Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 2: Tin đồn về giếng cổ

[ Thân thể này phát triển quá kém, không thể chủ quan. ]

Bởi vì quá mức kinh ngạc, nhóm thực tập sinh ngẩn người ra.

Chu Quang không nghĩ tới có một ngày mình bị Tiết Trầm đánh cho đổ máu, nhất thời tức giận, vẻ mặt dữ tợn, lạnh giọng quát: “Tiết Trầm, cậu muốn chết phải không? Vậy cậu đừng trách tôi không khách khí …”

Một bên cậu ta buông lời dọa nạt hung ác, một bên muốn vung tay ra quyền, định dựa vào đó mà xoay người phản kháng, ngay lúc này, lời nói lập tức bị chặn trong miệng.

Chu Quang: “……?”

Những người khác vừa nghe thấy Chu Quang rống giận là quýnh lên, sợ bọn họ thật sự đánh nhau, vội vàng muốn ngăn cản.

Vậy mà bước chân vừa nhấc khỏi mặt đất đã khựng lại giữa không trung, chậm rãi thu trở về.

Chỉ thấy Tiết Trầm vẫn ung dung như cũ, một chân vững vàng đạp lên ngực Chu Quang, cao cao tại thượng nhìn người phía dưới, vẻ mặt hờ hững, hiển nhiên không quan tâm đến phản ứng của Chu Quang.

Mà Chu Quang tuy đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng chưa nói tới việc đứng lên, động đậy còn không nổi, giống như bị đóng đinh trên mặt đất, chỉ có tứ chi ra sức khua khoắng loạn xạ.

Không thể không nói, trông rất giống một con rùa bị lật mai.

Cuối cùng, Chu Quang phát hiện mình phí công vô ích, sự tức giận dần dần chuyển thành hoảng sợ, động tác cũng yếu đi nhiều.

Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được cái gì gọi là: Nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.jpg

Sức lực của Tiết Trầm quá mức kinh khủng rồi! Căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng.

Cốt truyện phát triển theo tình tiết kì dị, bầu không khí dần trở nên gượng gạo hơn.

Vừa lúc này, bác sĩ lấy thuốc quay lại, một bên đẩy cửa ra một bên nói: “Đây là hướng dẫn sử dụng thuốc, lúc về nhà nhớ đến bệnh viện lớn kiểm tra…”

Mọi người trong phòng bừng tỉnh hoàn hồn, quay đầu nhìn bác sĩ.

Bác sĩ cũng phát hiện cảnh tượng bên trong, những lời muốn nói ra lập tức nuốt trở về: “….”

Bác sĩ nhìn Tiết Trầm, lại nhìn Chu Quang bị đạp nằm bò trên mặt đất, trầm mặc một lát, bình tĩnh kéo Tiết Trầm: “Bạn học này, cậu vừa bị thương, thân thể còn yếu, tốt nhất không nên cử động quá mạnh.”

Chu – mặt đầy máu – Quang:!!!

Hiện tại ai mới là người nhìn ốm yếu?

Nhóm thực thập sinh thấy thế cũng vội vàng ngăn Tiết Trầm, một bên trấn an: “Cậu Trầm, bình tĩnh đã.”

Lúc này Tiết Trầm mới thong thả nhấc chân ra.

Chu Quang cảm thấy áp lực trước ngực buông lỏng, cuối cùng nặng nề thở một hơi, cậu ta không còn dũng khí trêu chọc Tiết Trầm.

Hai thực tập sinh tốt bụng đỡ Chu Quang dậy, những người khác vây quanh Tiết Trầm thảo luận: “Không ngờ sức lực của cậu lớn như thế, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Vóc người Tiết Trầm thon dài mảnh khảnh, tuy rằng không gọi là ốm yếu, nhưng không hề cường tráng cao to, vậy mà dẫm Chu Quang đến mức không nhúc nhích nổi, làm sao không khiến người khác kinh ngạc được.

Điều này vô tình làm những người khác âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, may mà ngày thường không trêu chọc Tiết Trầm, con thỏ nóng lên cắn người thật lợi hại.

Tiết Trầm không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhìn thoáng qua nắm tay của mình, giọng điệu bất mãn: “Bực mình thật, tay bị đau rồi.”

Rồng trời sinh có sức mạnh phi thường, nếu là nguyên hình của cậu, dùng một quyền đã có thể phá hủy bệnh viện này rồi bỏ đi.

