Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 61: Phi tần của Rồng mẹ

[ Cô ta chỉ làm quen thêm mấy người bạn trai mà thôi, không có mục đích phục hồi văn hóa cổ hủ lạc hậu .]

Kênh rạch sông Kháng Dương chằng chịt, uy danh của Kháng Dương Long Vương hiển hách, trong thời kỳ ngài nắm quyền cai trị, quả thật có rất nhiều Thủy tộc lợi dụng danh tiếng mà lừa đảo khắp nơi.

Nhưng giả mạo thành bà dì của Long Vương vẫn thật quá đáng!

"Long Vương sông Kháng Dương không có bà dì ư?" Dư Yên Sơn ngẩn ngơ, thậm chí còn hơi nghi ngờ, "Nhưng vị trong núi kia thật sự có thể hô mưa gọi gió, còn biết biến hóa thành nhiều hình dạng, sức mạnh cũng vô cùng kinh khủng, nếu không phải Rồng mẹ thì sao có nhiều năng lực đến vậy?"

Đây là nguyên nhân chính khiến động vật trong núi nghe lời "Rồng mẹ" mà không hề mảy may nghi ngờ, dù sao chúng nó cũng trải qua quá trình tu luyện đằng đẵng gian khổ, đâu thể dễ dàng tin tưởng vô căn cứ.

Thật sự là năng lực của yêu quái kia vừa cao cường vừa tương tự loài rồng, đầy đủ yếu tố khiến bọn chúng tuân theo.

Giản Lan Tư cũng hơi nghi hoặc, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Tiết Trầm: "Sao cậu biết Long Vương sông Kháng Dương không có dì?"

Theo sự hiểu biết của anh, huyết thống Long tộc ở Trung Quốc vô cùng đồ sộ, con người nhiều nhất chỉ ghi chép về gia phả trực hệ(*)Long Vương, không có khả năng tìm hiểu chi tiết đến họ hàng xa như "bà dì" này.

(*) trực hệ: quan hệ họ hàng theo dòng máu, trong đó người này sinh ra người kia kế tiếp nhau, gồm ông, cha, con, cháu, v.v.; phân biệt với bàng hệ.

Cũng vì vậy mà một đám đạo trưởng chẳng biết Long Vương sông Kháng Dương đến cùng có bà dì hay không, vừa nãy suýt nữa đã bị lừa gạt rồi.

Tiết Trầm rất thuần thục trả lời: "Phục Ba Quân nói cho tôi."

Giản Lan Tư im lặng một chút: "Phục Ba Quân còn tán gẫu với cậu chủ đề... ít phổ biến như thế sao?"

Mặt Tiết Trầm không hề biến sắc: "Có lẽ do tôi khá nhiều chuyện."

Giản Lan Tư: "..."

Tuy các đạo trưởng không suy nghĩ sâu xa, nhưng vẻ mặt cũng dần dần trở nên căng thẳng. Chưa cần biết thứ kia có phải là rồng mẹ hay không, chỉ tính riêng việc khiến yêu quái lớn như cá chép hoa tinh phải bỏ chạy ngay trong đêm đã biết lai lịch tuyệt đối không đơn giản.

Bọn họ đến đây vốn nhằm đuổi bắt Cá Voi Mặt Cú, nhưng sự phức tạp cùng hung hiểm ở Tiểu Lan Vĩ hiển nhiên đã vượt ngoài dự đoán ban đầu.

Nếu Dư Yên Sơn không nói láo, chỉ e trong núi kia còn thứ đáng sợ hơn nhiều so với Cá Voi Mặt Cú, hiện tượng nhiễu loạn là minh chứng rõ nhất cho phỏng đoán này.

Trương Đỉnh Ngọc nặng nề nói: "Có lẽ sắp tới sẽ xảy ra một trận tranh đấu ác liệt."

Cho dù vị "Rồng mẹ" kia đến tột cùng có lai lịch gì, hình dung thông qua lời nói của cá chép hoàn toàn không một chút thiện lương.

Sự cân bằng sinh thái ở Tiểu Lan Vĩ đã bị nó dồn ép suy yếu vô cùng, nếu bỏ mặc chỉ e tạo thành mầm họa, hiện tại bọn họ đã biết thì chẳng thể nào ngồi yên.

Một đạo trưởng ngẩng đầu ưỡn ngực, oai phong lẫm liệt tuyên bố: "Trong Đạo giáo, lời răn đầu tiên là quý trọng sinh mạng con người, cứu khổ cứu nạn chẳng trừ một ai, đây chính là trách nhiệm mà đệ tử huyền môn chúng ta không thể chối từ."

"Đúng vậy, chúng ta không được thoái thác sứ mệnh này cho ai hết!"

"Việc cần làm thì phải làm, tuyệt đối không khoan nhượng!"

