Bất Quá Tư Quân

Chương 13

Đêm hè oi bức. Không khí bốc mùi ẩm ướt sau mưa. Từ trong nhà còn nghe rõ tiếng côn trùng kêu ri ri.

Quân Thành Thu y phục tả tơi, toàn thân đầy máu ngồi xổm giữa nhà, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ duy nhất trên cao.

Con mợ nó họ Viêm ngươi biếи ŧɦái, xây nhà chứa củi mà xây như nhà lao như vậy cũng nhìn được sao?!

Tôn Huyền nằm trên ngoại bào của hắn, đầu gác lên một thanh củi khô. Hình dạng kì lân đã thu lại không ít. Lớp da không còn vừa cứng vừa dày như vừa rồi nữa. Bất quá các vết thương trên người tuy đã được xử lí qua nhưng vẫn không thể nói khỏi là khỏi được. Đặc biệt, sau lưng Tôn Huyền còn thủng một lỗ lớn. Là vết Quân Thành Thu vừa rút ra que sắt bị đâm lúc chiều.

Nếu là bình thường, những vết thương này chưa chắc đã làm khó được Tôn Huyền. Nhưng cư nhiên mọi chuyện lại vào hôm nay. Lại đúng vào lúc Tôn Huyền đề kháng yếu nhất. Quân Thành Thu thở dài, đứng dậy đi xem Tôn Huyền. Tôn Huyền khuôn mặt đã rõ ràng hơn đôi chút, đôi mắt nhắm nghiền. Y có thể ngủ như vậy là vừa rồi Quân Thành Thu đã đem tiên đan của y nhập lại.

Thân thể có tiên đan khác với thân thể bình thường. Có tiên đan ngươi là tiên thân, năng lực phục hồi không giống phàm nhân. Nhưng cho dù là đã được nhập lại tiên đan, Tôn Huyền vẫn suy yếu cực điểm. Quân Thành Thu biết điều này.

Ngày hôm nay Tôn Huyền không kì lân biến hoàn toàn là vì y cho dù mơ hồ đến đâu cũng gắng sức giữ lấy nhân hình. Tất nhiên là không giữ được, nhưng Tôn Huyền như vậy đã là kiệt quệ.

Bởi vì Quân Thành Thu cũng biết điểm này nên trong lòng càng thương cảm áy náy, lập tức đem tiên đan dung nhập lại vào người Tôn Huyền. Huống chi tiên đan này không dung hợp với hắn, giữ lại trong người cũng không thể mang Tôn Huyền chạy chốn.

Nhưng quá trình nhập lại tiên đan này cũng không phải đơn giản. Tôn Huyền không còn ý thức, không tự dung hợp được. Quân Thành Thu không có tiên pháp trong người, buộc phải làm thủ công. Làm thủ công tất nhiên là thô sơ, tất nhiên là đau đớn.

Quá trình tương này đối máu me.

Lúc mới bị ném vào đây, Quân Thành Thu phải tìm cách xử lí vết thương cho Tôn Huyền trước. Chỉ riêng đoạn này đã đau không nỡ nhìn. Tôn Huyền da dày thịt cứng bị đánh đến bầm dập, huyết nhục lẫn lộn. Quân Thành Thu xé một vạt áo, băng bó qua loa cho Tôn Huyền. Kiểm tra lại một lượt chỉ thấy nhức đầu nhất chính là que sắt cắm sau lưng y.

Quân Thành Thu bực bội, không biết là ai, khí lực lớn thế nào mới có thể đem que sắt này cắm vào tàn nhẫn như thế. Lúc rút ra, lưng Tôn Huyền thủng một lỗ lớn, máu tuôn ra ồng ộc. Tôn Huyền cho dù hôn mê vẫn không nhịn được gầm lên. Cả người vã một tầng mồ hôi mỏng. Quân Thành Thu xé hết một vạt áo trước mới tạm cầm được máu cho y.

