Hạ An chỉ là ôm nhẹ eo Diệp Quang, cũng không có ôm sát, nhưng dù sao thì vẫn là ôm.
Hai mắt nhìn nhau, lần này thật sự rất ái muội.
Dần dần, nhiệt độ của nàng chậm rãi truyền qua cô, đây gần như là điểm giới hạn thân mật của Diệp Quan, ngay lúc đón nhận ánh mắt gần trong gang tấc của đôi phương, hô hấp của cô thoáng nhanh hơn.
Diệp Quan cho rằng mình sẽ lập tức đẩy Hạ An ra, mặc kệ là dưới tình huống nào, bởi vì cô rất để ý kiểu đυ.ng chạm thân mật như vậy. Nhưng cô không làm vậy, ngay cả Kế Sương cũng nói cô hẳn nên thử khắc phục sự bài xích này.
Kế Sương là bác sĩ tâm lý cá nhân của Diệp Quan. Cô không thể chấp nhận cùng người khác thân cận quá mức, dù là người yêu thì cũng vậy. chuyện này cũng chỉ có Kế Sương biết.
Chỉ cần là người hơi quen thuộc Diệp Quan một chút đều nói Diệp tổng đối với phương diện tình cảm chính là một khối băng, vô dục vô cầu, ngay cả Thịnh Như Khởi cũng nghĩ như vậy.
Trên thực tế, ngẫu nhiên bắt gặp những đôi tình nhân đan tay, song vai bước đi thì Diệp Quan cũng sẽ sinh lòng hâm mộ. Chỉ có thể nói do một số việc năm xưa đã khắc vào lòng cô dấu ấn quá sâu, thậm chí trở thành chướng ngại có có thể vượt qua.
Gió nhẹ thôi qua khuôn mặt tươi mát, vài sợi tóc ngay thái dương hơi hỗn loạn, Diệp Quan rũ mắt nhìn, lại nghĩ đến nỗi lòng của mình, gần như vậy có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của đối phương, không giống mùi nước hoa, nhàn nhạt khá thoải mái.
Hình như… không phản cảm.
Diệp Quan không đẩy Hạ An ra, tiếp tục duy trì khoảng cách hiện tại.
“Diệp tổng…” Đột nhiên cô nghiêm túc nhìn mình như vậy, Hạ An còn tưởng rằng Diệp tổng đây là đang ‘nhập vai’, nàng cũng không khách khí, chủ động nhỏ giọng bên tại Diệp Quan: “Ôm em một chút…”
Giọng nói hết sức dịu dàng, cộng thêm hơi thở ấm áp quét qua cổ, Diệp Quan không tự nhiên hơi nghiêng đầu, rõ là vẫn không thể cùng người khác gần gũi, cô không đẩy Hạ An ra nhưng cũng không làm thêm tư thế thân mật nào.
Hạ An dựa đầu lên vai của Diệp Quan, ánh mắt ngước lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Diệp tổng đang rũ xuống, trong ánh mắt kia là…
Tràn ngập sự ghét bỏ.
Tuy xấu hổ nhưng Hạ An vẫn mặt dày mày dạn ôm người ta không buông.
Diệp Quan: “…”
Hạ tiểu như này là điển hình của tiền trảm hậu tấu, lại còn là kiểu được voi đòi Hai Bà Trưng.
Đường Chấn chậm rãi đi về phía Hạ An, bóng lưng Hạ An hắn sẽ không nhìn nhầm.
Thân hình gầy gò đang ôm người khác.
Diệp Quan cũng chú ý tới chàng trai đang đi về phía hai người, đúng là người lần trước dây dưa không rõ với Hạ An, cô hiểu ý, cúi đầu nhìn Hạ An đang cọ đầu vào hõm vai mình.
Hạ An nháy mắt ra hiệu với Diệp Quan.
Kết quả nhận được ánh mắt ghét bỏ của đối phương, nhưng đồng thời Hạ An cũng cảm giác được một cánh tay đặt lên hông mình.