Bây giờ đánh người thôi cũng đau tay.

Quá tầm thường, không chấp nhận được.

Chu Quang thiếu chút nữa lại phun ra một ngụm máu: Rốt cuộc ai mới là người bị đau?!

Tiết Trầm không quan tâm đến người xung quanh, chỉ âm thầm cân nhắc dự định tiếp theo.

Hiện tại cậu còn suy yếu, trọng thương chưa lành, hồn phách không đầy đủ, thêm nữa dung nhập được vào thân thể này cũng là một loại cơ duyên.

Nếu người muốn ám hại cậu phát hiện ra tung tích, xét tình huống hiện tại, sợ là không thể một lần nữa chạy trốn thành công.

Xem ra trước mắt nên yên phận làm một người bình thường, còn cần nhanh chóng nghĩ cách hồi phục lại hồn phách.

Thân thể này phát triển quá kém, không thể chủ quan.

—————

Bác sĩ định dặn dò Tiết Trầm thêm một hai câu, thấy cậu sinh long hoạt hổ, yên lặng nuốt những lời muốn nói vào, xoay người đưa thuốc cầm máu cho Chu Quang.

Trả tiền cho chỗ thuốc, nhóm người gửi lời cảm ơn bác sĩ rồi cùng nhau trở về kí túc xá khu du lịch.

Bầu không khí trên đường đi vô cùng kì quái, mọi người đều trở nên gượng gạo không biết nói gì, rõ ràng trước đó còn lo lắng cho Tiết Trầm, bây giờ trở về có vẻ Chu Quang là người bị thương nặng hơn.

Thật là thế sự vô thường (*).

(*): Thế sự vô thường: có nghĩa là hoàn cảnh, xã hội, sự vật, tự nhiên xung quanh chúng ta luôn thay đổi không ngừng.

Vì giảm bớt xấu hổ, mọi người nỗ lực tìm kiếm đề tài bàn luận, một nữ sinh tên Viên Phỉ bỗng nhớ tới một việc, hạ giọng, ra vẻ bí ẩn nói: “Đúng rồi, các cậu đã từng nghe đến những câu chuyện ma quỷ náo loạn gần đây chưa?”

Những người khác quay sang nhìn mặt nhau, lắc đầu, tò mò hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Viên Phỉ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không còn ai khác mới tiếp tục nói: “Hai ngày trước tôi tới khu giai đoạn 2 giao tài liệu, vừa vặn nghe được giám đốc và người phụ trách văn phòng nói chuyện, gần đây khu giai đoạn 2 xảy ra rất nhiều sự cố, chính là chỗ cái giếng cổ, bọn họ nghi ngời miếng đất kia không sạch sẽ, thu hút ma quỷ.”

Làng Lan Quang được quy hoạch thành một khu du lịch phức hợp, tổng cộng chia làm 4 giai đoạn thi công, giai đoạn 1 và 2 liền nhau, trước mắt phân chia bằng vách sắt màu xanh dương.

Lần này bọn họ tới hỗ trợ khai trương hạng mục ở khu giai đoạn 1, ít khi tiếp xúc với công nhân giai đoạn 2, sự việc xảy ra bên đó cũng không biết nhiều.

Câu chuyện Viên Phỉ kể là lần đầu tiên bọn họ nghe tới, nhưng không ai cảm thấy bất ổn.

Đầu năm nay, công trường kiến trúc và WC trường học giống nhau, đều dựa vào câu chuyện yêu ma quỷ quái mà phát triển, công trình nào cũng tạo ra vài ba truyền thuyết quỷ mị, coi như cách khai phá thương nghiệp, canh đúng thời điểm tung ra những sự kiện huyền bí để mọi người bàn tán xôn xao.

Sinh viên thời đại xã hội chủ nghĩa chắc chắn không sợ.

“Giếng cổ? Không phải cái nằm trên con đường về kí túc xá của Tiết Trầm và Chu Quang chứ?”

“Này, liệu có phải cái giếng có nhiều người chết đuối không?”

“Khó nói lắm, loại giếng cổ này còn gắn với lịch sử, không chừng thật sự phát sinh chuyện kì quái.”

Mọi người đang thảo luận, Viên Phỉ lại nghĩ tới một vấn đề, nói: “Đúng rồi, tôi còn nghe bọn họ kể rằng, có công nhân nhìn thấy cương thi lúc nửa đêm, sợ đến mức bỏ việc chạy trốn ngay hôm đó.”

