Người Bên Gối Là Quỷ Hút Máu

Chương 5: Thân thể hắn lạnh như người chết

Lúc chạng vạng, Hà quản gia từ bên ngoài đã trở lại, xem ra hắn đã xử lý xong giấy kết hôn.

Có đôi khi Mộ Tịch Nguyệt là thật sự bội phục thực lực Lăng gia , đi lãnh giấy kết hôn như này mà không cần đương sự đi theo.

“Mộ tiểu thư, giấy kết hôn đã làm xong, ngài có thể tắm rửa thay quần áo.”

Mộ Tịch Nguyệt sửng sốt, nghe những lời này tựa như phi tần cổ đại được thị tẩm a……

Thấy Mộ Tịch Nguyệt có chút câu nệ, Hà quản gia lại gọi má Trương ở một bên, dặn dò nói: “Mộ tiểu thư, à không, hiện tại hẳn là gọi là phu nhân, phu nhân cô ấy mới đến, có rất nhiều nơi cô ấy không quen thuộc, ngươi hãy dắt cô ấy đi, thiếu gia còn chờ ở trong phòng, mang phu nhân tắm gội nhanh, à đúng rồi, lúc làm đồ ăn cho phu nhân, nhớ rõ nấu một chén canh bổ máu”

“Canh bổ máu?” Mộ Tịch Nguyệt sờ sờ mặt chính mình, cảm thấy cũng không thiếu chất dinh dưỡng, chỉ hơi thiếu máu, cũng không đến mức nhìn một cái liền biết đi?

“ Ừ, phu nhân ngài đợi lát nữa uống nhiều chút, sợ thân mình ngài ăn không tiêu.” Hà quản gia hơi hơi mỉm cười.

Mộ Tịch Nguyệt: “……”

Má Trương gật đầu đồng ý, quả thực hầm cho cô một chén canh bổ máu huyết.

Nhưng cô không thích ăn gan heo, má Trương lại làm cho cô không ít.

“ Má Trương, tôi ăn không quen cái này, về sau có thể hay không không cần làm cái này cho tôi ăn?” Cô cảm thấy tanh, đặc biệt tanh.

Má Trương có chút khó xử: “Phu nhân, ngài vẫn là ăn nhiều một chút đi, gan heo rất bổ máu.”

“ Sắc mặt tôi có kém vậy sao?” Mộ Tịch Nguyệt lại cầm lòng không đậu sờ sờ gương mặt chính mình.

Cô tự biết mình có điểm gầy yếu, nhưng làn da còn coi như là hồng nhuận trắng nõn, ngày thường không trang điểm cũng khiến người khác hâm mộ như nữ thần mà.

“ Sắc mặt phu nhân cực tốt, quả thực là trong trắng hồng hào, bất quá, thân thể phu nhân quá yếu, vẫn là nên ăn nhiều đồ ăn bổ huyết.” Má Trương mặt hoà ái cười.

Mộ Tịch Nguyệt thở dài, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Tùy tiện ăn chút gì, má Trương liền mang theo Mộ Tịch Nguyệt lên lầu tắm gội.

“Phu nhân, đây là quần áo chuẩn bị cho ngài, ngài lựa chọn xem, xem có hay không thích, nếu không thích thì kêu người lại đi mua.”

Mộ Tịch Nguyệt nhìn diện tích phòng quần áo so với nguyên căn nhà cô còn muốn rộng hơn trợn tròn mắt.

“ Đây đều là quần áo của tôi?” Cô nhất thời xem đến có chút hoa cả mắt.

Quần áo đều được treo chỉnh tề ở trên giá, mỗi một bộ đều là mới tinh, ngay cả nhãn còn chưa kịp xé, mỗi một bộ đều là kiểu dáng lưu hành hiện nay, chất liệu quý giá, giá cả xa xỉ.

Xuân hạ thu đông các kiểu dáng cái gì cần có đều có, chỉ là màu sắc phần lớn đều là màu trắng, các màu trắng, màu vàng cam, xanh nhạt chiếm đa số.

Từ áo khoác đến giày da, rồi đến áo ngủ qυầи ɭóŧ, mỗi một bộ đều là số đo của cô.

