“Đói khát như vậy?” Kỳ Lẫm ôm nam thần quốc dân Đỗ Nhược Thân tách ra hai chân, thanh âm dụ hoặc trầm thấp, đôi tay vòng qua chiếc eo mềm mại của y, không ngừng xoa nắn mông thịt đang nhếch lên.
“Hừ~ Chúng ta đã hai tháng rồi không gặp, anh một chút cũng không nghĩ đến em.” Nhu nhược không xương cọ trên người Kỳ Lẫm, Đỗ Nhược Thân hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát tách ra hai chân quỳ gối bên chân Kỳ Lẫm, tự mình nâng lên mông, gấp gáp đem cúc huyệt cọ cọ hắn.
Đỗ Nhược Thân vừa nói vừa dẫu mông, đôi tay để trên vai Kỳ Lẫm, biểu môi làm nũng, một bộ dạng chịu uỷ khuất.
Ảnh đế không hổ danh là ảnh đế.
Kỳ Lẫm không dao dộng, lại đột nhiên đem quần của y kéo xuống. Cái mông trắng nõn bóng loáng của Đỗ Nhược Thân lập tức bại lộ trong không khí, còn có phía trước côn ŧᏂịŧ không biết khi nào đã đứng thẳng lên. Chứng minh y lúc này đói khát cỡ nào.
Kỳ Lẫm Đã sớm nhìn quen bộ dáng dâʍ đãиɠ này của y, chỉ vỗ vỗ đùi trắng của y, ý bảo nâng chân lên.
Đỗ Nhược Thân lập tức nghe lời nâng thân lên, Kỳ Lẫm nhanh chóng cởϊ qυầи y ra. Còn cái áo rộng thùng thình thì không cởi bỏ.
Bởi vì tương đối to rộng, cái áo rủ xuống vừa vặn che đi một phần mông trắng của Đỗ Nhược Thân, làm cho cúc huyệt như ẩn như hiện, hình ảnh nữa che nữa lộ càng thêm da^ʍ mỹ mê người.
Đôi tay Kỳ Lẫm bắt được cái mông mềm mại trơn trượt tích cực xoa nắn. Đồng thời dùng sức nhấn một cái, cả người Đỗ Nhược Thân đều bổ nhào lên người Kỳ Lẫm, hắn hơi hơi cuối xuống, ở xương quai xanh gợi cảm của y cắn một ngụm lại liếʍ láp thêm một vòng.
“Uhm a~” Đỗ Nhược Thân ưm một tiếng, Đôi tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Kỳ Lẫm, bản thân không cầm lòng được giương môi.
Kỳ Lẫm một bên xoa nắn cúc huyệt của y, một bên liếʍ láp xương quai xanh, sau đó hướng lên trên, đầu lưỡi liếʍ đến yết hầu, sau đó đến vành tai.
Thanh âm liếʍ láp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Đỗ Nhược Thân càng mềm mại, thân thể nhu nhược không xương dựa vào người hắn.
“Ông xã~Thật thoải mái… còn muốn ah a~” Đỗ Nhược Thân vô thức rên rĩ.
Ngón tay Kỳ Lẫm đặt ở huyệt khẩu của y nhẹ nhành xoa, trong miệng lại trầm thấp nói: “Muốn cái gì?”
“Ah~ muốn ông xã~” Ở trước mặt Kỳ Lẫm, Đỗ Nhược Thân sẽ không che giấu bất cứ điểm gì.
Kỳ Lẫm một tiếng cười nhẹ, giây tiếp theo tay bỗng dùng chút lực ‘xuy’ một chút, ngón giữa thon dài của Kỳ Lẫm hoàn toàn cắm vào.
Bên trong không chỉ không khô khốc, mà là vừa ướt vừa mềm, còn nóng bổng cắn lấy ngón tay hắn.
“A uhm…” Đỗ Nhược Thân cầm lòng không được tao lãng kêu, phản phất sướиɠ đến tận xương tuỷ.
Kỳ Lẫm lại cười khẽ một tiếng: “Chỉ vậy mà đã ướt rồi?”
“Ah~ như vậy ông xã có thích không?” Cùng với tiếng ra vào của ngón tay Kỳ Lẫm, Đỗ Nhược Thân rùng mình một chút, đúng là ngón tay của mình và ngón tay ông xã khác nhau.
“Tất nhiên.” Kỳ Lẫm cười nói, nói xong trực tiếp lấy ba ngón tay đi vào, ướt mềm như vậy không dùng nhiều sức liền đi vào được: “Đúng là cực phẩm!”
“A ha a” Đỗ Nhược Thân sướиɠ đến mức thẳng người lên, cổ càng thêm hít khí thở dốc.
“Ah a~ thật thoải mái…uhm”
Kỳ Lẫm một bàn tay xoa nắn mông, sau đó hướng lên trên đi vào trong áo rộng thùng hình của y, men theo da thịt trần trụi trên lưng, lại vòng ra phía trước, trực tiếp bắt lấy vân vê trêu đùa đầṳ ѵú đang dựng thẳng của y. Một cái tay khác kiên trì kiểm tra cúc huyệt ướt mềm, còn miệng hoặc là không ngừng liếʍ láp yết hầu của y, hoặc là câu lấy môi lưỡi y tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng của y tuỳ ý quấy loạn, thẳng đến khi khóe miệng Đỗ Nhược Thân treo đầy chỉ bạc.
“A ah a muốn tới~~tới a.”
Một tiếng thét chói tai, Đỗ Nhược Thân run rẫy một trận bắn ra, Kỳ Lẫm vẫn tiếp tục ra vào cúc huyệt y, rủ mắt nhìn người được mệnh danh là quốc dân nam thần trong lòng mình.
“Ngày thường có phải cũng ảo tưởng mình bị thao không, hửm?”
“A ah~ ai kêu ông xã kĩ thuật tốt như vậy.” Người trong lòng ngực không hề cảm thấy thẹn, chỉ biết tận tình hưởng thụ.
Kỳ Lẫm Không tỏ ý kiến nhướng mày: “Ồ? Nói như vậy là anh sai?”
“Hừ~ Chính là tại anh, anh là người đàn ông đầu tiên của nhân gia, cũng là người duy nhất.”
Đỗ Nhược Thân lại lần nữa treo trên cổ Kỳ Lẫm, rồi sau đó như yêu tinh dụ hoặc nhẹ nhàng liếʍ liếʍ môi Kỳ Lẫm, từng chút từng chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Kỳ Lẫm đã sớm cương cứng thì làm sao chịu được tiểu yêu tinh này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lập tức hạ thân một trận dị động, vật dưới háng cũng nháy mắt càng thêm lớn, tựa như sắp đem quần đâm thủng đi ra.
“Vậy có phải nên hậu hạ đàn ông của em không?” Kỳ Lẫm cười nhẹ đem tầm mắt di chuyển xuống dưới háng, nơi đó đã bị đỉnh lên thành một cái lều nhỏ, cách một cái quần cũng có thể tưởng tượng được vật đó có bao nhiêu khổng lồ.
Đỗ Nhược Thân quả nhiên run lên, sau đó tung một cái mị nhãn với Kỳ Lẫm lúc sau liền chậm rãi ngồi xuống đất, thuận thế thong thả mà dụ hoặc cuối đầu liếʍ liếʍ địa phương chưa cự vật kia của Kỳ Lẫm: “Thật lớn!”
Trong mắt Đỗ Nhược Thân điều là lửa nóng, sau đó chậm rãi cởi khoá kéo, rốt cuộc côn ŧᏂịŧ đủ làm người ta đỏ mặt tim đập bắn ra ngoài.
Đỗ Nhược Thân cầm lòng không đậu nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đôi tay run run đỡ lấy, thô to như vậy, lại còn nóng bổng như thiết, Đỗ Nhược Thân không tự giác run rẫy, trong mắt rốt cuộc có vài phần sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn và chờ mong, đây là côn ŧᏂịŧ lớn mà y tâm tâm niệm niệm mỗi ngày, cũng là thứ làm y suốt một năm nay sướиɠ đến chết đi sống lại.
Đỗ Nhược Thân ngẩn lên nhìn Kỳ Lẫm, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt hài hước của Kỳ Lẫm nhìn mình, Đỗ Nhược Thân cắn rắng một cái, tiếp đó liền đỡ lấy cự vật nóng bổng này liếʍ lên.
Thực ra, y muốn khẩu giao cho người đàn ông này thật lâu, trước kia loại sự tình này thật không dám tưởng hoặc cũng không thể làm đến được. Nhưng hiện tại y đã có thể như ý.
“Uhmm…~” Dươиɠ ѵậŧ được quốc dân nam thần ngậm lấy, ẩm ướt cùng cực nóng nhanh chóng bao vậy lấy hắn, Kỳ Lẫm nhịn không được thoả mãn thở dài, một bàn tay không tự giác chuyển đến đầu y, sau đó theo động tác phun ra nuốt vào của y ở giữa háng, như là thưởng mà vuốt ve.
———