*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lần này nhắm mắt lại, mộng mị đến hết một đời người.
Quân Thành Thu choàng tỉnh.
Tiên khí vấn vương chập chờn. Chăn nệm trắng muốt như bông. Trong không khí lan tỏa mùi hương quế nhàn nhạt.
Thân thể sạch sẽ khô ráo. Tóc đen như thác. Trung y hờ hững buông lỏng. Sau lưng phiếm toan đau. Quân Thành Thu vẫn như chưa thoát khỏi cơn mộng mị, thất thần nhìn bức bình phong trước sàng.
Tấm bình phong họa một đôi cây trúc thẳng tắp mọc sát bên nhau, xanh biếc. Trên ngọn trúc trăng treo vằng vặc. Mây trôi nước chảy, hữu ý hữu tình. Tấm bình phong này là vật rẻ nhất Quân cung nhưng cũng là vật Quân Thành Thu vừa ý nhất.
Quân Thành Thu nhu nhu thái dương, bật cười. Giấc mộng hư huyễn nực cười kia cuối cùng cũng đã tàn rồi. Để lại duy nhất chính là một đường màu đỏ dài chừng một tấc chạy dọc theo sống lưng hắn là chút di chứng của giấc mộng không chân thực này.
Quân Thành Thu vén chăn xuống giường, tự mình khoác lên ngoại bào trắng tinh. Tóc tùy tiện buộc qua loa, xỏ giày bước ra ngoài bình phong.
A Nhiêu "choang" một tiếng đánh rơi khay trà trong tay, hai mắt trừng trừng nhìn Quân Thành Thu.
A Nhiêu là tiên nga theo hầu trong tiên cung của Quân Thành Thu.
Quân Thành Thu thấy nàng bị kinh hách quá độ cũng thông cảm vô cùng, liền lên tiếng trước: "Là ta."
A Nhiêu nháy mắt hoàn hồn, bụp một tiếng hai đầu gối chạm đất, long trời lở đất hô lên: "Quân thượng, đúng là người rồi! !"
Cũng không đợi Quân Thành Thu miễn lễ đã lập tức đứng lên, lảo đảo chạy ra bậc cửa hô hoán: "A Từ, A Giáp, A Ất, A Chung, A Thanh. . . Quân thượng hồi cung rồi!"
Giọng nói vang dội tới tận chín tầng mây. Sau khi một câu này của A Nhiêu vừa dứt, xa xôi nơi Tri Lăng lại bùng nổ một trận.
Một lần nổ này nổ đến mức hai mươi mấy nghìn tiên đồng trong Tri Lăng cung trong nháy mắt không ai có thể có một giây mông chạm ghế.
Đặc biệt là Lăng Lam.
Quân Thành Thu gãi gãi mũi, áy náy cười cười vỗ vai y: "Lăng đệ khỏe không?"
Lăng Lam rắc một tiếng bẻ gãy nan quạt trong tay, khinh thường hừ một tiếng xoay lưng lại, vạt áo tung bay:"Nhờ ơn Quân huynh, ta vẫn khỏe."
Quân Thành Thu thấy y sát ý tóe lôi quang, ngượng ngùng cười khan hai tiếng rồi cáo biệt ra về. Quân Thành Thu gọi một đám mây to bằng cái chiếu, ung dung lướt gió đi thăm lại khắp Bát Vân. Tính ra cũng chỉ chưa đầy một tháng rời xa nơi này nhưng quay lại cũng cảm thấy rất nhớ nhung, muốn thăm. Quân Thành Thu nằm vắt chân chữ ngũ trên đám mây to bằng cái chiếu, mặc gió đưa đẩy. Không biết thế nào lại trôi tới Tần cung của Tần Tư Uyên.
Xa xa thấy một thân ảnh áo tím phiêu lãng ẩn hiện, Quân Thành Thu cũng hài lòng. Vừa lúc gặp lại cũng tốt, có chuyện cần bàn với hắn.
Tần Tư Uyên nghênh đón đám mây bành trướng của Quân Thành Thu, giả lả cười: "Ấy, Quân huynh, huynh về rồi đấy à? Tiểu đệ xin nghênh đón."
Quân Thành Thu cũng chắp tay thành quyền, khom người ha hả cười: "Không dám không dám. Hiền đệ khách khí rồi."