Tiết Trầm nhịn không được nói: "Chúng ta nên dành thời gian tìm con yêu quái kia đi, lời tâm đắc chờ về nhà rồi viết."

"Đúng đúng đúng, đi tìm yêu quái trước đã." Trương Đỉnh Ngọc nhìn sắc trời, "Muộn một chút nữa thì tối mất thôi."

Nơi rừng sâu núi thẳm này không có ánh đèn, khi màn đêm phủ xuống sẽ càng thêm nguy hiểm.

Dư Yên Sơn thấy các đạo trưởng chủ động đề nghị giải quyết tai họa ở Tiểu Lan Vĩ, không khỏi mừng rỡ trong lòng, chẳng hề quan tâm chuyện mình mới bị đánh một trận mà tích cực lên tiếng: "Xin chư vị đi theo tôi, tôi dẫn các vị đến địa bàn của Rồng mẹ."

Dư Yên Sơn chính là cư dân bản địa Tiểu Lan Vĩ, sinh trưởng trong núi không biết bao nhiêu năm, có nó dẫn đường đương nhiên thuận lợi nhất.

Đoàn người cùng nhau tiến vào nơi sâu hơn.

Trên đường đi, Trương Đỉnh Ngọc hỏi Dư Yên Sơn: "Ngoại trừ vị "Rồng mẹ" kia, trên núi này còn yêu quái nào không?"

Cái ông muốn thăm dò thật ra là tung tích của Cá Voi Mặt Cú.

Theo lí thì một núi không thể có hai vua, nếu đã xuất hiện một vị "Rồng mẹ" mạnh mẽ như thế, vì sao Cá Voi Mặt Cú còn có thể làm loạn ở đây?

"Có thì cũng có." Dư Yên Sơn đáp, "Chẳng qua đều là yêu quái nhỏ bé không đáng để tâm, rất nhiều con ngay cả hình người cũng không biết biến hóa cho tốt. Bây giờ nhân gian không đủ linh khí, tu luyện khó khăn, nhà tôi có một thằng cháu tu hết thảy tám mươi năm, năm trước mới khai mở tâm trí biến ra một đôi chân, thế nhưng đầu vẫn còn là đầu cá trông xấu xí kì dị vô cùng, nào dám vác mặt ra đường, vậy mà vài ngày trước bị Rồng mẹ bắt về làm bạn trai..."

"Cái gì cơ? Trai, bạn trai?" Cát Tú Nhiên tưởng mình nghe lầm, vội ngắt lời, "Rồng mẹ" còn bắt bạn trai?"

Bạn trai thì thôi đi, nhưng cái chữ "bắt" này vừa nghe đã thấy vi diệu.

Tiết Trầm ngược lại rất bình tĩnh, lơ đễnh nói: "Chuyện đó thì có gì kỳ lạ, con yêu quái này dám chiếm núi làm vua, bắt thêm mấy phi tần không phải rất bình thường à?"

Quan niệm đạo đức của yêu quái có lẽ không giống người phàm, thuở xưa kẻ làm vua cai trị một cõi giang sơn, đâu có ai chưa từng bắt vài mỹ nhân về làm vợ.

Thứ này lại là nữ yêu, đương nhiên phải thu nhận bạn trai... Chỉ là hình như không hề biết kén chọn.

Tiết Trầm xúc động: "Thẩm mỹ của con yêu quái này thật đặc biệt, cá chưa biến hình hoàn chỉnh cũng chẳng chê."

"Hừ, cô ta chỉ đam mê sưu tầm tem thôi." Dư Yên Sơn bất bình thấy rõ, "Bạn trai bị cô ta bắt vào động phủ ít nhất cũng phải đến mười mấy người, chủng tộc gì cũng có, thằng cháu nhà tôi xui xẻo thế nào lại biết biến hóa đôi chân đầu tiên, nếu lúc trước nó biến hóa phần đầu rồi giữ nguyên đuôi cá, có khi đã tránh được kiếp nạn này rồi."

Các đạo trưởng: "..." Yêu quái thật dâʍ đãиɠ!

Tiết Trầm an ủi: "Khó nói lắm, tuy hóa đầu trước không thể làm bạn trai của Rồng mẹ, nhưng biết đâu lại trở thành đồ ăn cho nó đấy."

Ồ, đây là góc độ suy luận nó chưa bao giờ nghĩ tới!

Dư Yên Sơn suy tư một lát, gật đầu công nhận: "Ngài nói cũng đúng thật."

Những người còn lại không ngờ Tiết Trầm thảo luận cả loại đề tài này với Dư Yên Sơn, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ hiểu rất rõ "Rồng mẹ", nhất thời chẳng đành lòng nhìn thẳng.

Cát Tú Nhiên nhịn không được nói: "Như vậy đâu gọi là bạn trai... Này chẳng phải là nam, nam..."

