Tần Tình chuẩn bị đến nhà của Văn Đυ.c Phong trả lại áo khoác, nhưng mà buổi trưa đi học, cô không thể trực tiếp gõ cửa nhà Văn Dục Phong.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể cầm lấy áo khoác bỏ vào túi xách đem theo lên trường.
Tần Tình đến lớp học, việc đầu tiên là dọn dẹp bàn học của mình để chuyển xuống phía sau.
Cô vừa thu thập trong chốc lát liền nghe thấy Phương Hiểu Tịnh ngồi bên cạnh mình âm dương quái khí mở miệng:
"Hiện tại chắc trong lòng cậu đang rất đắc ý đúng không?"
Tần Tình ngẩng ra, sau đó mới đứng dậy nhìn Phương Hiểu Tịnh.
Nữ sinh sắp trở thành bạn cùng bàn tiền nhiệm nở một nụ cười, chẳng qua nụ cười này không hề có thiện ý đối với mình.
Tần Tình nhấp môi, nhớ tới lời Trác An Khả nói.
....... Thì ra thích anh ấy, thật sự có rất nhiều người.
"Cậu thích Văn Dục Phong sao?"
"............"
Nụ cười của Phương Hiểu Tịnh liền cứng đờ, cô mở to hai mắt nhìn Tần Tình, qua vài giây mới xác định lời này từ bạn cùng bàn luôn an an tĩnh tinh nói ra.
Chờ sau khi phản ứng lại, lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ với người này đã thất bại, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi.
Phương Hiểu Tịnh cười lạnh: "Thành tích tôi tốt như vậy, vì cái gì phải thích một người học dở nhất trong lớp, lại trốn học, đánh nhau?"
Nói xong những lời này, Phương Hiểu Tịnh liền hối hận.
Không phải vì cái gì khác, mà cô ta lo lắng Tần Tình đem những lời này nói với Văn Dục Phong nghe, thực sự là chính mình tự tìm đường chết.
Tần Tình nghe xong những lời này, lần đầu tiên cảm giác được có một loại cảm xúc phát ra từ trong thân thể lan đến từng tế bào, nhanh chóng dồn lên não.
Ánh mắt của cô gái nhỏ đứng nơi đó liền trở lên lạnh lẽo.
——
Lúc này Tần Tình còn không biết, chính mình càng lúc càng tức giận, liền phải thật bình tĩnh, tính cách phải lạnh nhạt.
Biểu tình của Tần Tình không có bất kỳ biến hoá gì, cô chỉ nhìn Phương Hiểu Tịnh, nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút.
Động tác này của cô gái nhỏ vừa có chút nghicgh ngợm lại đáng yêu.
Chẳng qua Phương Hiểu Tịnh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt kia, tương phản với động tác nghiêng đầu đáng yêu ——
"Từ trên người của cậu tớ đã biết trước kia chính mình sai quá nhiều....... Thành tích học tập tốt hay xấu, thật sự cùng với bản chất còn người không hề có liên quan."
Âm thanh của Tần Tình vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.
Như sợ Phương Hiểu Tịnh nghe không rõ, Tần Tình lại thả chậm từng câu từng chữ:" Cậu như vậy đến thích cũng không dám thừa nhận, còn muốn dựa vào điều đó để chửi bới đối phương để tìm cảm giác thỏa mãn, học tập tốt —— thì có lợi gì đâu?"
Phương Hiểu Tình trừng lớn mắt, Tần Tình lại thong thả thu dọn đồ đạc của mình vào trong ba lô, bàn tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng đeo quai cặp lên.
Sau đó Tần Tình ngẩn đâu, đôi mắt đen bóng vừa lạnh lẽo vừa sạch sẽ.
"Hẹn gặp lại."
Nói xong lời tạm biệt này, Tần Tình cũng không thèm nhìn Phương Hiểu Tịnh một cái. Cô ôm ba lô của mình đi vòng hết nửa phòng học tới vị trí bàn cuối cùng.
Sau khi bỏ ba lô xuống, Tần Tình nằm nhào lên bàn học.
——
Mẹ ơi, người vừa nãy dọa người như vậy nhất định không phải là mình đứng không........
Tự an ủi bản thân để bình tĩnh lại được một lúc lâu, Tần Tình mới lấy lại tinh thần, chậm rãi ngồi thẳng dậy,
Lúc này các học sinh lớp 6 năm hai đã lục tục tới lớp học. Không có ngoại lệ, những người đó sau khi vào lớp học đều phải nhìn xem vị trí lúc đầu của Tần Tình, xác định không có người ngồi, lại nhìn về phía ban học cuối lớp.
Chờ khi nhìn thấy được thân hình xinh xắn nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, ánh mắt của các bạn trong lớp đều trao đổi một phen.
Tần Tình đối với những ánh nhìn chăm chú cũng không có trì độn và không có ngoài ý muốn.
Trên thực tế, thời điểm Trác An Khả nói đã lan truyền khắp năm nhất, cô cũng đã dự đoán được một màn này.