Mọi người đang hứng thú bừng bừng, nghe đến câu này lập tức đen cả mặt.

Một nam sinh khịt mũi coi thường: “Trình độ biên soạn chuyện xưa cũng quá mức rách nát rồi đó, ma trêu thì ma trêu, lại còn thêm cương thi vào. Cương thi vốn không thể ẩn thân, nếu thực sự tồn tại sớm đã bị người ta phát hiện rồi.”

Những người khác sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, câu chuyện này quá kém logic, không đáng bình luận.”

Viên Phỉ nghe vậy, nhất thời không phản bác được, chỉ nói: “Chi tiết không rõ ràng lắm, nhưng vị giám đốc kia thực sự khẩn trường mà.”

“Ha, cái giếng cổ kia thực sự gắn với một vài câu chuyện.” Một người đột nhiên kêu lên, cậu ta đang mở điện thoại di động ra lướt web, “Tôi vừa dạo qua diễn đàn của người bản địa, cái giếng cổ này trước kia rất nổi tiếng, hai mươi năm trước nước giếng ở đây còn cực tốt, người địa phương gọi là giếng Long Tuyền. Dân cư gần đây còn thường tới giếng múc nước uống. Đáng tiếng không rõ vì sao, nước giếng đột nhiên chuyển biến xấu, sau đó không ai dùng đến nữa.”

Có người cười nhạo: “Còn có thể vì sao, tất nhiên là mạch nước ngầm bị ô nhiễm rồi.”

Những người khác cũng đồng tình, mấy năm nay tốc độ phát triển công nghiệp gia tăng mạnh mẽ, không quá chú ý tới vấn đề bảo vệ môi trường, nhiều nguồn nước địa phương bị ô nhiễm, mãi đến khi đổi người quản lý, tình hình mới chậm rãi tốt lên.

Nói đến đây mọi người không khỏi thổn thức.

Vừa lúc tới ngã rẽ, khu du lịch này ở vùng ngoại thành, chưa khai thác hoàn thiện, xung quanh thôn xóm đều bị phá dỡ loạn lên, công ty sắp xếp nơi ở cho bọn họ khá phân tán, Tiết Trầm và Chu Quang đến từ một trường đại học nên ở cùng một nơi.

Cùng vì lí do đó, Chu Quang mới mượn cơ hội nhìn trộm tin nhắn trong điện thoại di động của thân chủ, biết thân chủ là đồng tính luyến ái còn tỏ tình thất bại với học trưởng khối trên.

Không may là, đường về ký túc xá của Tiết Trầm và Chu Quang sẽ đi qua địa điểm phát sinh truyền thuyết ma quỷ náo loạn kia.

Viên Phi “ha ha” cười gượng hai tiếng, nhìn họ nói: “Thật ngại quá, không cố ý dọa các cậu đâu, hay là các cậu đi đường vòng đi.”

Chu Quang “xuy” một tiếng: “Cậu nghĩ rằng tôi thực sự tin chuyện này à, đồ ngốc mới đi đường vòng.”

Cậu ta nói xong liếc mắt sang nhìn Tiết Trầm, muốn làm khó Tiết Trầm vài câu, lại thấy Tiết Trầm đã tự mình đi trước, không hề chưa cho cậu ta ánh mắt nào.

Chu Quang: “……”

Chu Quang thầm mắng không thú vị, chỉ có thể tức hộc máu mà dậm chân, chạy thật nhanh theo.

Những người khác không đi cùng đường nên đã rẽ sang một hướng khác.

————————-

Trong khu giai đoạn 2 của làng du lịch Lan Quang có một cái giếng nước đường kính ước chừng 2m, miệng giếng che bằng khối đá phiến, phòng ngừa người đi đường không cẩn thận ngã xuống.

Nhìn qua có vẻ giếng nước đã tồn tại từ rất lâu đời, trên vách tường vốn phủ kín rêu xanh nhưng hiện tại đã khô khốc vì bị phong hóa, phiến gạch đá xanh lát xung quanh cũng loang lổ lung tung, nhiều phiến bị xe nâng xe xúc từ công trường đè nghiến vỡ vụn, lộ ra bùn đất phía dưới, vô tình giẫm lên cũng khiến khói bụi mịt mù.