Qua một hồi lâu, tựa như Tôn Huyền đã đỡ đau Quân Thành Thu mới bắt đầu tiến hành nhập tiên đan cho y.

Nguyên lí của việc này chính là dung hoà hồn phách cả hai, đem tiên đan vốn ngự trong cơ thể Quân Thành Thu theo hồn phách của Tôn Huyền trở về cơ thể y. Muốn dung hoà hồn phách là một chuyến nan giải. Đây là phòng chứa củi, ngoài củi ra thì cái gì cũng không có. Ngay cả ánh sáng cũng chỉ dựa vào ánh trăng nghèo nàn từ cửa sổ hắt vào.

Quân Thành Thu lấy một cành củi nhọn đầu, đâm vào cổ tay, đem máu đầu nhỏ vào miệng Tôn Huyền. Cho đến khi lưỡi y biến thành màu đỏ tươi mới dừng lại. Quân Thành Thu vừa buộc cổ tay vừa xuýt xoa. Làm thượng tiên mấy vạn năm nay quen ăn quả mềm. Bây giờ một chút đau đớn như vậy đã không chịu nổi. Bất quá hắn cũng không có thì giờ để than thở.

Sau khi đem máu nhỏ vào miệng Tôn Huyền xong Quân Thành Thu lập tức nới vạt áo trước ngực, từ chỗ vết thương của Tôn Huyền chấm một ít máu vẽ lên l*иg ngực. Bất quá không dám lấy nhiều, chỉ dám lấy vài giọt làm chất dẫn. Số còn lại đều dựa vào máu của Quân Thành Thu. Vẽ xong cho mình, Quân Thành Thu lại tự cắt tiết mình vẽ cho Tôn Huyền một cái văn chú tương tự.

Quân Thành Thu tự cảm thấy mình thật trâu bò, mất nhiều máu như vậy mắt vẫn chưa hoa tai vẫn chưa ù. Quả không hổ mấy vạn năm ăn đan dược cúng tiến thượng phẩm!

Xong xuôi, Quân Thành Thu nằm xuống cạnh Tôn Huyền, bắt đầu niệm khẩu pháp.

Một khắc trôi qua.

Quân Thành Thu bật dậy, kiểm tra văn chú trên ngực, không có vấn đề gì. Lại vạch lưỡi Tôn Huyền ra xem, không có vấn đề gì. Lại nhẩm lại mấy câu khẩu pháp, chắc là không sai đi. Mấy vạn năm không nhớ đến, không biết có bỏ sót gì không?

Quân Thành Thu lâm vào trầm tư, suy nghĩ cẩn thận một phen. Qua một hồi, Quân Thành Thu vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, tự gõ vào đầu một cái. Hắn vội vã đứng dậy tìm lại que sắt cắm trên lưng Tôn Huyền lúc nãy. Vốn là không nhớ ra, làm đại tế lễ thế này đều phải dùng máu tâm.

Quân Thành Thu cầm que sắt trong tay, hướng đầu nhỏ hơn nhọn hơn về phía mình. Hắn hít một hơi dài, trong lòng thầm khấn vái. Con mẹ nó thân là phàm nhân, không biết một đâm này có lấy mạng hắn hay không?

Quân Thành Thu cắn chặt răng, dùng sức cắm xuống. Máu tươi lập tức tuôn ra như suối. Hắn đau đến choáng váng. Trên trán vã ra một tầng mồ hôi mỏng. Lần này cắm sâu đến hơn một đốt ngón tay. Nếu không phải tiên đan vẫn còn ngậm trong người, Quân Thành Thu sợ mình cũng sớm quy tiên rồi. Cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đớn, vội vã hứng máu nhỏ vào miệng Tôn Huyền, tiện thể hứng thêm một chút vào lòng bàn tay để vẽ văn chú.