Điều duy nhất cô không nghĩ tới chính là ngồi cùng bàn ngày đầu tiên, Văn Dục Phong liền để mình ngồi một mình suốt một buổi chiều.
Tuy rằng Văn Dục Phong không có xuất hiện nhưng đào hoa của hắn lại lộ mặt.
—— Tần Tình từ nhà ăn trở lại liền nhìn thấy trên bàn của mình có đặt một tờ giấy trắng.
Bốn chữ màu đỏ to dữ tợn vặn vẹo "Cách hắn xa một chút".
Tần Tình nhìn tờ giấy kia liền chau mày lại, có hơi chần chừ nhưng vẫn cầm tờ giấy lên, vò thành một cục, sau đó xoay người đi tới thùng rác bên cạnh ném xuống.
Cô gái nhỏ banh khuôn mặt nhỏ, không một chút biểu tình bắt đầu tiết tự học buổi tối.
Cô đang ấp ủ nên xử lý cái người vừa mới muốn cầu tiến buổi chiều đó giờ lại trốn học........
Nhưng ngoài ý muốn của mọi người chính là tiết tự học thứ nhất của buổi tối mới trôi qua một nửa, Văn Dục Phong đã trở lại.
——
Cửa trước lớp học bị người đẩy ra, trong lớp có không ít học sinh kinh ngạc giương mắt, nhìn thấy một thân áo hoodie liền mũ màu đen, dưới chân mang một đôi cao bồi từ bên ngoài đi vào.
Mang theo gió lạnh từ bên ngoài, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Văn Dục Phong thở gấp đi xuống bàn cuối cùng.
Khuôn mặt thanh tuấn không có cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt đen nhánh như có ngân hà rạng rỡ.
Hắn chăm chú nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh chỗ ngồi của mình, tâm tình không vui lúc trưa liền vơi đi.
——
Hắn thật sự sợ bởi vì mình vắng mặt lại đem cô gái nhỏ đẩy ra xa mình.
Văn Dục Phong vẫn luôn đi đến chỗ ngồi bên cạnh của mình mới ngừng lại, hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp, sau đó cuối người đi xuống.
"...... Xin lỗi."
Thanh âm nam sinh mang theo sự khàn khàn, Tần Tình đang trầm mê làm đề bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ hãi không nhẹ. Chỉ ngại lúc này là tiết tự học buổi tối, cô cũng chưa nói cái gì, chỉ nhìn nam sinh không nặng không nhẹ sau đó quay đầu đi.
"........."
Môi của Văn Dục Phong cong lên, tâm tình tối tăm buổi chiều đã tươi đẹp hơn không ít.
Chẳng qua không đợi hắn có động tác tiếp theo, Tần Tình đang cúi đầu bổng nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Mắt Tần Tình không hề chớp nhìn Văn Dục Phong, ánh mắt nghiêm túc quét từ trên xuống dưới một lần, rốt cuộc cũng tìm thấy một chỗ không thích hợp.
——
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tần Tình nhìn thấy Văn Dục Phong không có mặc đồng phục khi ở trường.
Xác thật quần áo rất bình thường nhưng thoải mái, nhưng người này đại khái giống như được trời ban cho dáng người, vai rộng eo thon, chân dài, mặc chiếc áo hoodie màu đen cùng với đôi giày cao bồi mà xanh đen toát lên một khí chất đặc biệt.
Hơn nữa không biết có phải là do ánh đèn trong lớp hay không, chiếc áo hoodie màu đen rất nổi bật, trong trí nhớ của Tần Tình làn da của Văn Dục Phong đã rất trắng, đêm nay thoạt nhìn càng giống một khối dương chi bạch ngọc.
Được trạm trổ cực kì tinh tế.
Tần Tình nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ vẫn banh ra như cũ, đè thấp âm thanh:
"Sao tối nay anh lại không có mặc đồng phục?"
Vừa mới hỏi xong Tần Tình liền đứng hình ba giây.
Cô rũ mắt nhìn chiếc túi dưới chân mình, bỗng dưng có chút chột dạ.
........ Chẳng lẽ bởi vì mình mặc áo khoác đồng phục đi?
Ban đêm lạnh lẽo nếu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, xác thật là sự rét lạnh có thể thấm vào da thịt.
Bên đây, Văn Dục Phong đã ngồi xuống bên cạnh, chiếc gối màu xám đang nằm trên bàn bị hắn để qua một bên.
Đồng thời hắn mở miệng mang theo một tia vui vẻ: "Không cẩn thận làm dơ."
Tựa hồ như là nghĩ tới cái gì, Tần Tình cũng không nhìn thấy nơi đó, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh của Văn Dục Phong liền xoẹt qua ——
"Đại khái phải có vài ngày em chỉ có thể thấy anh mặc quần áo khác."
"..........."
Lời này nói ra cũng không có gì xấu, nhưng người bên cạnh nói ra với giọng điệu cười như không cười, Tần Tình cảm thấy trên mặt mình có chút nóng.
Ước chừng để che giấu sự quẩn bách này, Tần Tình duỗi tay rút hai tờ bài tập toán từ đống sách đặt bên cạnh.
"Đây là bài tập ngày, còn đây là bài tập tối —— anh trốn học, cho nên phải bổ sung trước........ Làm không xong thì anh đừng về."
Nói đến từ cuối cùng, âm thanh mang lên một chút oán khí nho nhỏ.
Văn Dục Phong nghe được cảm xúc từ lời nói đó một cách rõ ràng, hắn thở dài, khóe môi cong lên liền nghiêng người tới.
"Điềm Điềm, anh thật sự không cố ý vắng mặt."
Tuy âm thanh của nam sinh hơi khàn khàn nhưng không thấp đến mức không thể nghe thấy. Cho nên vừa nói dứt lời, hai học sinh ngồi bàn phía trước liền không hẹn mà lưng đều cứng đờ.
Tần Tình càng ngốc một chút.
——
Cô cũng không nghĩ tới người này ở trong lớp học công khai gọi nhũ danh của mình.
Phục hồi lại tinh thần, gương mặt Tần Tình đã giống như quả táo chín.
Nhìn ra được nếu tiến thêm một bước sẽ chọc con thỏ nhỏ xù lông, Văn Dục Phong không nhiều lời nữa, hơi cong môi mà xoay người trở về.
Sau đó nhìn hai tờ bài tập, Văn Dục Phong đang nâng tay phải lên liền rũ xuống bên người, cầm lấy bút Tần Tình đưa tới mà ký tên.
Đỉnh mày sắc bén không tự giác mà cau lại.
Nhìn hai người ngồi một góc yên tĩnh không nói gì, mấy học sinh trong lớp âm thầm thu hồi tầm mắt xoay người lại.
Trong phòng học lại quay về sự tĩnh lặng.
—— thẳng cho tới khi Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ gần như "phá cửa xông vào" lớp học.
Mà bên ngoài lớp học, là một đám người học sinh lớp khác bình thường đi theo phía sau ba người sắc mặt không quá tốt hùng hổ mà chờ đợi.
Việc này khiến cho cả lớp đều hoảng sợ, mà hai vị khởi xướng đã sắp vọt xuống phía sau lớp học.
Văn Dục Phong nâng mắt, sắc mặt lạnh lẽo nhìn hai người.
Triệu Tử Duệ đi phía trước nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Văn Dục Phong, sắc mặt khó coi đang chuẩn bị nói lời liền đè ép trở về.
Lý Hưởng vẫn thất thần như cũ đi tới phía trước, vừa tới trước bàn đã bị Triệu Tử Duệ kéo lại một phen, bị ánh mắt của Văn Dục Phong nhìn tới, nhưng lúc sau hắn thấy cánh tay cầm bút của Văn Dục Phong, vẫn không nhịn xuống được mà la lên ——
"Dục ca, anh hiện tại sao có thể làm đề a!?"
Tần Tình đang bố trí nhiệm vụ liền ngước mắt, cảm thấy khó hiểu nhìn Lý Hưởng.
Lý Hưởng không có đầu óc cũng đoán được đây là do Tần Tình yêu cầu, hắn lập tức liền phải nói cái gì đó, lại bị âm thanh lạnh lẽo của Văn Dục Phong gọi lại.
"Câm miệng, đi ra ngoài nói."
Nói xong, hắn buông bút, đứng dậy đi ra bên ngoài lớp học.
Lý Hưởng hung dữ trừng mắt nhìn Tần Tình một cái, cũng bị Triệu Tử Duệ kéo ra ngoài.
Lưu lại Tần Tình ngồi chỗ này mờ mịt vô tội mà chau mày.
Thời điểm Tần Tình đang hồn nhiên khó hiểu, điện thoại ở trong túi liền rung lên.
Tần Tình hơi do dự lấy di động ra, rũ mắt nhìn thấy một tin nhắn nhắc nhở.
Đến từ Trác An Khả.
——
"Tần Tình, tớ nghe người ta nói, giáo bá Văn trưa hôm nay bị Tam trung bên kia kêu một đám côn đồ bao vây, có người đánh lén chém anh ấy một dao, lúc sau may rất nhiều mũi? Anh ấy hiện tai không có chuyện gì đi??'
"........"
Loảng xoảng một chút, điện thoại Tần Tình không cầm chắc liền rơi xuống đất.
Động tĩnh này hấp dẫn không ít ánh mắt của học sinh trong lớp.
Chỉ là cô gái nhỏ cái gì cũng không chú ý, chỉ ngẩn ngơ nâng mắt lên nhìn về phía bài tập đang làm một nửa bên cạnh.
Đến giờ phút này, trước mắt Tần Tình đột nhiên hiện lên người nọ thay chiếc áo hoodie màu đen, dưới ánh đèn sắc mặt trắng bệch, cô chưa từng thấy anh ấy thở dồn dập như vậy.
Suy nghỉ cẩn thận tất cả nguyên nhân, cô gái nhỏ cũng không nhặt điện thoại di động, liền hoảng loạn đứng dậy chạy ra ngoài.
................