Lúc này, vách sắt màu xanh dương được dựng lên trên những con đường xung quanh giếng nước tạo thành một khu vực khép kín, mặt trong vách sắt giăng đầy những bức họa chu sa vẽ ký tự phù văn uốn lượn, trong đêm đen mà bắt gặp sẽ cảm thấy có chút rợn người.

Giếng cổ bị vây ở giữa, bên cạnh bày một bàn thờ, trên bàn thờ ngoài những tế phẩm thường thấy như hương, nến, trái cây, còn có hoàng phù, kiếm gỗ đào, pháp khí chuông trừ tà của môn phái đạo giáo.

Một người trẻ tuổi mặc trang phục đạo sĩ đang bận rộn chuẩn bị trước bàn thời, hai người khác đứng bên cạnh, trong đó một người khoảng 40 tuổi, mặc tây trang, chính là giám đốc khu du lịch – Từ Nhân Thành.

Khuôn mặt Từ Nhân Thành tràn đầy lo lắng: “Cát đạo trưởng, chỉ một mình ngài tới đây, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Cát Tú Nhiên, chính là đạo sĩ trẻ tuổi kia gật đầu với anh ta: “Giám đốc Từ, anh cứ yên tâm đi, sư phụ tôi đã cẩn thận xem xét rồi, nơi này không có gì ẩn khuất, hơn nữa phong thủy rất tốt, làm một lễ bái đơn giản là được, không cần đến sư phụ tôi trực tiếp ra tay đâu.”

Từ Nhân Thành vẫn cảm thấy bất an: “Thật sự không phải ma quỷ náo loạn sao? Nơi đây đã xảy ra vài sự cố, đều phát sinh xung quanh cái giếng này, còn có công nhân tận mắt nhìn thấy cương thi.”

Khu du lịch Lan Quang là hạng mục quan trọng của tập đoàn Vân Giác, Từ Nhân Thành có thể nắm được hạng mục này, không biết bao nhiêu người đỏ mắt phía sau, thời thời khắc khắc chờ đợi để cắn trộm một miếng, bởi vậy không thể xảy ra sai lầm.

Trong sự nỗ lực của anh ta, khu giai đoạn 1 đã tiến hành thi công cực kì thuận lợi, mấy ngày trước tổng bộ còn có lời khen.

Không ngờ chưa kịp nở mày nở mặt, khu giai đoạn 2 đã có chuyện.

Công trường ở khu giai đoạn 2 có một cái giếng nước dân cư trước kia vẫn thường sử dụng, muốn xây dựng phải phá bỏ nó đi. Vốn dĩ chỉ cần vài thao tác đơn giản, nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần muốn lấp giếng lại xảy ra sự cố.

Đầu tiên là có công nhận rơi xuống giếng, sau đó nhiều người thao tác máy móc không cẩn thân bị sắt thép cứa vào. Kì dị nhất, lúc muốn xúc đá phiến xung quanh giếng lên, xe nâng không thể điều khiển được, vô tình tác động tới lớp đất dưới chân giàn giáo, suýt chút nữa hợp thành một trận AOE (*).

(*): AOE (viết tắt của Area of Effect), nghĩa là phạm vị của hiệu ứng, hay vùng ảnh hưởng. Sát thương AOE là sát thương diện rộng có tầm ảnh hưởng trong một phạm vi nhất định. Trong văn cảnh trên, AOE chỉ sự phá hủy gây thiệt hại rất lớn trên diện tích rộng.

May mắn chưa có mất mát về tính mạng con người, nhưng không ít công nhân vì đó mà bị thương.

Mọi người trong công trường đều mê tín, tin đồn ma quỷ náo loạn nhanh chóng lan truyền khắp nơi, hơn nữa buổi tối trước đó, trong số bọn họ có người đi tiểu đêm nhìn thấy cương thi cạnh giếng nước, vội vã bỏ của chạy lấy người.

Kể từ đó, tinh thần công nhân hoảng sợ, rất hoang mang và mâu thuẫn với công việc tiếp theo.

Thi công hạng mục lớn như vậy ngày nào cũng đốt tiền, thực sự không thể trì hoãn thêm nữa, huống chi còn liên quan đến sự an toàn của công nhân.

Vả lại, tuy công trường nào cũng có vài ba truyền thuyết kì bí, nhưng không thể tuyên truyền quá mức, nếu quá mức sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận tương lai, tạo nên tổn thất không đo đếm nổi.