Ánh trăng lay lắt chiếu lên người hắn. Da thịt bạch ngọc, máu tươi đỏ thẫm chảy ròng ròng trên ngực.

Quân Thành Thu cắn răng nhắm mắt bôi vẽ qua loa lên ngực. Lại bôi loạn một ít cho Tôn Huyền. Lại xé nốt vạt ngoại bào cuối cùng trên thân rồi mới rút que sắt kia ra. Máu tươi lập tức ộc ra từ lỗ nhỏ trên ngực hắn. Quân Thành Thu mặt nhăn mày nhó, vội vã đem vạt áo ấn lên vết thương, dùng thắt lưng buộc lại rồi mới nằm xuống.

Con mẹ nó thật sự đau đến muốn rống to một cái hủy diệt thiên địa! !

Không không, là đau đến không phát ra nổi âm thanh nào nữa.

Hắn cảm thấy mình không xong rồi.

Quân Thành Thu đôi môi tái nhợt, lẩm bẩm mấy câu khẩu pháp. Qua một chung trà, văn chú trên l*иg ngực cả hai nhất tề sáng lên. Quân Thành Thu dù đau muốn chết nhưng vẫn không quên thở phào trong lòng.

Như vậy là đúng văn chú, đúng khẩu pháp rồi!

Trong phút chốc, Quân Thành Thu cảm thấy như xương cốt vỡ vụn. Máu toàn thân sôi trào. Vết thương trên ngực đau như bị khoét ra. Quân Thành Thu hô hấp mỏng manh, không dám thở mạnh. Vì mỗi lần l*иg ngực phập phồng là máu lại ứa ra thêm một tầng. Quân Thành Thu sống chết cắn chặt môi, cắn đến bật máu.

Quân Thành Thu cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một vệt sáng màu lam cuộn lên mới yên tâm trợn ngược con ngươi, lịm đi.

Lúc hắn tỉnh lại đã là canh tư.

Ánh trăng vẫn le lói mù mờ. Quân Thành Thu nằm thở dốc một hồi mới chật vật quay sang kiểm tra Tôn Huyền. Tôn Huyền hô hấp đều đều, xem ra là đang ngủ. Làn da cũng không còn đóng sừng kết vảy dày một tầng như lúc chiều. Quân Thành Thu lê lết ngồi dậy, dựa lưng vào tường, cảm nhận toàn thân vô lực bủn rủn mới yên tâm. Như vậy là thành công rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn trăng trên cao. Vết thương trên ngực cho dù đã dùng thắt lưng buộc chặt lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn được cầm máu. Máu rỉ ra thấm ướt một mảng trung y trắng toát. Tuy rằng không còn đau đớn dữ dội như vừa rồi nhưng vẫn là một cơn đau ê ẩm kéo dài.

Quân Thành Thu bắt đầu miên man nghĩ chuyện xưa.

Khi hắn còn nhỏ, ở Bắc Miên có một cái hồ lớn. Lớn đến mức, mười Đông Đản cũng có thể nằm gọn trong hồ.

Từ khi trí nhớ của hắn rõ ràng, cha mẹ đã sớm không còn ở Bắc Miên nữa. Bắc Miên là nhà hắn, là nơi hắn ở lúc nhỏ. Còn Đông Đản là con cá vàng lớn nhất tứ hải bát hoang, là hàng xóm của hắn. Thực ra Đông Đản đã sớm ở Bắc Miên từ lâu. Từ khi Quân Thành Thu hiểu chuyện, Đông Đản đã là một con cá vàng oai vệ, đại vương của đám thủy linh khắp hồng hoang.

Kí ức của Quân Thành Thu khiếm khuyết rất nhiều chỗ. Trong đầu hắn chỉ có những chuyện vụn vặt. Ngay cả những chuyện quan trọng vô cùng mà người khác tưởng chừng trọn đời trọn kiếp cũng không thể quên Quân Thành Thu lại quên sạch. Bất quá, hôm nay trong lòng lại đào ra một chuyện rất xưa cũ.

