Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Chương 1: Đến Trái Đất

“Đừng quan tâm đến mình! Đi mau!”

Cổ Na đột nhiên mở mắt ra, cô không ngừng thở gấp, nhưng một lúc lâu sau trên khuôn mặt vẫn đầy mồ hôi lạnh. Hành tinh đột nhiên bị tấn công, đang chiến đấu thì bạn thân bị bắt, cô cố gắng tới cứu lại bị người phía sau tấn công vào đầu. Giây phút ngã xuống đó, Cổ Na chỉ nghe bạn thân khàn giọng hét to câu ấy.

Cổ Na giơ tay lên lau mặt, nhưng ngước mắt lên lại phát hiện xung quanh không đúng lắm.

Đây là cây?

Khuôn mặt Cổ Na khó nén vẻ kinh hãi, cô nuốt nước miếng, vẫn quan sát bốn phía. Xung quanh đều là đại thụ mấy chục năm, xanh um cực kỳ tươi tốt, thỉnh thoảng còn có động vật gì đó nhảy trên cành cây, phát ra từng tiếng kêu trong trẻo.

Trên hành tinh, ngoài các tòa nhà thì dường như không có thực vật, cho dù có cũng chỉ xuất hiện trên bích họa hoặc trên tivi, chứ đừng nói chi đến động vật.

“Đây là đâu?”

Không có dấu vết đánh chiến, không có tiếng kêu khóc và tiếng đạn pháo.

Chỉ có tiếng gió và tiếng kêu của những động vật nhỏ.

Ngay khi Cổ Na chuẩn bị đi ra ngoài, chân bỗng nhiên vướng phải thứ gì đó. Cô hơi cúi đầu, thấy một cái bao vải màu đen. Cô cầm lên còn chưa kịp mở ra, đã nghe có người gọi:

“Cổ Na?”

Trong nháy mắt nghe được âm thanh này, Cổ Na siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, để trước người làm ra thế phòng thủ. Cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao gầy mặt đen khoảng hơn bốn mươi tuổi đang nhìn cô.

Người này xuất hiện từ lúc nào? Hơn nữa, đây là kiểu ăn mặc gì vậy?

Trong đáy mắt Cổ Na thoáng lóe lên tia kinh hãi. Cô thấy người đàn ông cao gầy kia mặc một bộ quần áo giống như quần áo của người Trái Đất thời cổ đại trong sách giáo khoa và máy tính. Nhưng bộ quần áo này chắc không phải thời kỳ hiện đại của Trái Đất cổ, xem ra khá giống với quần áo thời niên đại đỏ mà thầy đã giới thiệu.

“Là Cổ Na sao?”

Người đàn ông mặt đen thấy Cổ Na mặt đầy đề phòng, giọng nói cũng hơi dịu đi, nghĩ có thể mình đã dọa sợ Cổ Na rồi.

“Ông là ai?”

Cổ Na mím môi, vẻ đề phòng trong mắt càng sâu hơn.

Người đàn ông mặt đen hơi sửng sốt, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, giọng nói và vẻ mặt cũng dịu dàng hơn: “Bác là bác cả của cháu, bác tới đón cháu về nhà.”

Bác… cả?

Cổ Na ngơ luôn rồi, một đứa cô nhi như cô lấy đâu ra bác cả?

“Mau đi thôi, nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối rồi.”

Cổ Thành Trung cau mày liếc nhìn quần áo “rách nát” trên người Cổ Na, sau đó đưa tay định cầm bọc quần áo giúp cô, đưa cô về nhà.

Cổ Na dường như là lui về phía sau mấy bước theo phản xạ, thấy sắc mặt Cổ Thành Trung cứng đờ, khóe miệng Cổ Na giật giật, thử thăm dò: “Bác, bác biết hành tinh Dara không?”

Nghe vậy, sắc mặt Cổ Thành Trung càng kỳ lạ hơn. Lần đầu tiên gặp mặt, ông ta đã thấy cô cháu ngoại này rất không bình thường, dằn nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, vẫn kiên định trả lời: “Đây là đội sản xuất Song Hà của trấn Thanh Hà, cháu nói gì cơ?”

Đội sản xuất…

Cổ Na lập tức chọn trúng mấy chữ quan trọng nên ngoan ngoãn đi theo Cổ Thành Trung ra khỏi rừng cây. Ba chữ đội sản xuất đã chứng thực suy đoán của Cổ Na, nơi này đúng là Trái Đất cổ, hơn nữa còn ở thời đại đã rất lâu trước đây.

Trên đường, Cổ Na nói xa nói gần hỏi rất nhiều vấn đề, lúc này cô mới biết thì ra Cổ Thành Trung tới đón con gái của em gái. Mà cô gái kia vừa vặn trùng tên với cô, lại thêm là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên ông ta nhận lầm người?

Nghĩ đến đây, Cổ Na cũng không tiện đi theo người ta. Khi cô chuẩn bị giải thích, từ trong bọc quần áo lại rơi ra một quyển sổ nhỏ.

Cổ Na nhặt lên, chỉ thấy trên đó viết ba chữ sổ hộ khẩu. Cô nuốt nước miếng, mở ra xem, trên đó viết tên của Cổ Na cùng với tuổi tác, mười bảy tuổi, bởi vì không có ảnh nên Cổ Na thật sự không biết phải giải thích mình không phải người Cổ Thành Trung muốn đón như thế nào.

Thấy Cổ Na dừng lại, Cổ Thành Trung quay đầu, thấy cháu gái đang cầm sổ hộ khẩu ngẩn người, ông ta vội vàng tiến lên: “Thứ này cháu phải cất cho cẩn thận, đây chính là thứ mẹ cháu làm cho cháu trước khi ra đi, sau này cháu không còn quan hệ gì với người nhà kia nữa.”

Cổ Na đang muốn giải thích, Cố Thành Trung lại nói thêm một câu: “Mau đi thôi, còn không trở về bà cháu sẽ tức giận đấy, có chuyện gì trở về trước rồi hãy nói.”

Cổ Na im lặng, vừa đi cùng Cổ Thành Trung, vừa trợn tròn mắt nhìn ruộng đất và vườn rau xuất hiện trên đường.

Nhưng cây non này là gì đây? Cây sao? Hay là đồ ăn?