SG: hậu vệ ghi điểm, nhiệm vụ ghi bóng 2 và 3 điểm. yêu cầu chính là độ chính xác khi ném bóng
PF: tiền vệ chính, vừa phong thủ vừa hỗ trợ trung phong (C) kèm người khi bóng bật bảng vừa ghi bóng 2 điểm, cần thể hình, chiều cao và sức mạnh.
SF: tiền phong phụ, nhiệm vụ chính là hỗ trợ một người ‘đa chức năng’, có thể vừa là hậu vệ ghi điểm (SG), vừa là tiền vệ chính (PF) bất đắc dĩ, yêu cầu dáng người nhỏ và linh hoạt.
C: trung phong, bảo vệ rổ sân nhà, ghi điểm ở cự ly gần, chặn người cho đồng đội ghi điểm. để chơi ở vị trí này thường là có thể hình loại khủng.
PG: hậu vệ dẫn bóng, hỗ trợ cùng đồng đội để ghi điểm, kèm người.
Ngầu tới đây:))))))))
...CHƯƠNG 19: SÂN ĐẤU CỦA RIÊNG KUROKO
Ngày quá ngày trải qua cuộc sống buồn tẻ lớp học – căn tin – sân bóng – về nhà, rất nhanh đã trôi qua nửa tháng ngắn ngủi vòng sơ loại cuộc thi đã đến.
Mà Sơ trung Teikou, vốn tưởng rằng mấy trận đầu có thể nhẹ nhàng chiến thắng, lại không ngờ vừa vào đã đυ.ng phải top 8 đội mạnh nhất cả nước Sơ trung Tsuruno. Nhưng Teikou cũng không kém, chính vì thế, Akashi vẫn như trước cho đội hai và một đội một Kuroko ra sân thi đấu.
“Akashi,” Midorima gọi lại vừa mới hướng về phía ban môn bán ra một chân Akashi, “Trận đấu bắt đầu vào tối nay, hiện tại cậu đổi lại cho đội một ra thi đấu vẫn kịp đấy.”
“Cậu cảm thấy tớ sẽ làm như vậy sao?” Chỉ nghiêng tầm mắt một chút Akashi đã thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Midorima, “Mệnh lệnh của tớ là tuyệt đối.”
“Nhưng hiện tại cậu đang đem Teikou ra đánh cược,” Midorima đẩy đẩy mắt kính, “Kuroko tuy rằng có tài năng, nhưng vẫn chưa đủ khả năng để chống đỡ trách nhiệm nếu có việc ngoài ý muốn xảy ra.”
“Tớ sẽ không thay đổi quyết định của mình.” Akashi nói, “Năng lực của Tetsuya so với suy nghĩ của cậu còn hơn thế nữa…… chỉ cần rửa mắt nhìn xem là được, Shintarou.”
Để lại một câu cùng với nụ cười thâm ý không có vẻ nào là lo lắng, Akashi quay người rời đi.
Vẻ mặt Midorima cũng bị một cảm xúc kỳ lạ bủa vây, cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu khẽ thở dài, nơi đáy mắt dần hiện lên bóng người màu lam nhạt, khóe miệng hắn liền cong lên một độ mà không ai nhìn thấy.
Trận đầu cùng ngày, tối thứ bảy.
“Kurokocchi cố gắng nha ~” đi theo phía sau Kuroko đến phòng nghỉ của Teikou trong nhà thi đấu Kise cong mắt cười, “Bọn tớ đều sẽ ngồi ở trên kia cổ vũ cho cậu!”
…… Thật là, khó có thể tin được, Sơ trung Teikou, cuộc thi cả nước Sơ trung bóng rổ ba năm liền đã đứng đều, làm bá chủ tuyệt đối, mà lúc này đội hình ra sân thi đấu lần đầu tiên cho đội hai lên trước, đội hình mạnh nhất Teikou năm nay Thế hệ kỳ tích lại phải ngồi bên ngoài băng ghế……
“Tetsu, chơi hết mình nha!” Aomine nâng tay chạm nhẹ vào nắm tay của Kuroko một cái.
Mỉm cười nhìn Aomine, Kuroko gật đầu.
“Đáng ghét,” nhìn thấy Kise liền bất mãn chu chu miệng, “Kurokocchi lúc nào cũng chỉ cười với Aominecchi! Tớ cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt đó nha ~”
“Tớ với Murasakibara-kun cũng có cười qua mà.” Kuroko vô tội mở to hai mắt xanh như làn nước trong veo nhìn Kise.