Vậy nên sau khi nghe nói có người nhìn thấy cương thi, Từ Nhân Thành đã chạy đến tìm thầy phong thủy của tập đoàn Vân Giác, ngài đệ nhất trưởng lão Thái Hư Quan – đạo trưởng Trương Đỉnh Ngọc.

Địa vị của Trương Đỉnh Ngọc trong tôn giáo không tầm thường, trước kia giúp đỡ tập đoàn Vân Giác giải quyết không ít chuyện phiền toái, nhận được sự tín nhiệm rất lớn từ ban lãnh đạo tập đoàn.

Nhưng mà lần này, Trương Đỉnh Ngọc tới xem xét một vòng, lại nói nơi này không hề có âm hồn quấy nhiều, hơn nữa phong thủy rất vượng, uế khí từ ngày xa xưa cũng ít, căn bản không có gì cần xử lí.

Nhưng Từ Nhân Thành thật sự không yên tâm, tới cũng đã tới rồi, Trương Đỉnh Ngọc đành gợi ý thực hiện một vài pháp thuật tẩy uế, chỉ là đối với ông, việc cúng bái hành lễ này chỉ đem lại tác dụng bề nổi, vậy nên, ông không tự thân xuất mã mà phái đồ đệ Cát Tú Nhiên tới chủ trì.

Trong lòng Từ Nhân Thành còn bất mãn, nhưng không nghi ngờ phán đoán của Trương Đỉnh Ngọc, hơn nữa việc này không nên gióng trống khua chiêng, cân nhắc trước sau, vẫn là đồng ý kiến nghị này.

Chẳng qua khi chuẩn bị bắt đầu, Từ Nhân Thành Vẫn có chút lo sợ, anh ta nhìn thoáng qua miệng giếng tối om kia, “Trong giếng thật sự không có thứ dơ bẩn sao?”

“Không có.” Cát Tú Nhiên nhướng mày, “Mà kể cả có âm hồn nhiễu loạn, cũng không thể là cương thi. Tôi đã điều tra ghi chép của dân bản địa, giếng này tên Long Tuyền, trước kia chất nước cực tốt, dân bản địa cho rằng có duyên được Long Vương phù hộ, thôn dân còn từng tế giếng bái Long Vương, nói cách khác, giếng này hưởng thụ hương khói thờ cúng, so với loại khác còn sạch sẽ hơn.”

“Thì ra là vậy.” Từ Nhân Thành bây giờ mới hơi thả lỏng.

Lúc này, bên cạnh Từ Nhân Thành, có một người trẻ tuổi vẫn luôn trầm lặng giống như không quan tâm lại đột nhiên mở miệng: “Chất nước của giếng này sao lại bị biến đổi? Tôi đã xem qua tư liệu, gần đây không có nhà máy xí nghiệp, nói cách khác là không có nguồn gây ô nhiễm nước.”

Từ Nhân Thành không nghĩ đến người đó đột nhiên đặt vấn đề, còn hỏi chi tiết như vậy, nghẹn một chút mới trả lời: “Tôi cũng không biết, thời điểm bắt đầu thi công, cái giếng này đã khô rồi.”

Cũng may người trẻ tuổi kia không tiếp tục truy vấn, đại khái hiểu rằng hỏi nữa cũng không ra đáp án, chỉ gật gật đầu, lùi xuống bên cạnh.

Cát Tú Nhiên tò mò đưa mắt nhìn người nọ, ngũ quan của thanh niên trẻ tuổi này sắc sảo tuấn mỹ, tóc màu nâu hơn xoăn, giống như con lai, nhưng lại nói tiếng Trung rất tiêu chuẩn.

Vì tuổi không lớn, lại luôn đứng yên một bên, Cát Tú Nhân còn nghĩ là cấp dưới của Từ Nhân Thành.

Nhưng dường như, thái độ của Từ Nhân Thành với người nọ có phần cung kính, không biết thân phận là gì đây.

Vả lại, người con lai này mặc áo thun cao bồi đơn giản, đeo thứ đồ vật dài bao bọc bởi vải bố trên lưng, nhìn qua có chút kì quái.

Cát Tú Nhiên cũng không dành nhiều thời gian đánh giá, thấy đã đến giờ lành, bảo Từ Nhân Thành lùi sang bên, một mình đứng trước bàn thờ, bắt đầu niệm chú.