Bắc Miên khí hậu ấm áp, hoa lê nở rộ quanh năm. Quân Thành Thu lúc ấy mới có mấy nghìn năm tu vi đạo hạnh. Tuổi trẻ dương quang suất khí, hăng hái đầy mình. Quân Thành Thu cùng Đông Đản đánh cược, cùng nhau lặn xuống đáy hồ, ai chạm đáy trước là thắng. Ai thua từ nay về sau phải gọi người thắng là lão gia!

Đông Đản thân là cá, tự cảm thấy ván cược này giống như sỉ nhục tôn nghiêm của mình, bừng bừng hứng trí đồng ý.

Quân Thành Thu nhớ rõ, ngày ấy hoa lê phủ kín mặt hồ. Xuân phong lay động. Hương cỏ tản mát.

Đông Đản nhìn mặt hồ một hồi, nói: "Về đi, hôm nay không lặn được."

Quân Thành Thu tuổi trẻ hiếu chiến, đắc ý nói: "Thế nào? Nhụt chí? Sợ phải gọi ta là lão gia?" Đông Đản lập tức bốc hoả, cởi phăng ngoại bào, gân cổ hùng hồn nói: "Lặn thì lặn! Sợ gì chứ? Ngươi còn không chuẩn bị gọi ta là lão gia đi!"

Quân Thành Thu cũng đã sớm thoát y xong xuôi, chỉ chờ câu này của Đông Đản. Nháy mắt cả hai đã lao xuống hồ.

Đầu xuân nước hồ lạnh buốt. Thủy quang huyền ảo lay động trước mắt. Quân Thành Thu càng lặn càng lạnh, càng lặn càng tối, không nhịn được liếc sang Đông Đản.

Quân Thành Thu nhìn trái nhìn phải một hồi đều không thấy, trong lòng gấp gáp. Không xong rồi, chẳng lẽ thật sự gọi tiểu tử kia là lão gia?

Quân Thành Thu vùng vẫy lặn ngụp một hồi, đáy hồ chưa chạm được bất quá lại va vào một thứ rất phiền phức. Đá ngầm dưới đáy hồ.

Từng lớp từng lớp đá nhọn lởm chởm. Quân Thành Thu bị va đến choáng váng, tay chân khua khoắng loạn xạ, bắt đầu hoảng loạn. Cảm giác bản thân càng ngày càng rơi xuống sâu hơn, xung quanh tối đến không nhìn rõ đầu ngón tay. Quân Thành Thu không có kinh nghiệm, vùng vẫy một hồi lại đập đầu vào một tảng đá, lịm đi.

Quân Thành Thu không rõ mình trôi dạt thế nào nhưng khi tỉnh lại hắn đã ở trong một hang động. Cửa hang vừa ba người đi vào, được ngăn bởi một tấm màn nước. Dưới chân nước chảy róc rách. Quân Thành Thu suy đoán, phỏng chừng đây đã là đáy hồ rồi. Trung y màu trắng mỏng manh dính sát vào người. Quân Thành Thu ôm hai vai run lên cầm cập, vội vàng vận linh lực hong khô quần áo.

Quân Thành Thu ngồi vận khí một hồi, quyết định đi sâu vào trong, phỏng chừng là hang động này thông với bên ngoài. Hắn đi rất lâu. Càng vào trong càng hẹp. Hẹp tới mức hắn phải nghiêng người mới có thể đi tiếp. Hơn nữa càng vào trong nước lại càng dâng cao. Cho tới khi nước dâng đến cổ, Quân Thành Thu trong lòng bất an, muốn quay trở ra.

Bất quá vừa lúc muốn quay lại Quân Thành Thu lại nhìn thấy một đạo bạch quang ở phía xa xa. Quân Thành Thu thầm thở phào, trong lòng mừng rỡ, vội vàng lách người đi đến, dùng lực chen qua khe đá kia. Dùng sức đến mức trán cùng lưng đều xước mấy đường.