(:)) chính điểm là bé Kise không được điều đó)
Nhìn thẳng hai mắt Kuroko làm Kise hoảng hốt, cảm giác giống nhưu trong đôi mắt kia chứa đựng cả một hồ nước trong mát khiến hắn rối loạn, giơ tay che che lại hai mắt, sau đó đỏ mặt, trong miệng lẩm bẩm nói, “Kurokocchi cậu lại phạm quy rồi……”
( Ai biết gì đâu:v trong bản dịch là ‘phạm quy’, bản gốc cũng là ‘犯規‘ (Foul) là hành vi phạm lỗi trong thi đấu:))?)
“Sao vậy?” Kuroko vẻ mặt khó hiểu.
“Tetsu, đừng chạm vào tên Kise ngu ngốc đó sẽ lây bệnh đấy.” Tuỳ tiện nói, Aomine nâng tay xoa xoa tóc Kuroko, vô cùng thân mật.
“Kuro-chin cố lên!” Murasakibara nói, “Cái này cho cậu, trước khi vào sân đấu ăn một cây, khi thi đấu sẽ có thêm năng lượng!”
Vừa nói Murasakibara đưa qua cho Kuroko một cây bánh Umaibou vị rau dưa.
Kuroko nhận lấy, mở ra lớp gói bạc đóng bên ngoài cắn thử, “Cái này, vị rau dưa?”
“Phải,” Murasakibara mỉm cười chậm chậm gật gật đầu, “Rất tốt cho cơ thể.”
“Được rồi, Kuroko cậu nên ra sân rồi,” từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc Midorima nhắc nhở, bàn tay quấn băng vải đầu ngón tay vỗ vào vai Kuroko, “Bọn tớ đợi chiến thắng của cậu.”. Bạn đang đọc truyện tại == ТRUМTRU YEN. мE ==
Cảm kích gật gật đầu, sau đó Kuroko mới nhìn sang người còn lại là Akashi.
“Tetsuya,” Akashi chậm rãi nói, trong tay cầm một ly trà nóng, “Mọi việc đều nhờ cậu.”
Sau khi nghe được Kuroko ban đầu hơi sửng sốt, nháy máy một cái mới phản ứng lại, nặng nề mà gật đầu.
—— Đều nhờ cậu.
Đột nhiên Kuroko cảm thấy, trách nhiệm của Teikou toàn bộ đều đặt hết lên vai cậu, tuy rằng rất áp lực, nhưng nó cũng là động lực của cậu. Akashi quả nhiên nhìn qua đã hiểu được suy nghĩ của một người, hắn biết được cách mà chỉ dùng một câu nói thì cũng khiến người khác có thêm kích động mà nỗ lực vì thứ gì đó.
Hai tay Kuroko nắm chặt lại, đi theo phía sau bọn họ tiến vào sân thi đấu.
Năm phút trước khi bắt đầu trận đấu.
Tất cả tuyển thủ bao gồm người xem đấu đều nhìn qua băng ghế của Teikou——
Thật là chói mù mắt người mà, năm người trong Thế hệ kỳ tích đều ngồi ở đó, ngồi thành một hàng, không có một ai lên sân đấu.
Ai nhìn vào cũng đều giật mình, miệng đều há thành chữ O
—— Lần đầu tiên nhìn thấy đội hình nổi bật như vậy ngồi băng ghế!
So với nhóm người ra sân là đội hai đều bị lu mờ, là đội hai kiểu người vô cùng phổ biến, vẻ ngoài không đẹp trai được như Thế hệ kỳ tích, bọn họ mỗi người đều ít nhiều có luyện tập, múi cơ bắp này nọ phải có, nhưng mà tỉ lệ dáng người, so với Thế hệ kỳ tích thì cách xa mấy con phố, cuối cùng lại nói tới năng lực, tự nhiên khó mà so sánh.
Mặc dù đối thủ biết Teikou không tung ra đội hình mạnh nhất, cũng không có khả năng không phòng hờ, dù sao bọn họ cũng là Sơ trung trường đã ba năm liền chiếm ngôi vị đứng nhất! Chính là bọn họ trong mắt không hề nhìn thấy một đội viên đội một kia, ý nói —— Đúng vậy, không có bất cứ ai nhìn ra sự tồn tại của Kuroko trong sân đấu, thậm chí nhìn đến cậu một cái cũng không có.
Hiển nhiên như trước kia Kuroko bị tất cả bỏ qua.
Chỉ là điều này đối với Kuroko chính là việc cậu muốn, che giấu được cảm giá tồn tại của bản thân, xuất hiện bất ngờ, mới có thể chiến thắng!
Trọng tài thổi còi, thi đấu chính thức bắt đầu!
Số 14 của hai bên đều nhảy lên giành bóng, bên Tsuruno người giành bóng lấy chiều cao của mình chiếm ưu thế, nhanh chóng lấy được bóng đầu tiên, số 14 Teikou trong mắt hiện lên sự chán nản, nhưng cun hôgn có ý lùi bước!
Tsuruno số 14 tốc độ cũng không tệ, thân thể cùng năng lực phối hợp rất tuyệt, rất nhanh đã chạy đến bên dưới khung úp rổ của Teikou, thấp người bật nhảy, nhưng vẫn bị PF (tiền vệ chính) bên Teikou một đánh đâp lại bóng.
Người giữ vị trí PF (tiền vệ chính) này trong đội hai Teikou là chủ lực, trước đó người đứng đầu là tên không có đạo đức nghề nghiệp Ida đã bị ép chuyển trường, năng lực của anh không phải hạng xoàng.
(Chả biết bảo năng lực của PF hay là Ida??)
PF (tiền vệ chính) thuận lợi cướp được bóng nhưng sau đó bị tuyển thủ bên đó chặn sát nút.
Anh hai mắt đảo qua một vòng quanh sân, nhìn qua một góc chết của đối thủ nhưng lại không có ai ở đó, từ từ —— bên kia!
(Ý là chỗ không có người canh chừng ấy)
ĐIều anh không ngờ tới là ở đó lại xuất hiện Kuroko, cảm giác tồn tại của cậu quá mờ nhạt, rất ít có người chú ý đến cậu —— Không phải nói chẳng một ai để ý đến Kuroko ở đó.
Cơ hội tới! Anh tuy rằng chưa từng nhìn qua năng lực của Kuroko, nhưng mà là người Akashi chọn tự nhiên cũng có thể tin tưởng, huống chi lúc trước đã xảy ra sự kiện kia, cũng yên tâm đem bóng chuyền sang cho Kuroko.
(Không biết là nói vụ Kuroko bị bắt nạt hay ám chỉ trong lúc tập luyện thì xuất hiện mấy ‘đường truyền ma’ nữa:v??)
Vừa nhận được bóng, Kuroko như không tồn tại tay nhanh chóng đổi hướng bóng di chuyển sang nơi khác, động tác chuyền bóng tạo thành một đường cong đẹp mắt trong không khí.
SF (tiền phong phụ) bên Teikou khi nhận được bóng, ngạc nhiên vài giây đầu óc mới phản ứng lại hiểu ra, nhìn Kuroko lộ ra ánh mắt khen ngợi, nhanh chóng rê bóng thẳng tới rổ của đối thủ, làm một cú úp rổ thật hoành tráng!
Teiko dẫn đầu điểm số!
Cả sân vận động ai cũng phải ồ ạt bàn tán, Teiko chỉ phát ra đội hình thứ hai, thế mà đã lợi hại đến cỡ này, tất cả đều hiện lên khϊếp sợ trong mắt!
“Chuyền tốt!” Úp bóng xong SF (tiền phong phụ) kia chạy chậm đến Kuroko bên người.
Chỉ nhàn nhạt cười đáp lại, nâng tay lau đi vài giọt mồ hôi trên chán.
Sơ trung Tsuruno mỗi năm đều nằm trong danh sách top 8 của cả nước, năng lực tự nhiên không phải chuyện đùa, những ai nhạy bén đều rất nhanh phát hiện ra sự bất thường của Kuroko, mà huấn luyện viên của Tsuruno cũng xin time out, nhanh chóng bắt đầu bàn luận cách phản công.
Mà những người không nhìn thấy được góc chuyền bóng kỳ lạ của Kuroko đều không tin tưởng mấy người vừa động tay là cậu, nhưng ánh mắt cũng dần dần từ khinh thường chuyển sang giật mình cuối cùng lại là dè chừng phức tạp.
—— Một người nhỏ bé như vậy có thể làm được gì?
Nhìn chằm chằm bảng điểm sáng lên hai số 2:0 thật chói loá, Kuroko rũ mắt, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng trong thời gian tập luyện của mình ——
Sau khi kết thúc trận đấu tập, vườn hoa Teikou dưới ánh hoàng hôn trở nên thật xinh đẹp, mồ hôi rơi xuống, Kuroko vẫn kiên trì theo sơ đồ tập luyện riêng mà Akashi đưa cho cố gắng hoàn thành.
Cậu có ý chí, có thể kiên trì, có được hơn nhiều người khác sự kiên định, trong mắt sáng lên ánh sáng chớp tắt mà chỉ xuất hiện những khi tập luyện đến kiết sức. Mặc kệ con đường tràn đầy thử thách, thì trước tới nay cậu chưa từng suy nghĩ lùi lại một bước chân nào.
Kuroko căn bản không cho bản thân một con đường lui nào!
Sau khi hoàn thành huấn luyện của riêng mình, thả mình nằm trên sàn gỗ bóng loáng không một bóng người, hai mắt Kuroko đều là sự mệt mỏi, nhưng cũng nhiều thêm loại cảm giác khiến người khác khó lòng nhìn thẳng!
Dáng người Kuroko nhỏ gầy khác so với những vận động viên bình thường, nhưng đây cũng là điểm làm cậu hơn người khác! Lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn mà động tác nhanh nhẹn, ở trên sân bóng có thể giống như thỏ mà chạy nhảy. Kuroko nhỏ gầy những không phải là gầy yếu, không hề yếu kém, tỉ lệ cơ thể cũng thực cân đối, ít nhiều cũng có những đường cong cơ bắp, khi chuyền bóng, chiều dài cánh tay như thế cũng vô cùng có lợi, căng giãn phù hợp.
Miên mang suy nghĩ Kuroko bị tiếng còi thông báo trở lại sân gọi tỉnh.
“Này,” một thiếu niên dáng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt Kuroko, “Cậu rất thú vị.”
Kuroko nhìn lên thiếu nước nọ nước da vạm vỡ cơ thể cường tráng chẳng chút nào giống một nam sinh Sơ trung cả —— Chỉ có thể gọi là đàn ông, kêu là thiếu niên lại quá sỉ nhục rồi!
Lắc đầu Kuroko trong lòng thầm nói —— Họ xem ra đâu phải ăn không là được, bọn ho bắt đầu nhìn chằm chằm cậu hình như đang bàn kế hoạch đề phòng rồi.
Nhưng mà không sao, vẫn là câu nói kia —— khó khăn, không phải là cơ hội để toả sáng hay sao?!
Người kia cũng nhìn xuống Kuroko, nhìn như thế nào thì thiếu niên nhỏ gầy trước mắt cũng chẳng thể nào nghĩ ra được là tuyển thủ thi đấu bóng rổ cả, cậu ta thật sự có tài năng mạnh mẽ như vậy sao?
Kuroko không bận tâm ánh mắt đánh giá của người, trong suy nghĩ chỉ có nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, nên làm như thế nào để tiếp tục trận đấu!
Những thứ ở trong sân đấu, thứ cần chú ý nhất chỉ nên là quả bóng mà thôi!
Trận đấu đầu tiên vô cùng áp lực, hai bên đều ở thế giằng co, bọn họ đặc biệt canh chừng Kuroko ngăn mọi cơ hội để cậu có thể làm thêm một cái đường chuyền kia lần nào nữa, Sơ trung Tsuruno có được năng lực tiến vào top 8 cả nước thì không thể xem thường, hơn nữa đội hình trên sân thi đấu của họ lúc này chính là đội hình chính thức mạnh nhất, nhưng đội hai Teikou cũng không phải con mồi mặc kệ kẻ khác xâu xé, mỗi ngừoi bọn họ có năng lựuc riêng ở trên sân đấu phối hợp cho nhau lại càng thêm mạnh, cho nên đến khi kết thúc hiệp một Sơ trung Teikou dẫn đầu điểm số hơn đối thủ một chút.
Mà ở trận thứ hai, bên Teikou cho người thay Kuroko ra thi đấu, điểm số nhanh chóng bị kéo ra, tuy rằng khoảng cách không quá lớn, nhưng nhìn chung mà nói, cách mà Sơ trung Tsuruno ngăn cản người bên Teikou thì cũng đã hiểu bọn họ đã nắm thóp, mỗi người bên Tsuruno đều mang vẻ mặt đắc ý, nhìn qua thì cũng hiểu tỏng long nhất định đang nghĩ —— Xì, Teikou chẳng qua cũng chỉ có thế.
Trận thứ ba diễn ra được một nửa thời giân, Kuroko như cũ ngồi ngoài băng ghế, điểm cách biệt đã đến 19 điểm, Akashi nhìn vào đám người đang chạy trên sân, khóe miệng cong lên một chút, nhìn qua Kuroko nói, “Tứoi lượt cậu lên rồi.”
Kuroko gật gật đầu, chỉnh lại bao tay trên cổ tay, thông báo cho trọng tài tuyên bố đổi người thi đấu.
Trải qua trận đấu đầu tiên, Sơ trung Tsuruno đã hiểu được năng lực của Kuroko vì thế cũng không quá dè chừng thả lỏng cảnh giác, chỉ cần có người chú ý đến cậu một chút là được, ngăn được cậu chạm bóng, thì việc thắng trận này không có vấn đề gì cả!
SF (tiền phong phụ) Sơ trung Tsuruno giành được bóng, nhanh chóng rê bóng vượt qua hai người bên Teikou.
Trong suy nghĩ ai cũng đều cho rằng người này có thể làm một cú úp rổ thật ngầu, thì đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại.
Trong đầu người nọ lúc này chỉ có ba suy nghĩ ——
Thật nhanh!
Động tác quá lợi hại!
…… Tay thật trắng!
(Trọng điểm là đây:)).)
Tất nhiên người chặn bóng chính là Kuroko, bàn tay trắng mềm mảnh khảnh của cậu như tia điện, xẹt qua không khí, lưu lại một đường sáng.
Tên SF (tiền phong phụ) giống như vừa chịu cú sốc thật lớn, ngây người giống hệt cây đinh bị đóng trên gỗ —— Tốc độ của cậu ta thật nhanh, hơn nữa anh cũng không thể nào phát hiện ra cậu ta xuất hiện bên cạnh lúc nào, hơn nữa có thể đuổi theo tốc độ của hắn, cũng xem như lợi hại! Quan trọng là bàn tay kia —— trông thế nào cũng không hình dung ra được là một tuyển thủ bóng rổ cả, ngược lại ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương lộ ra rõ ràng, nhìn thật xinh đẹp. :))
Anh quả thực ngốc ngây người rồi, nếu không phải xung quanh bị đồng đội hô lớn gọi lại, anh xem ra sẽ vẫn duy trì bộ dáng như tương điêu khắc thêm một lúc nữa.
Kuroko giành được bóng rất nhanh đã chạy đến dưới khung rổ của đối thủ.
Mà người bên đó bộ dạng thực thảnh thơi chẳng có chút lo lắng gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn theo Kuroko —— trong trận đầu tiên theo phân tích đánh giá, cậu, trong phương diện ném bóng có vẻ không tốt lắm, chưa từng ném vào quả nào, hơn nữa, nhìn cánh tay gầy yếu kia thì có thể ném bóng tới đâu chứ, cùng lắm thì đến gần vành rổ đã rơi xuống!
Chỉ là, người này, cũng tự nghĩ vậy thôi, bởi vì ——
Sau đó đều bị sự giật mình che lấp.
Chỉ thấy Kuroko hơi hơi xoay chuyển cổ tay, tiếp theo trước sự kinh ngạc của mọi người bày ra một tư thế kỳ lạ.
“Cậu ta đang muốn ném bóng?” Một tuyển thủ Teikou quay sang hỏi đồng đội.
“Tôi nhớ rõ —— cậu ta không biết ném bóng,” một người khác vội chen lên, “Mau chạy lên bắt bóng!”
Người nọ gật gật đầu, hướng Kuroko chạy tới.
Mà cũng cùng lúc đó một cảnh diễn ra, Kuroko một tay nâng bóng, một tay khác nhẹ nhàng đánh vào bóng.
—— Quả nhiên! Ngay cả tư thế ném bóng cũng vô cùng kỳ lạ!
Tuyển thủ bên kia nhìn tư thế ném bóng của Kuroko, hầu hết đều phát ra tiếng cười nhạo, nhưng cũng không quên kêu đồng đội chạy đến đem bóng cướp lại.
Đến khi SF (tiền phong phụ) của đối phương chạy tới nơi, lần nữa kinh ngạc nhận ra ——
Bóng, không thấy đâu!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn vào khung rỏi, liều mạng mà chớp chớp mắt, làm thế nào cũng không thể thấy bóng đâu!
—— Chẳng lẽ thật sự là biến mất?!
Sau đó lại trong nháy mắt, ở giữa khung rổ và lưới, bóng lại xuất hiện!
Bóng nhanh chóng rơi vào bên trong, tạo thành một đường cong xinh đẹp rơi xuống.
Cú ném bóng ảo ảnh Kuroko học được trong tương lai đã xuất hiện! Hơn nữa cái này còn là phiên bản đã trải qua một lần cải tiến từ Akashi!
“Sao…… Như thế nào lại?!” Bên đối thủ SG (hậu vệ ghi điểm) đứng hình nhìn quả bóng màu cam kia từ trên chậm rãi rơi xuống, trong lòng hoài nghi mắt bản than đã hỏng.
“Này…… Đây là?” Tuyển thủ bên Teikou cũng giật mình nhìn Kuroko, trước đây nghe nói Kuroko căn bản không biết ném bóng!
Ngoài trên hàng ghế bên ngoài Thế hệ kỳ tích cũng sửng sốt.
“Tetsu……” Aomine trong miệng lẩm bẩm, theo lý mà nói, Tetsu không thể nào ném bóng được! Akashi căn bản không có dạy cho Kuroko khả năng này, không, chính xác mà nói Akashi không cần khả năng này của Kuroko —— nhưng mà, Tetsu không chỉ làm được, ngược lại còn làm đến rất tốt!
Kuroko khoé léo sử dụng sự linh hoạt của cổ tay cùng với tận dụng khả năng mờ nhạt của bản thân, hơn nữa đẩy mạnh những luồng khí xung quanh mình, sẽ làm bóng biến mất, sau đó đợi thời cơ hoàn mỹ mà xuất hiện trước mắt mọi người.
(Ta cũng không hiểu lắm, nhưng có lẽ là lúc ném đi bóng, Kuroko sẽ tăng cảm giác tồn tại của bản thân để làm đối thủ không chú ý vào bóng nữa, sau đó đợi lúc bóng đến mới giảm lại sự tồn tịa của bản thân để bóng hiện lên.
Kiểu trên tờ giấy trắng khi có một đốm đen thì ngay lập tức ai cun nhìn vào nó vậy. Cũng thế nếu có một vật khác lớn hơn thì ngừoi ta sẽ chú ý hơn, và khi vật đó biến mất thì lại nhìn lên đốm đên kia.)
Kise nhíu mày, cũng không rõ như thế nào Kuroko đột nhiên có được chiêu thức như vậy!
Ánh mắt Murasakibara trước sau đều mang theo sự lãnh đạm, nhưng cun không che giấu đượ sự giật mình trong mắt.
Midorima lại là bày ra vẻ mặt hiểu rõ, khó trách Akashi căn bản không hề lo lắng trận đấu sẽ thua, chỉ cần Kuroko dùng được kỹ năng misdirection thì đã đủ làm cho người kinh ngạc cảm thán rồi, mà hiện tại còn……
Hai mắt Akashi hơi nheo lại nhìn qua Kuroko trên sân đấu, khóe miệng không biết lúc nào đã cong lên một chút, cả người tựa vào bằng ghế phía sau, bày ra bộ dạng thản nhiên đã có tính toán trong lòng.
Mà trên khán đài, gần như là bị sự im lặng bao chùm hết năm giây, sau đó đề như vỡ oà mà ồ ạt náo nhiệt
Mọi người ai cũng đều không chờ nổi bộ dạng gấp gáp đứng dậy mong nhìn thấy được thiếu niên vừa làm ra cú đánh kỳ diệu kia, lập tức tiếng vỗ tay, tiếng hò hét nổi lên gắp sân vận động.
Kuroko nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng cũng không có đắc ý, ánh mắt sáng lên trên khuôn mặt chứa nhiều cảm xúc, có vui sướиɠ, có kích động, càng có rất nhiều —— Còn muốn tiếp tục lần nữa!
Như thế này tuyệt đối cậu chưa mãn nguyện, cậu muốn bản thân càng trở nên mạnh hơn nữa, là vì mọi người mà trở nên mạnh mẽ!