Tần Tư Uyên cũng sảng khoái cười, xòe quạt phóng ra một kích: "Nào có, được tiếp đón Quân huynh là vinh hạnh của tiểu đệ."
Quân Thành Thu lăn một vòng né được, rút Càn Đình búa bổ nhẹ một cái xuống khoảng đất dưới chân Tần Tư Uyên: "Nếu hiền đệ đã như thế, ta đây cũng không khách khí nữa!"
Tần Tư Uyên tung bay lên người vừa lúc đất đá dưới chân vỡ vụn. Hắn phi cước đạp thủng một lỗ trên đám mây của Quân Thành Thu.
Quân Thành Thu như muốn phát hỏa.
Con mẹ nó họ Tần kia, lão tử không chơi trò đạp mây!
Tần Tư Uyên vờ như không thấy vẻ mặt như dẫm phải phân chó của Quân Thành Thu, gọn gàng đáp xuống trước đại môn của Tần cung, khom người giang tay cười nói: "Quân huynh, mời."
Quân Thành Thu trong bụng một nồi tà hỏa, hậm hực vá đám mây rống: "Tần Tư Uyên, mới mấy ngày không gặp lão gia, ngươi đã không còn phép tắc gì rồi!"
Tần Tư Uyên cũng rống lên: "Ngươi còn biết vác mặt về! Cái số mệnh ngươi nếu không có cái tên họ Viêm ấy còn không biết giờ này đang lưu lạc ở đâu!"
Quân Thành Thu lửa giận bỗng bị dập lạnh, ló đầu ra hỏi Tần Tư Uyên: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Tần Tư Uyên thấy hắn đột nhiên nghiêm túc cũng không rống nữa, cà lơ phất phơ trả lời: "Ngày ấy ở chỗ Ti Mệnh ngươi không xem qua à? Mệnh cách ngươi có ba chữ . ."
Quân Thành Thu giật mình, cướp lời Tần Tư Uyên: "Ba chữ gì?"
Tần Tư Uyên: "Viêm chiếu mệnh."
Con mẹ nó đây là cái sự tình phát sinh gì vậy?!
Quân Thành Thu trong lòng đột nhiên gấp gáp không rõ lí do. Không nói không rằng cưỡi đám mây rách tức tốc lao đến Thiên Môn. Bỏ lại Tần Tư Uyên ngơ ngác không hiểu ra làm sao.
Quân Thành Thu bay đến Thiên Môn thì đám mây kia quẹt phải cột chống, tan mất nửa. Quân Thành Thu chửi thề một tiếng trong đầu, dứt khoát tự phi cước bay đi.
Cho dù trong lòng không lí giải nổi bản thân nhưng cước bộ lại không do dự chút nào. Một mạch phi xuống phàm.
Khi Quân Thành Thu đặt chân tới Đông thành, sắc trời đã lờ mờ tối. Bây giờ đang là mùa đông, ai nấy cũng áo bông mấy phần cuộn chặt. Quân Thành Thu bước chân gấp gáp, đảo mắt liên tục tìm kiếm một góc tường quen thuộc. Bất quá tìm nửa ngày không thấy, Quân Thành Thu nóng lòng tàng hình, dứt khoát bay lên. Từ trên cao thu gọn vào tầm mắt điệp điệp trùng trùng mái nhà san sát.
Tuyết như lông ngỗng bay đầy trời, dày đặc cả một vùng Đông thành màu trắng xóa.
Quân Thành Thu mải miết tìm kiếm. Hơi thở gấp gáp lạnh buốt như làn khói mỏng bay lên che mờ tầm mắt hắn. Quân Thành Thu đạp tuyết bay lên, qua một đoạn lại thu vào đáy mắt một thân ảnh làm trái tim hắn bỗng chốc thắt chặt.
Viêm Chung Ly dung miên vẫn không thay đổi kể từ lần cuối Quân Thành Thu nhìn thấy y. Chỉ là mái tóc vốn như gấm đen tuyền nay lại ngả màu trắng toát. Y đứng trong sân, tuyết phủ kín đầu. Màu tóc cùng màu tuyết lẫn lộn khó phân. Y khoác ngoại bào mỏng manh, chống tay đứng dậy, từng bước từng bước đi vào mái hiên.