Diệp Quan dơ tay chậm rãi ôm lấy Hạ An, lúc ôm nàng Diệp Quan mới phát hiện ra đối phương còn gầy hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều, khó trách nhìn bóng lưng Hạ An thì lại có cảm giác gió mạnh thổi qua cũng cuốn theo nàng đi.
Sau khi hai người ôm nhau, lại càng thêm thân mật.
Ngay lúc Diệp Quan ôm eo mình, Hạ An thuận thế tựa vào lòng ngực cô, tim bỗng nhiên đập thình thịch, chỉ là một cái ôm bình thường vậy mà làm lòng của nàng hỗn loạn.
Diệp Quan hơi giật mình, hóa ra cảm giác ôm ấp lạ như vậy. Nhiệt độ hai người hòa vào nhau.
Nhớ tới đôi tình nhân ôm nhau ngoài đường lúc nãy, Diệp Quan theo bản năng siết chặt một chút, cô phát hiện mình không những không bài xích, mà còn có chút hưởng thụ… loại ấm áp này.
“Ừm…” Hạ An hừ nhẹ một tiếng, ai biết một giây trước Diệp tổng còn mang vẻ không muốn phối hợp, một giây sau đã chủ động ôm chặt chính mình.
Hạ An thoáng quay đầu, chop mũi suýt nữa chạm vào khuôn mặt của Diệp Quan.
Môi đỏ xinh đẹp ở thật gần…
Hai người đồng thời ý thức được vấn đề này, cùng lúc kéo giãn khoảng cách.
Nhưng nhìn từ phía sau, tư thế này rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Đầu đường, hai người phụ nữ ôm hôn nồng nhiệt…
Hai chân Đường Chấn như hóa đá tại chỗ, hắn cảm thấy mình không cần bước tới nữa, Hạ An không có lừa hắn, nàng thật sự đã có người khác rồi.
Cái ôm này kéo dài hơn một phút.
Hạ An cảm thấy gò má mình có chút nóng, nàng hỏi Diệp Quan: “Đi chưa?”
Dựa vào hiểu biết của nàng về Đường Chấn, nếu chỉ nói nàng có bạn gái hắn sẽ không tin, nhưng lúc này có lẽ đã hết hy vọng.
Diệp tổng đối với cái ôm này còn chưa thoát ra.
“Hắn đi chưa?”
Diệp Quan vừa hoàn hồn, nguyên lai hắn đã sớm rời đi: “Đi rồi.”
Hạ An buông tay trước, sau đó nhìn Diệp Quan, không nhịn được mở miệng: “Diệp tổng?”
“Hả?” Lúc này Diệp Quan mới nới lỏng tay mình ra.
Lúc buông nhau ra, hai người mới phát hiện không chỉ hấp dẫn lực chú ý của Đường Chấn, mà còn hấp dẫn không ít người qua đường vây xem, hai mỹ nữ đứng ôm nhau ngoài đường, rất đẹp mắt.
Lại kéo dài khoảng cách thêm nửa mét, Hạ An chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, môi cong cong: “Vừa nãy… coi như chúng ta luyện tập một chút.”
“Hạ tiểu thư.” Diệp Quan nghiêm túc nói: “Sau này không cần diễn thân mật đến như vậy.”
“Em…” Hạ An cảm thấy ủy khuất, chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Quan, cố tình không nể mặt đối phương, nghiêng đầu cười nói: “Diệp tổng, hình như lúc nãy chị cũng ôm em không nỡ buông tay mà?”
“…”
Diệp Quan không lên tiếng, Hạ An nhìn cô cười cười, tuy rằng Diệp tổng cường thế như nữ vương, nhưng Hạ An mơ hồ cảm thấy, dù là nữ vương cũng có chút… đáng yêu.
Cuối cùng cuộc đối thoại kết thúc ngay tại lúc Diệp Quan nhàn nhạt nói: “Tôi đi trước.”
Hạ An đứng ở ven đường, đến khi chiếc ô tô kia biến mất trogn tầm mắt của mình, anngf chỉnh lại tóc rồi quay lại Dạ Sắc tiếp tục làm việc.
____
Mười giờ tối, phòng bệnh 1007 khu nội trú.