Chỉ là sau khi thoát khỏi khe nứt kia, Quân Thành Thu lại rơi vào một cái hồ khác. Bất quá sau khi uống mấy ngụm nước, Quân Thành Thu liền nhận ra, cái hắn rơi vào không phải là hồ, mà là biển.

Mãi sau này, khi Quân Thành Thu đã là thượng tiên mới biết cái hồ lớn ở Bắc Miên là một phần nổi của một con sông ngầm đổ ra Đông Hải.

Quân Thành Thu bị vị mặn chát trong miệng dọa sợ, bắt đầu vùng vẫy, bàng hoàng đến mức không truyền linh lực ổn định. Kết quả là bị chuột rút, đau đến vặn vẹo mặt mày. Quân Thành Thu có tiên khí hộ thân quanh người, không sợ ngạt chết. Chỉ có điều tay chân căng cứng không cử động được, không sao nổi lên.

Chung quy là thiếu niên vẫn là thiếu niên, hiếu thắng nhất thời. Năng lực tu vi vẫn còn non nớt, chưa tự điều tiết được bản thân.  Trong lúc Quân Thành Thu vừa uống no nước, vô lực chìm xuống lại mơ hồ nhìn thấy một đạo hàn quang lóe lên.

Hắn trong lòng thầm nghĩ, con mẹ nó sống rồi!

Tóc đen xả ra phiêu lãng trong nước. Bạc bào phi ngân. Ánh mắt xanh biếc như đại dương. Quân Thành Thu không rõ tướng mạo người kia. Chỉ nhớ mình rơi vào một vòng tay lạnh buốt. Lại chầm chậm cảm nhận được linh lực đang đưa vào cơ thể cuồn cuộn như sóng. Bỗng chốc trước mắt tối đi, Quân Thành Thu cảm nhận một đôi môi lạnh buốt phủ xuống, đem thứ gì đó truyền qua miệng hắn. Người kia tựa hồ có ý cưỡng chế, đợi Quân Thành Thu nuốt xuống thứ kia mới li khai.

Bây giờ nghĩ lại, Quân Thành Thu tự cảm thấy giận mình, vì phàm là lúc quan trọng hắn lại hôn mê.

Khi hắn tỉnh táo lại, bản thân đã trôi về bên bờ biển. Quân Thành Thu toàn thân dính đầy cát, ngồi khoanh chân trên một tảng đá, vận linh lực hong khô y phục. Xong xuôi lại ngồi nhìn biển nửa ngày. Sóng đánh vào bờ tung bọt trắng xóa. Quân Thành Thu bất giác nhớ đến đôi mắt huyền diễm kia.

Có lẽ là tiên quân dưới biển đi?

Mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Quân Thành Thu mới thôi nghĩ ngợi, chỉnh chu lại y phục, gọi một đám mây nhỏ bằng cái gối, lò dò cưỡi mây bay về.

Cũng chính trên đường về này hắn ở bên bờ Đông Hải nhặt được một con kì lân mới sinh toàn thân dính đầy máu.

Con kì lân này chính là Tôn Huyền.

Lúc hắn về đến căn nhà gỗ ở Bắc Miên, Đông Đản đã nháo xong mấy trận đang ngồi ở bên bàn đá trước sân ủ rũ. Bên cạnh còn có một thiếu niên áo tím đang an ủi hắn, là Tần Tư Uyên.

Tần Tư Uyên là con trai của Tần Tư Bác, tình địch của phụ quân Quân Thành Thu, Quân Triết Minh năm xưa. Năm ấy Quân Triết Minh cùng Tần Tư Bác đánh một trận long trời lở đất, đánh liền ba ngày ba đêm, quần phong loạn vũ. Đánh xong một trận sảng khoái liền hảo sảng nhận bằng hữu, từ ấy đến nay hai bên gia đình vẫn luôn có giao tình. Tần Tư Uyên ngụ ở Mai Phong sơn gần Bắc Miên, cũng coi như hàng xóm của Quân Thành Thu.