Tóc như tuyết.
Quân Thành Thu không nghĩ ngợi, đáp xuống trong sân, lẳng lẳng nhìn y. Từ khoảng cách gần Quân Thành Thu mới thấy rõ nếp nhăn mờ mờ nơi đuôi mắt cùng vẻ mệt mỏi thăng trầm phong ấn giữa mi tâm y. Quân Thành Thu thoáng chốc đau lòng. Như vậy, hẳn là cũng đã mười năm. Chuyện hắn náo loạn Đông thành một thời, nháy mắt như thế cũng đã mười năm.
Y đứng lặng hồi lâu, miên man ngắm tuyết bay ngoài trời. Không biết vô tình hay hữu ý, ánh mắt y thoáng chạm Quân Thành Thu. Quân Thành Thu trong tâm rung động đến lạ, ngây ngẩn đứng trong sân.
Y ngay trước mắt, y lại chẳng nhìn thấy ta.
Xa xa truyền đến bước chân nhẹ nhàng. Một nữ tử ngoài hai mươi, tóc vẫn chưa búi. Thân mặc một chiếc áo choàng lông dày hồng sắc đi tới sau lưng Viêm Chung Ly. Nàng nhón chân đem kiện áo choàng màu đen phủ lên vai y, giọng hơi trách móc: "Thật là, trời lạnh như vậy huynh lại không mặc thêm áo. ."
Ánh mắt y dịu đi mấy phần, cười cười nhìn nàng: "Ngày mai có đại hôn, giờ này còn chưa sửa soạn?"
Quân Thành Thu chấn động trong lòng. Viêm Chung Ly sắp thành thân? Nghĩ nghĩ rồi lại cười khổ. Viêm Chung Ly tính ra đến nay cũng đã ngoài ba mươi, không thành thân thì còn đợi tới khi nào? Có lẽ cũng đã thành thân từ mấy năm trước nhưng lại bị chuyện của ngươi cản trở. Ngươi nên áy náy mới phải.
Nhưng cho dù là thế, Quân Thành Thu vẫn không ngăn được hụt hẫng trong lòng. Hắn xoay người ra cổng. Vẫn là tấm biển gỗ sơn son thiếc vàng nhưng nay đã nhạt màu đi không ít. Thay vào đó là màu sắc tháng năm lênh đênh phủ lên một tầng. Quân Thành Thu tựa người vào tường, đứng ngoài cổng suốt một đêm.
Cuối đông tuyết rơi dày đặc, phong bắc l*иg lộng. Vai áo Quân Thành Thu phủ dày một tầng băng mỏng do tuyết tan. Hơi lạnh thẩm thấu qua da thịt, thấm đến tận tâm can.
Viêm gia cũng một đêm đèn đuốc sáng trưng không ngủ, ồn ã tới khuya.
Đến sáng sớm, giấy hỉ đỏ chói đã dán khắp nơi. Đại môn nơi Quân Thành Thu đứng cũng dán hai chữ hỉ đại cỡ. Cổng trước đã sớm mở rộng, người ra vào không ngớt. Màu hỉ đỏ chói nổi bật trên nền tuyết trắng xóa.
Quân Thành Thu đứng dưới gốc tử bên kia đường, lẳng lặng nhìn. Trong lòng ngũ vị tạp trần, chẳng phân nổi là tư vị gì.
Giờ mão điểm ba khắc. Mây quang tuyết ngừng. Mặt trời nhu hòa nhàn nhạt chiếu chếch sân. Trước cổng đã sớm tụ lại đoàn người tới chúc mừng cùng người qua đường ghé lại xem không ít. Náo nhiệt khắp một vùng.
Pháo hỉ nổ một tràng hai khắc. Xác pháo đỏ thắm vương vãi trên sân tuyết trắng tinh. Tân nương hỉ phục lộng lẫy, nắm tay bà mối bước ra cổng. Váy áo xúng xính hoa lệ, mỗi bước đi đều duyên dáng yểu điệu. Cước bộ như sinh bỉ ngạn. Dương quang nhạt loãng chiếu dài theo bước chân nàng. Hỉ phục đỏ thắm kéo dài trên tuyết.
Cuối đông hiếm thấy một ngày tuyết tạnh nắng khô.
Quân Thành Thu như bừng tỉnh.