Hạ An ngồi ở trước giường bệnh cuối đầu yên lặng đọc sách. Mấy ngày nữ Hạ Hà sẽ tiếp hành cấy ghép, Hạ An lo lắng ông suy nghĩ lung tung, cho nên dành ra thời gian ở bên cạnh ông nhiều chút.
“Con về ký túc xá nghỉ ngơi đi, không cần lúc nào cũng chăm sóc ba.” Hạ Hạ nằm trên giường nói với Hạ An: “Chút nữa ba cũng sẽ ngủ.”
Bình thường Hạ An ngoại trừ đi học đi làm, còn tới chăm bệnh, Hạ Hà thật sự đau lòng, càng cảm thấy mình vô dụng, đã không kiếm được tiền còn bệnh tật tốn tiền.
“Dạ, chút nữa con còn phải viết luận văn. Chủ nhiệm Lưu nói trạng thái gần đây của ba không tệ, nên tiếp tục duy trì.” Hạ An đứng dậy, nàng thấy mình không giúp được gì, cho nên mới đến đây chăm sóc ông, hơn nữa phần lớn thời gian của nàng đều ở bệnh viện, xem như ở bên cạnh ông cũng không là gì.
“Con bận gì thì làm đi, không cần lo lắng cho ba, tinh thần ba hiện tại rất tốt.”
Hạ An cũng cảm thấy trạng thái của ông không tệ nên cũng yên tâm phần nào: “Vậy con về trường trước.”
“Nha đầu.” Cho đến khi Hạ An xoay người đi, Hạ Hà vẫn nhịn không được mà gọi nàng lại: “Khi nào thì bạn gái của con đến đây? Trước giải phẫu… ba muốn nhìn người ta ột chút…”
Xem ra lần này không gặp không được, Hạ An miễn cưỡng nói: “Mấy ngày nữa con dẫn cô ấy tới gặp ba, được chứ?”
Hạ Hà gật đầu, ngây ngốc cười cười.
Thấy ông như vậy, Hạ An đột nhiên cảm thấy, mình đồng ý kết hôn có lẽ là một lựa chọn chính xác.
Trường học cách bệnh viện chỉ chừng bảy tám phút đi bộ, trường học với bệnh viện cùng trên một con đường, đi lại cũng thuận tiện, Hạ An đứng dưới sân bệnh viện lấy điện thoại ra.
Vẫn là gọi cho dãy số kia.
“Mẹ, mẹ đọc truyện cho con nghe đi.” Diệp Vãn nằm lỳ trên giường, quấn lấy Diệp Quan đòi kể truyện cổ tích.
Diệp Quan đứng lên cầm điện thoại: “Mẹ nghe điện thoại đã.”
“Dạ.” Diệp Vãn cũng ngồi dậy theo, ngoan ngoãn chờ ở một bên.
Lại là Hạ tiểu thư.
“Alo?”
“Diệp tổng.” Hạ An vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nữa chị dành ra chút thời gian đến bệnh viện một chút được không? Ba của em… trước khi giải phẫu ông ấy muốn gặp bạn gái em.”
“Tôi biết rồi, đến lúc đó liên lạc.” Diệp Quan thầm nghĩ, lúc đầu còn sống chết không đồng ý, hiện tại thì sử dụng thân phận bạn gái thật thoải mái. Nghĩ tới chuyện gì đó, Diệp Quan lại nói: “Tối chủ nhật này có rảnh không?”
“Có.”
“Qua nhà tôi ăn cơm, còn nữa, tuần sau cô dọn qua đây ở đi.”
“Tuần sau?” Hạ An trở tay không kịp: “Nhanh vậy sao?!”
“Sớm muộn gì cũng phải dọn qua, có vấn đề gì sao?”
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi sống chung…
Diệp tổng giơ cao cờ: Hạ tiểu thư, không cần diễn đến thân mật như vậy…
Diệp tổng sau khi kết hôn: Hạ tiểu thư, em là vợ tôi, nên có trách nhiệm của một người vợ!
Liên quan đến vấn đề công thụ, đây là hỗ công đại pháp.