Làm một đạo sĩ chuyên tâm tu hành, cậu ta đâu thể vô tư nói thẳng cái từ kia ra.

Trái lại Dư Yên Sơn hồn nhiên không thèm để ý, tiếp lời: "Ý cậu là nam sủng (*) chứ gì? Hầy, cũng không phải là sai, chẳng qua Rồng mẹ nói hiện tại thời thế thay đổi, mở hậu cung nuôi nam sủng không còn phù hợp giá trị quan đương đại, cô ta chỉ làm quen thêm mấy người bạn trai mà thôi, cũng không có mục đích phục hồi văn hóa cổ hủ lạc hậu."

(*) nam sủng: là tình nhân nam giới ngoài hôn nhân của một người nữ đã lập gia đình

Cát Tú Nhiên: "..."

Những người khác: "..."

Tiết Trầm dựng thẳng ngón tay cái lên: "Không thể phủ nhận, vị Rồng mẹ này giác ngộ tư tưởng thời đại rất sớm."

Làm yêu quái, quan trọng nhất là theo sát xu hướng quần chúng và duy trì nhận thức tiến bộ! Từ điểm này mà xem xét, trình độ của yêu quái này rất đáng khen!

Giản Lan Tư nhịn không được nhìn cậu thêm vài lần, duỗi tay nhấn ngón tay cái của cậu xuống.

Tiết Trầm: "Hả?"

"Cậu vừa dùng nắm đấm, có bị đau tay không?" Sắc mặt Giản Lan Tư thản nhiên, thuận tiện ấn ấn mu bàn tay Tiết Trầm.

"Suýt nữa đã quên luôn rồi." Tiết Trầm lập tức thay đổi thành một bộ dạng suy yếu, nhét tay mình vào lòng bàn tay Giản Lan Tư, "Vảy của con cá đầu to kia quá dày, đau chết tôi mất."

Dư Yên Sơn: ? ?

Cậu đã đánh xong từ lâu rồi, hiện tại mới thấy đau sao? Cậu vẫn còn dây thần kinh cảm giác đau đớn đấy à? Còn chê vảy nó dày, đánh nó trọc cả mảng rồi nè!

Dư Yên Sơn buồn lòng sờ sờ con mắt cùng vết thương của mình.

Chẳng qua bây giờ tất cả mọi người đều không có thời gian để ý tay Tiết Trầm có đau thật hay không, theo đường núi dần đi sâu vào, bốn phía từ từ hiện ra cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.

Rừng xanh cây lá um tùm, nước lặng chảy xiết, hơi thở hỗn loạn bao phủ khắp nơi.

Quá an tĩnh, khác hẳn với hệ sinh thái phong phú bên ngoài, nơi này rõ ràng có rừng cùng bụi cây rậm rạp, nhưng không thấy tung tích loài động vật nào.

Không có tiếng chim hót cùng tiếng kêu vang của côn trùng, cũng chẳng thấy con cá nào trong nước.

Nếu như không phải từng nhìn trạng thái rìa núi bên ngoài, gần như người ta sẽ hoài nghi đây chỉ là ngọn núi hoang vắng.

Dư Yên Sơn nói: "Sắp tới động phủ của Rồng mẹ rồi."

Các đạo trưởng rùng mình, đồng loạt nắm chặt pháp khí trong tay, bước chân cũng thả nhẹ hơn một chút, chính vào lúc căng thẳng đột nhiên phía trước truyền đến âm thanh sột soạt.

Trong ngọn núi vắng vẻ, tiếng động này vang lên đặc biệt rõ ràng.

"Thứ gì thế?" Kinh nghiệm của Cát Tú Nhiên còn ít ỏi, lúc này không nén được hỏi ra tiếng.

Đoàn người nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy hai con rắn hoang dã to bằng cánh tay lặng lẽ trườn qua.

Ngoại hình của rắn từ trước đến giờ đều khiến người sợ hãi, da gà trên tay Cát Tú Nhiên dựng hết cả lên, nuốt một ngụm nước bọt: "Mấy con rắn kia gan lớn thật, những động vật khác đều đã chạy, chúng nó còn dám hoạt động ở chỗ này."

Dư Yên Sơn "Ồ" một tiếng, nói rằng: "Bởi vì Rồng mẹ không ăn thịt rắn và thịt lợn rừng."

Cát Tú Nhiên không hiểu nổi: "Tại sao vậy?"

Ngay cả con gấu mà Rồng mẹ cũng ăn, chẳng lẽ thịt rắn cùng heo rừng không ngon bằng thịt gấu ư?

Dư Yên Sơn lắc đầu một cái: "Chuyện đó thì không rõ, nhóm yêu quái nhỏ cũng chẳng dám tò mò."