Tân lang cưỡi xích mã đã đứng chờ từ lâu. Nét cười bảnh bao rạng rỡ, hai mắt đong đầy ý xuân. Chàng xuống ngựa, cúi người khom lưng vén rèm kiệu. Tân nương cách một lớp khăn voan mỏng cũng như ẩn hiện ý cười không ngớt. Dung nhan tươi thắm. Xung quanh người xem không ngừng náo nhiệt, giành lấy hồng bao đang bay loạn trong không trung.
Bà mối đỡ nàng vào kiệu, buông rèm. Một đoàn người trống phách cờ rong khí thế ngất trời xa dần. Người xem cũng theo kiệu hoa tản đi không ít. Tiếng kèn trống nhỏ dần rồi tắt hẳn. Bỗng chốc Viêm phủ lại tịch mịch đến cô liêu.
Quân Thành Thu viền mắt hơi đỏ lên, vừa buồn cười vừa trách mình hồ đồ. Hắn hít hít mũi, chạy vào trong sân. Bước chân vồn vã đạp tuyết tung lên. Quân Thành Thu đưa mắt kiếm tìm, trong khoảng khắc bắt được một thân ảnh quen thuộc trong lòng lại hân hoan đến lạ. Trên môi kéo lên một nụ cười rạng rỡ.
Viêm Chung Ly ngồi bên chiếc bàn đá trong sân. Vò Nữ Nhi Hồng tán mùi hương nhàn nhạt. Vách tường sau lưng phía xa dán giấy hỉ đỏ chói. Y vận một chiếc áo choàng lông ngân sắc. Mái tóc trắng toát xõa tung, trượt dài trên lưng y. Dương quang đổi hướng, nhạt dần rồi tắt hẳn.
Tân nương vừa đi, tuyết lại rơi.
Y dường như không màng, ngửa đầu uống cạn vò rượu trong tay. Tuyết đọng trên mi tiêm y lạnh buốt. Ánh mắt y tĩnh mịch. Tầm mắt rơi vào một khoảng xa xăm vô định.
Quân Thành Thu nhìn thấy y như vậy, hân hoan trong lòng lại bị dập lạnh. Tâm trạng trùng điệp miên man. Hắn không hiện thân, đi tới bên chiếc bàn đá, song song ngồi xuống cạnh y. Quân Thành Thu lục lọi trong tay áo càn khôn, lấy ra một vò Xuân Tửu Túy. Ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Vị cay nồng nóng rực tràn vào tâm can. Vừa khó chịu vừa sảng khoái. Hai người không ai nhìn ai, lặng lẽ uống rượu. Viêm Chung Ly dường như mượn rượu quên sầu, muốn trút bỏ tâm tư, liên tục ngửa đầu dốc cạn vò rượu. Quân Thành Thu tâm tư đau thắt không rõ, nhẩm đếm đống vò rỗng dưới chân Viêm Chung Ly.
Mười một vò.
Đêm ở Đông Thành rét buốt cực điểm. Tuyết rơi trắng trời. Viêm Chung Ly gần như bị tuyết phủ kín. Y chống tay lên bàn đỡ lấy trán. Vò rượu trong tay choang một tiếng rơi xuống đất. Y đứng dậy, bước chân chuếnh choáng lảo đảo đi vào mái hiên. Quân Thành Thu cũng vội vã theo sát cước bộ của y. Bất chợt y xoay người, ánh mắt y sáng ngời. Giọng y nồng ấm dịu dàng: "Thành Thu, Muội Nhi hôm nay đã xuất giá rồi."
Quân Thành Thu ngây ngẩn, rồi lại như bừng tỉnh. Trong phút chốc sống mũi nghèn nghẹn, khóe mắt cay cay. Hóa ra là vẫn nhớ tới ta. Họ Viêm ngươi cũng có tình lắm.
Viêm Chung Ly khuôn mặt tái nhợt, hai má lại đỏ đến lạ. Y xoay người đi vào từ đường. Ánh nến chập chờn lay động. Quân Thành Thu đi theo sau y, trong lòng nhộn nhạo khó hiểu.