Đông Đản thấy hắn cưỡi mây bay về, còn ôm theo một con kì lân sắp chết thì sắc mặt quái dị cực điểm. Đông Đản bay lên, phi cước đạp thủng đám mây của Quân Thành Thu, rống giận: "Con mợ nó, lão gia ngươi đi đâu cả ngày nay vậy?! Chúng tiểu nhân lo muốn chết!"

Quân Thành Thu một tay cắp con kì lân, một tay bám víu trên đám mây còn to bằng nửa cái gối kia cũng học theo Đông Đản rống lên: "Mợ nó tiểu tử nhà ngươi còn không mau qua đỡ gia?!"

Đông Đản không đỡ hắn, khiến Quân Thành Thu rơi xuống. Một lần rơi này rơi đến tan cửa nát nhà. Tần Tư Uyên đang ngồi bên bàn đá hóng chuyện vui, bị xà nhà đập trúng gãy mất hai cái răng, răng là răng cửa.

Cũng may, Tần Tư Uyên nguyên thân là một con bạch hổ, răng gì cũng sẽ sớm thay lại. Bất quá cũng bởi sự tình này, Tần Tư Uyên đến giờ vẫn còn làm trò cười cho tiên giới. Chúng tiên hùng hổ đánh nhau sẽ nói: "Im miệng! Ngươi có im miệng hay không?! Không im miệng ta đánh ngươi thành Tần Tư Uyên!"

Tần Tư Uyên bụng dạ hẹp hòi, vô cùng ghi thù với chuyện này. Ai nhắc đến "Tần Tư Uyên - răng" đều như phạm phải húy của hắn, không tỉ thí liền ba ngày không hả giận.

Ba người cùng náo loạn một hồi, cùng nhau tự ngầm hiểu không hỏi chuyện của Quân Thành Thu nữa. Chiếu cố con kì lân kia một hồi lại quay sang hì hục sửa lại nhà.

Đêm, Quân Thành Thu cùng Đông Đản và Tần Tư Uyên ngồi trong sân vừa uống rượu vừa bàn bạc đặt tên cho kì lân.

Quân Thành Thu muốn đặt nó họ Quân nhưng Đông Đản cùng Tần Tư Uyên không đồng ý. Tranh cãi qua lại một hồi mới chọn được họ Tôn, nguyên do là vì con kì lân này là tiểu tôn của Quân "lão gia". Chữ Huyền còn lại là Tần Tư Uyên văn chương đầy bụng thao thao bất tuyệt một hồi chọn ra. Quân Thành Thu cùng Đông Đản không so đo, lấy tên luôn là Tôn Huyền.

Sau, Quân Thành Thu độ kiếp làm thượng tiên, không ở Bắc Miên nữa, con kì lân ấy để lại cho Đông Đản nuôi.

Chớp mắt đã vạn năm, Quân Thành Thu cùng Tần Tư Uyên đã là lão nhân của Tiên giới. Đông Đản vẫn ở Bắc Miên trồng lê. Mấy nghìn năm trước Quân Thành Thu có ghé về nhưng không gặp. Còn Tôn Huyền, lúc hắn đi vẫn còn chưa độ được nhân hình, bây giờ đã cao lớn bằng từng này rồi. Tu vi xem chừng cũng không phải dạng vừa.

Quân Thành Thu cười cười, xoa đầu Tôn Huyền. Nghĩ nghĩ lại thấy vui trong lòng, những ngày còn ở Bắc Miên thật sự rất đẹp. Sau lần này có lẽ hẹn tiểu tử họ Tần kia về lại một chuyến.

Đêm hè ngắn ngủi, chuyện xưa không sao nói hết thành lời.