậu quá sâu đậm, từ thể xác đến linh hồn anh đã trao hoàn toàn cho người con trai ấy. Vậy mà thứ anh nhận lại là câu chán ghét của cậu, là sự lừa dối bấy lâu nay.
Trời đổ mưa rồi như đang khóc cùng với anh vậy. Anh đau đớn, trái tim quặn thắt, không tin được những điều vừa xảy ra. Anh cứ vậy đi trên đường, mặc cho mưa xối vào mặt, toàn thân ướt đẫm anh cũng không để tâm, trong tâm trí đều là hình ảnh của chàng trai đó, là quãng thời gian hai người sống hạnh phúc bên nhau. Mãi sau này anh mới biết, cũng là thời điểm này, cũng có một chàng trai tự nhốt mình trong bóng tối khóc thảm thiết gọi tên anh trong tuyệt vọng.
" Vương Nhất Bác à, em thật là ác. Em đến cho anh hy vọng, cho anh niềm vui, cho anh sự ấm áp trước nay chưa từng có, nhưng chính em lại nói ra những lời làm anh đau đến vậy. Em biết không anh thực sự ước đây chỉ là giấc mơ, đến khi tỉnh mộng vẫn có em bên cạnh, lại được nghe em cười nói, lại được thấy em làm nũng một cách đáng yêu. Vương Nhất Bác, anh thực sự hận em, hận em đã nói ra những lời tuyệt tình đó, hận em lừa dối anh bao lâu nay, hận em trước mặt anh lại ôm ấp người khác. Anh phải làm sao bây giờ, hận em nhưng cũng yêu em, làm sao để quên em được đây."