Là trùng hợp sao?

Hay là đã điều tra qua?

Mà ngay cả nội y đều phù hợp với dáng của cô……

Bọn họ là như thế nào biết cô mặc nội y kích cỡ là C?

Có thể rõ ràng như thế sao?

Cô thật sự rất muốn hỏi: Thiếu gia nhà ngươi là một người biếи ŧɦái hay sao?

Lời nói tới bên miệng rồi lại biến thành: Thiếu gia nhà ngươi thích quần áo đều màu trắng sao?

Dù sao cũng là: Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a!

“Thiếu gia thích màu sắc này, hắn nói chỉ có màu trắng mới thể hiện được sự sạch sẽ!”

Mộ Tịch Nguyệt ngượng ngùng cười cười, tùy tay chọn một bộ đồ ngủ lụa trắng có cổ .

“Phu nhân đi theo tôi, phòng tắm ở bên này.”

Chờ tắm rửa xong, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống dưới, thời gian thực mau đến 12 giờ đêm!

Bóng đêm bao phủ lâu đài cổ có vẻ phá lệ tĩnh lặng.

“ Má Trương? Má Trương? Tôi ở phòng nào?” Mộ Tịch Nguyệt một bên chà lau tóc một bên tìm kiếm bóng dáng má Trương.

Căn biệt thự này quá lớn, cô căn bản tìm không thấy phòng chính mình.

Huống hồ, người Lăng gia cũng chưa an bài cô ở phòng nào.

“Kỳ quái, Má Trương người đi đâu rồi?” Mộ Tịch Nguyệt lang thang không có mục tiêu đi trên hành lang.

Đại sảnh “Đát” một tiếng chỉ đến 12 giờ đêm, đèn trong biệt thự bỗng nhiên tắt hết……

Trong nháy mắt, toàn bộ biệt thự lâm vào cảnh duỗi tay không thấy năm ngón trong bóng tối.

“A!” Mộ Tịch Nguyệt khϊếp sợ, khăn lông trên tay cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa rơi trên mặt đất.

“Cúp điện sao?”

Biệt thự xa hoa như vậy cũng cúp điện?

Yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.

“ Má Trương? Hà quản gia?” Mộ Tịch Nguyệt giọng nói hơi hơi phát run.

Biệt thự không có ánh sáng thật là đáng sợ.

Đặc biệt biệt thự lại lớn như vậy càng có vẻ sâu thẳm khủng bố.

Chính là toàn bộ biệt thự cũng không có một người đáp lại, chỉ có vô tận bóng tối cùng tiếng lộc cộc bao quanh cô.

Ngoài cửa sổ ánh trăng vào lúc này có vẻ phá lệ sáng tỏ sáng ngời, xuyên thấu qua cửa sổ hình vòm viên hắt vào, đem hành lang chiếu đến sâu thẳm và thần bí.

Mộ Tịch Nguyệt dựa vào cảm giác chậm rãi đi đến gần cầu thang, bước vào một căn phòng rộng rãi cửa hơi mở khép, bên hông bỗng nhiên bị một cánh tay hữu lực ôm lấy, không đợi cô phản ứng lại đây, cả người liền bị túm vào phòng.

“A!” Cô kinh hô một tiếng, cảm giác phía sau lưng đυ.ng phải một bức “Tường" co dãn.

“Ai? Ai ở đây?” Mộ Tịch Nguyệt đã bị dọa ra khóc nức nở.

“Em nói tôi là ai? Phu nhân của tôi.”

Một bàn tay lạnh băng đột nhiên từ phía sau vươn, bóp chặt cằm cô, bên tai cô truyền đến âm thanh trầm thấp lạnh lẽo, lại mang theo một tia mị hoặc của giọng nam nhân.

“Lăng…… Lăng thiếu gia?” Mộ Tịch Nguyệt sợ tới mức một cử động cũng không dám.

Sao lại thế này? Không phải nói Lăng gia thiếu gia là một người bị liệt nửa người sao? Kia hiện tại người tay chân lành lặn đứng sau lưng cô là ai?

Còn có…… Thân thể hắn như thế nào lạnh như vậy……

Lạnh đến giống như người chết……