Viêm Chung Ly đứng ngắm linh đường hồi lâu mới rút một nén nhang từ ống tre, thắp lên. Y lẩm bẩm một mình, giọng nói phảng phất như đang thủ thỉ: "Thành Thu, Muội Nhi hôm nay đã xuất giá rồi." Dừng lại một chút lại nói tiếp: "Từ nay Viêm gia cũng chỉ còn ta và ngươi." Ánh mắt y nhu tình lấp lánh.
Quân Thành Thu từng dòng cảm xúc bất giác tuôn ra ào ạt. Linh bài trên cao ngay ngắn hai hàng chữ thẳng tắp.
Viêm gia nghĩa đệ Quân Thành Thu.
Hưởng dương hai mươi mốt tuổi.
Quân Thành Thu bật cười, nước mắt trượt khỏi hốc mắt lăn dài trên má. Hắn xoay người ra cửa. Một lần cũng không dám quay đầu lại nhìn bóng dáng tiều tụy của Viêm Chung Ly.
Quân Thành Thu bẻ một nhánh cây, phi cước bay lên. Vung tay chém tuyết, điên cuồng múa kiếm. Đêm đông vô tận, phong bắc l*иg lộng. Cành liễu rủ phất phơ.
Mặt trời ló dạng, dương quang ấp áp khô hanh. Quân Thành Thu đứng trên cao, lẳng lặng nhìn y.
Viêm Chung Ly ngồi trên chiếc ghế mây trong sân. Nếp nhăn hãm sâu nơi khóe mắt. Bên cạnh có một nam hài chừng mười hai mười ba tuổi đang đọc sách cho y nghe.
Đông qua xuân đến, một năm bốn mùa chỉ trong nháy mắt.
Viêm Chung Ly đứng trong hoa viên, tay cầm cái gáo nhỏ, cẩn thận tưới từng gốc hoa. Đến gốc lê già trong góc, y lại chần chờ đứng nhìn hồi lâu. Một thanh y thiếu niên hân hoan đi tới, ranh mãnh cười nói với y, ríu rít không ngừng. Y không nói gì, chỉ ôn nhu nhìn nó.
Tháng ba hương thơm tan mất, quanh hồ oanh yến bay lượn từng đôi. Viêm gia hôm nay có hỉ sự.
Vẫn là cánh cổng gỗ năm nào nay dán giấy hỉ đỏ thắm. Khung cảnh hệt như ngày Viêm Hạnh Muội xuất giá, chỉ thiếu một trời tuyết rơi. Thêm một vườn hoa tường vi hồng sắc rực rỡ.
Phía xa tân lang cưỡi xích mã. Kiệu hoa hoa lệ, đoàn người náo nhiệt từ từ tiến về đây. Viêm Chung Ly đứng trong đại sảnh, hữu lễ đón tiếp khách nhân, bận rộn không ngừng.
Tân nương xuống kiệu, hỉ phục như hoa tung bay trong gió xuân. Pháo hỉ nổ một tràng hai khắc.
Viêm gia một đêm không ngủ, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt tới sáng.
Tháng mười hai tuyết cũng thưa dần, trên trời thấp thoáng mấy cánh chim bạc vυ't bay.
Tân nương năm nào đã sinh đứa nhỏ. Một nhà ba người tiếng cười nói cả ngày không nguôi.
Đêm giao thừa pháo hoa sáng rực Đông thành. Viêm Chung Ly một mình ở trong từ đường thắp hương hết một lượt mới trở ra chính đường cùng đón giao thừa.
Thiếu niên năm nào nay đã là cha, dắt vợ con quỳ xuống, hướng Viêm Chung Ly sang sảng nói: "Tân niên viên mãn, Trường Khang kính chúc phụ thân vạn thọ vô cương, sống lâu trăm tuổi!"
Viêm Chung Ly cười cười, phát hồng bao cho mấy đứa nhỏ.
Mùa xuân năm sau, Viêm Chung Ly qua đời.
Trên đồi cao đắp hai mộ phần. Một bên dường như đã đắp từ lâu, bia đá mờ mờ chỉ nhìn rõ một chữ Thu. Một bên mới đắp không lâu, bia đá khắc lên hai hàng chữ ngay ngắn thẳng tắp.
Viêm gia gia chủ Viêm Chung Ly.
Hưởng dương sáu mươi ba tuổi.
Một lần này đứng nhìn, Quân Thành Thu đứng suốt bốn mươi năm.
…
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau