*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(升: thăng= lên, như thăng quan, thắng cấp ấy.
温: ôn= ấm áp)
...
‘Cây bánh ngon ngọt’ mà Murasabaki hay ăn ta tìm được tên gốc rồi.
Tiếng trung là: 美味棒 = Mỹ vị bổng (do bên nhà dịch cung cấp)
Ở nhật người ta gọi Yummy-stick, chắc là một hãng luôn ấy.
Có mấy bức ảnh để mọi người xem qua:Bé Titan tím hay ăn bánh, chắc là nó, (つ✧ω✧)つbánh umaibou. Mà chắc có mình Sóc là chưa biết thì phải(・∀・)
———
– Warning: có mấy cảnh ứ ừm~ =)).
“Mine-chin,” Murasakibara ôm một đống đồ ăn vặt dựa nghiêng trên sân vận động cửa, trong miệng ngậm một mảnh khoai lát, quai hàm phình phình mà nhai.
“Murasakibara, có gì sao?” Aomine nói.
“Ừm,” Murasakibara nâng tay phủi phủi miệng, “Aka-chin bảo tớ đến tìm cậu, nói có vài thứ muốn cho cậu xem.”
“Được,” Aomine gật gật đầu, lấy quá đơn vai bao, đối Kuroko nói: “Tetsu, tớ đi một chút, cậu ở lại chờ tớ hay là đi trước cùng Sátuki đi?”
“Haiz…… Kuro-chin cũng đi cùng nữa, Aka-chin bảo thế.” Murasakibara nói, xoay người hướng bên ngoài mà bước đi, “Nghe nói có một trò rất vui.”
Murasakibara tuy rằng ngoài miệng nói là rất vui, nhưng mà hắn vẫn một bộ dạng chán nản, bỏ đi, Murasakibara chỉ đối mới đồ ăn vặt này nọ mới có hứng thú mà thôi.
“Aomine, Tetsuya.” Akashi lười nhác thanh âm vang lên, xem như chào hỏi.
“A, tên này!” Aomine kêu to lên, âm thanh không che giấu được tức giận trong lòng.
Không sai, người đứng ở trước mắt bọn họ chính là số 5 chơi mấy trò bẩn trong trận đấu!
“Này, bọn mày là muốn làm gì?”
Người noi cơ thể cao lớn đối đầu với Aomine, đứng ở trước Aomine và Kuroko hoàn toàn không sợ hãi, nhưng lúc này lại thêm Murasakibara cùng Akashi, tình huống lại hoàn toàn khác biệt.
Murasakibara cả người cao ít nhất hai mét (Murasakibara thời điểm học sơ trung hẳn là đã cao hai mét đi……), ánh mắt không nhìn ra chút thiện ý nào, hơn nữa nhìn người khác đều từ trên nhìn xuống, lộ ra tràn đầy uy hϊếp. Mà Akashi tuy rằng thoạt nhìn chỉ cao hơn so với Kuroko một chút, nhưng cả người đầy khí chất của đế vương, khí chất phát ra không người nào có thể ngăn cản được, tựa hồ muốn truyền ra một việc —— Chống hắn là chết!
Người này nhìn Murasakibara cùng Akashi, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Mày…… bọn mày……” Người nọ run run rẩy rẩy, cả người rung động tần suất rất nhỏ, đang nhìn qua Aomine biểu tình ngày càng giống như đang nói “Tôi sai rồi, gia gia tha mạng”. Aomine ở trên sân bóng không hề nổi nóng bao giờ, nhưng mà ở ngoài sân bóng, biểu tình bung ác lộ rõ không chút che giấu. Làm Kuroko nghĩ tới Aomine sau này, khi đó Aomine đã không còn cái tình yêu mãnh liệt đối với bóng rổ nữa Aomine kia, luôn là cau mày, bộ mặt hung dữ, một bộ dạng người sống chớ gần, mà hiện tại cùng với Aomine lúc này dường như là một.
Kuroko có chút sợ hãi, sợ nhìn thấy bộ dạng Aomine khi đó, liền kéo kéo vạt áo Aomine, nhìn hắn lắc đầu.
Aomine đương nhiên chú ý tới, chính hắn trên cơ bản thường ngày nhìn Tetsu đều giương ra bộ mặt vui vẻ, chưa hề tức giận lần nào, bộ dạng lúc này có phải hay không đã dọa đến Tetsu. Nghĩ đến đây, Aomine lập tức thu liễm biểu tình trên mặt, hơi hòa hoãn một ít.
Hắn không biết, Kuroko trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nói đi, giải quyết như thế nào thì tốt đây?” Akashi gợi lên khóe miệng, một bộ dạng làm lung lay vẻ ngoài đế vương hung tàn (S), “Người ở Teikou không phải bị bắt nạt mà được bỏ qua thì đã tính là xong rồi.”
(Ta chẳng biết S là gì hết? Chắc là kiểu đế vương cao ngạo đi.
Ta vừa đọc được ở một bộ truyện S là Sadism: tàn bạo. Nàng @shushichan cmt bảo là S trong ‘SM’ ta mới nhận ra=)) quả là nó thật.
18+!!
Cho ai chưa biết SM chỉ hành động trong s*x, mà S(Sadism) là thích bạo d**, M(Masochism) là thích bị bạo d** (thống d**)
Chắc ở đay ám chỉ Boss thích trừng phạt người khác( giữ đầu trong sáng nhé=)))).
Akashi duỗi tay đặt trên vai người kia vỗ một cái, vỗ rất nhẹ, hoàn toàn không phát ra âm thanh gì.
Hắn dùng âm thanh lạnh băng đến một tia độ ấm cũng không có nói: “Người dám làm trái tôi, mặc kệ là ai, tôi đều không cho phép hắn nhìn xuống. Cậu đầu nâng quá cao rồi.” Dứt lời, tay Akashi hướng xuộng ấn nhẹ một cái, vô dụng không còn chút sức lực nào, người nọ đặt mông ngồi dưới đất, đau đến hắn nhe răng há miệng.
(‘nhìn xuống: ý khinh thường, mà ‘nâng cao’: ý bảo tự đại quá rồi.
Boss vẫn như ngày nào=)))
“A a,” Murasakibara trong giọng nói hơi mang theo tia cười nhạo, tiếp theo thay thành âm thanh lạnh nhạt đến độ không muốn người tới gần nói, “Đáng đời!”
Murasakibara lạnh lùng liếc mắt nhìn người noi một cái, cắn một miếng đồ ăn vặt, một bên vừa nhai một bên vừa nói chuyện, “Aka-chin đi thôi, không phải còn có chút việc cần phải làm sao, tên kia tư liệu được Mido-chin làm tốt rồi.”
“Được, đi thôi.” Akashi nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua cái tên bị doạ cho ngồi bệt dưới đất, con ngươi khác màu xinh đẹp dị thường, không giống thứ tồn tại trên đời này.
“Tetsu, chúng ta cũng đi thôi.” Aomine cũng chỉ lạnh nhạt mà liếc liếc mắt người kia một cái, trong ánh mắt màu lam sẫm chỉ để lại một ánh nhìn lạnh lẽo.
“Ừm.” Kuroko gật gật đầu, trong lòng có chút vui mừng.
Aomine chính hắn cũng không lường trước được bản thân tính tình lại không tốt như vậy, nhưng mà hắn vốn vẫn không thích loại người này, bình thường dù cho có người chọc tới hắn, hắn cũng luôn luôn có xu hướng dùng bóng rổ để giải quyết, bạo lực không phải cách hắn thường dùng đến.
Chỉ là Akashi đã ra mặt quản chuyện này, hai người như vậy thật ra đều lắp bắp kinh hãi, Akashi từ trước đến nay tương đối lãnh đạm, trên khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt không độ ấm, Akashi không hay cười, dù cho có cười, nụ cười kia cũng bí mật mang theo vài phần lạnh nhạt vài phần khinh thường vài phần trào phúng cùng vài phần tính kế.
“Aomine-kun, cảm ơn cậu.” Kuroko nói, “Thật ra tớ cũng không có việc gì, các cậu không cần vì tớ làm loại chuyện này.”
“Ngu ngốc, bị người khác xem thường tất nhiên phải chống trả, Tetsu cậu nhẹ dạ như vậy sẽ luôn phải chịu thiệt đó.” Aomine nghe xong Kuroko nói lời khách sáo, trong lòng có chút xấu hổ, “Nhưng mà tớ cũng không phải loại người thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, sẽ không như Haizaki.”
“Ừm, tớ biết, Aomine-kun.” Kuroko hơi hơi mỉm cười, dưới ánh hoàng hôn buổi chiều tan học nhìn thực mê người, thêm nữa Aomine lúc này lại không có chuẩn bị gì, vừa thấy thấy nụ cười này, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“Này, Aomine-kun, cậu bị sốt sao?” Kuroko một câu đem Aomine kéo trở về hiện thực.
“Hửm? Tetsu cậu đang nói cái gì?”
Aomine phát hiện chính mình có chút không thích hợp, chạy nhanh tới cố phục hồi tinh thần lại, xấu hổ mà gãi gãi đầu, “Nào có nóng đâu.”
“Nhưng mà mặt Aonime-kun có chút hơi đỏ đó.” Kuroko duỗi tay sờ sờ mặt Aomine.
Nhiệt độ trên đầu ngón tay lạnh lẽo bỗng nhiên động vào khuôn mặt nóng đỏ, đột ngột cảy ra không kịp phòng ngừa.
“Rất nóng đó.” Kuroko nghiêng đầu nói.
“Tetsu……” Aomine giọng nói có chút trầm thấp, ở cổ họng truyền ra một âm thanh nghẹn ngào, “Tetsu, cậu tên gia hỏa này, thật giảo hoạt.”
Aomine một tay đem Kuroko đẩy về hàng rào lưới cao lớn bên cạnh hắn, một tay lại đặt sau đầu của Kuroko, hơi khom lưng cúi đầu, mặt chậm rãi tiến đến gần mặt Kuroko, cặp mắt hẹp dài, hai tròng mắt màu lam sẫm có chút mờ ảo.
“Aomine-kun……” Kuroko nhưng thật ra không có phản ứng lớn gì, trước giờ cậu vẫn luôn như vậy, đối với rất nhiều chuyện đều không có quá nhiều phản ứng.
Aomine khuôn mặt lại để sát vào một ít, Tetsu nhà hắn thật xinh đẹp =)), khuôn mặt bị ánh hoàng hôn chiếu xuống có chút nhàn nhạt sắc hồng, hai mắt mèo, màu lam nhạt, trong trẻo rõ ràng, mờ mịt ướt đẫm hơi nước, có vẻười phần mê người. Cái mũi tinh xảo, trắng nõn xinh đẹp, ở trên chóp mũi là giọt mồ hôi li ti, đôi môi dày mỏng vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, một màu hồng nhạt của hoa anh đào, khoé miệng hơi cong.
“Tetsu,” Aomine dừng một chút, “Cậu thật sự rất đẹp……”
Kuroko mở to mắt nhìn Aomine, vẫn không nhúc nhích, sững sờ tại nơi đó, liền thấy Aomine lại nhích đôi môi tới gần, chính cậu có thể cảm nhận được độ ấm kỳ lạ từ môi truyền đến. Aomine giống như cảm thấy có chút không thỏa mãn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếʍ liếʍ, có một chút ngọn ngào truyền đến.
Aomine giờ phút này nội tâm đã thành một đống hỗn loạn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ —— Mặc kệ!
Kuroko không có chút bộ dạng chống cự, dường như là bị choáng váng, nhưng mắt vẫn chậm rãi nhắm lại, Aomine nhìn thấy rõ, Kuroko lông mi rất đẹp vừa dài,ại còn hơi cong lên.
Aomine đơn giản nhắm mắt lại không nhìn nữa, lỡ như nhịn không được lại đối với Tetsu nhà hắn làm thêm chuyện gì khác. Hắn linh hoạt lưỡi nhẹ nhàng cạy ra đôi môi của Kuroko, lại phát hiện Kuroko giống như có chút kích động, liền không thèm quan tâm hai tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh yếu ớt của Kuroko, ấn ra lưới sắt ở phía sau.
Đầu lưỡi chậm rãi liếʍ láp hàm răng của Kuroko, đột nhiên nhẹ nhàng buông ra khỏi, hé miệng thổi ra hơi thở nóng ấm.
—— Trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, máu dường như sôi trào theo, có một con mãnh thú cuồng dã ở không ngừng va chạm lòng ngực.
Aomine lại một lần tiến sát lại, lần này động tác càng thêm mãnh liệt, đầu lưỡi dùng sức mà cạy ra hàm răng của Kuroko, dò xét đi vào. Kuroko lưỡi hơi lạnh một chút, bị lưỡi của Aomine giống như mãnh thú khẽ liếʍ qua lại, rụt lại một tí. Aomine lại không giảm khí thế tấn công, hung hăng mà vói vào trong, cùng đầu lưỡi tinh xảo của Kuroko quấn vào nhau.
Không khí xung quanh hai người cực kỳ mờ ám, Aomine híp lại hai tròng mắt chứa đựng thật nhiều tình ý, hệt như dã thú, dù vậy vẫn mang theo vài phần ôn nhu. Aomine đột nhiên chú ý tới điều gì đó, lập tức ngừng miệng, ở khéo miệng hai người kéo theo một chỉ bạc tinh tế, nói không hết lời ái muội.
Kuroko thì há mồm thở dốc, hai má giống nhau đỏ bừng lên.
“Tetsu, cậu việc này thật thiếu hiểu biết, khi đang hôn môi vẫn có thể dùng mũi để thở mà.” Aomine nói, nhìn Kuroko một khuôn mặt đỏ bừng, Aomine vội vàng xấu hổ mà quay đầu, hai má cũng xuất hiện vệt đỏ. Aomine buông tay thả Kuroko ra, giơ tay chạm chạm môi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ
—— Tetsu môi thật là mềm, còn có chút vị ngọt ngào.
...
Ta tự hỏi, năm nhất Sơ trung… là lớp 7, nghĩa là… 12-13 tuổi!! ಡ ͜ ʖ ಡ?.
Anh đen nhà ta thì giỏi dồi=)).