Tiết Trầm nghe vậy trong lòng có dự đoán, đang muốn nói chuyện đột nhiên phía trước truyền đến tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, như vật gì rơi xuống, mặt đất cũng vì đó mà chấn động.

Tiếng vang này phát sinh quá đột ngột, đoàn người bất thình lình bị dọa sợ hết hồn, dồn dập nắm chặt pháp khí nhìn sang.

"Sao lại như vậy?"

"Chuyện gì đang diễn ra?"

Thế nhưng sau khi chấn động qua đi, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh như một vùng núi hoang vắng thực sự, ngay cả chim muông vốn dễ bị hù dọa bởi chấn động cũng không hề xuất hiện.

"Hình như có người!" Trương Đỉnh Ngọc hơi nhướng mày, nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay.

Năm giác quan của người tu hành nhạy bén, hơi nín thở, dường như nghe thấy âm thanh tụng kinh không rõ cùng tiếng kêu gào thê lương phía xa xa.

Chỉ là không khí trên núi nhiễu loạn, trong thời gian ngắn bọn họ không có cách nào định vị phương hướng chuẩn xác.

Dư Yên Sơn không hổ là cư dân bản địa, hết sức quen thuộc đối với đường xá nơi đây, dò tìm xung quanh một chút thì nói rằng: "Tôi biết ở đâu rồi, mọi người đi theo tôi."

Dứt lời liền chạy về phía trước, đám người còn lại dồn dập đuổi theo.

Dọc theo đường núi tiến lên, rẽ qua mấy khúc cua, đẩy cành lá rậm rạp che chắn, tầm mắt vừa được mở rộng đã trông thấy một cái hồ nước đen sâu thẳm rộng lớn.

Một bên hồ đen là mảnh đất trống gồ ghề, bốn vị hòa thượng mặc áo cà sa mỗi người chiếm một góc đất trống, miệng thì tụng kinh, tay thì vân vê chuỗi phật châu bóng loáng.

Ở giữa bọn họ là một thanh niên phương Tây, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cùng mái tóc đều mang tông màu nâu sẫm.

Lúc này hai tay anh ta áp sát vào thân người, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đôi mắt trợn tròn, miệng mở lớn không ngừng phát ra tiếng la hét.

Âm thanh kêu gào thê lương mà bọn Tiết Trầm nghe thấy kia đúng là xuất phát từ anh ta.

"Hòa thượng chùa Lan Tế." Tiết Trầm hơi bất ngờ.

Có hai vị hòa thượng dựa vào một bên vách núi, chính là đại sư Cẩn Nhất trụ trì chùa Lan Tế và sư đệ của ông Cẩn Tuệ.

Khi Tiết Trầm và Giản Lan Tư cùng đi chùa Lan Tế tham gia lễ nhập cốt của Kim Vọng Nguyệt đã gặp mặt hai vị đại sư này một lần, lúc đó còn đυ.ng phải Trư Bà Long vốn bị trấn áp bên trong tháp Thanh Vân đột ngột trốn ra ngoài.

Không ngờ vậy mà lại đυ.ng phải bọn họ ở đây.

Nói trùng hợp thì thực ra cũng không hẳn.

Suy đoán trong lòng Tiết Trầm càng ngày càng rõ ràng.

Cẩn Nhất cùng Cẩn Tuệ đều là ngôi sao sáng tiếng tăm lừng lẫy trong Phật môn, mấy người Trương Đỉnh Ngọc liếc mắt một cái đã nhận ra, đều hết sức kinh ngạc: "Sao đại sư chùa Lan Tế lại ở đây?"

Tiết Trầm hất cằm: "Thì đang làm phép đó."

Thanh niên phương Tây đứng ở giữa không rõ lai lịch như thế nào, nhưng lúc này đang bị vây hãm và chế trụ bởi trận pháp Phật môn của chùa Lan Tế, còn ra sức giãy dụa muốn trốn đi.

Nhưng dù cho bị trận pháp nhốt lại, trên người thanh niên vẫn không ngừng có yêu khí tràn ra.

Lần đầu tiên Cát Tú Nhiên nhìn thấy người nước ngoài có yêu khí nặng như vậy, không khỏi giật nảy cả mình: "Đây là ai vậy?"

Lúc này Dư Yên Sơn quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu: "Anh ta là bạn trai đầu tiên của mẹ Rồng, nghe nói là một du học sinh."

Các đạo trưởng: ? ? ? ?

Bên cạnh truyền đến tiếng cười đầy vẻ nhìn thấu hồng trần của Tiết Trầm: "Phi tần từ nước ngoài trở về cơ đấy, khẩu vị của Rồng mẹ không tệ đâu, đầy đủ cả Trung Quốc lẫn ngoại quốc."

Giản Lan Tư từ từ quay đầu nhìn cậu: ?

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: Có thể hiểu được có thể hiểu được.

Lan Tư: Tôi không thể hiểu được.