Kỳ Lẫm thân cao dáng người lại cơ bắp, côn ŧᏂịŧ của hắn cũng là dạng thiên phú dị bẩm. Hậu huyệt của thị trưởng rất lâu hoặc chưa bao giờ được sử dụng hiển nhiên không dễ dàng thừa nhận được côn ŧᏂịŧ của hắn.
Kỳ Lẫm chỉ mới tiến vào được phân nửa đã bị ngăn chặn. Mấu chốt là do thị trưởng đại nhân toàn thân cứng đờ, căng chặt, giống như vô cùng đau đớn nhưng do người này có tính ẩn nhẫn nên chỉ cắn răng không hé một lời.
Kỳ Lẫm chỉ có thể chậm rãi rời khỏi, sao đó đem Giang Hủ Thư từ tư thế quỳ bò quay lại đối mặt với mình. Kỳ Lẫm vươn tay lấy gối lót dưới mông của y nâng lên.
Cái đùi thon dài trắng nõn của Giang Hủ Thư bị tách ra. Kỳ Lẫm dứt khoát nâng tay gập chân y lên tạo thành hình chữ M, lúc này mới lại lần nữa đè lên.
Giang Hủ Thư sắc mặt hồng nhuận, ngực phập phòng, có chút vô thần dùng tay che mắt, tựa hồ vô cùng xấu hổ khi nhìn người đàn ông ở trên người mình.
Sự kiên nhẫn của Kỳ Lẫm cũng tới cuối cùng. Vì thế quyết đoán đỡ côn ŧᏂịŧ của mình nhắm ngay huyệt khẩu đang hơi co rút của Giang Hủ Thư. Chậm rãi lại mạnh mẽ đẩy vào.
Giang Hủ Thư Lại lần nữa căng chặt thân thể. Nhưng Kỳ Lẫm không có đình chỉ động tác, hắn đem một cặp chân dài của y quấn lên eo mình, sau đó khom lưng từ từ hướng người lên, từ vùng bụng nhỏ trắng nõn trần trụi đến ngực rồi hai đầṳ ѵú, xương quai xanh gợi cảm, hầu kết, nhĩ tiêm rồi cuối cùng một ngụm ngậm lấy đôi môi vì động tình mà hơi sưng lên.
“Ah a~” Giang Hủ Thư ngửa đầu mặc hắn cuống lấy.
Kỳ Lẫm kẽ cười trực tiếp dùng đầu lưỡi cậy ra môi răng y, Sau đó công thành đoạt đất, một bên hôn một bên trầm thấp dụ hoặc.
“Thả lỏng.”
Nói về kĩ thuật hôn, Kỳ Lẫm rất có tự tin, Mà lúc này giọng nói trầm thấp của hắn càng có thêm mị lực.
Quả nhiên, cơ thể căng chặt của Giang Hủ Thư đã thả lỏng, ngay lúc này, Kỳ Lẫm đột nhiên đẩy hết hoàn toàn ‘đại gia hoả’ của hắn vào.
“A~” Giang Hủ Thư lại một lần nữa cắn răng nhịn xuống tiếng rên rĩ của mình, mà Kỳ Lẫm đã bắt đầu trừu động ra vào.
Chờ đến khi hậu huyện của Giang Hủ Thư thích ứng, Kỳ Lẫm liền tuỳ ý công thành đoạt đất.
“Ah…a a…ô~~”
Theo từng trận ra vào hữu lực của Kỳ Lẫm, hai chân thon dài của Giang Hủ Thư cũng theo động tác của hắn mà không ngừng đong đưa, đồng thời, tiếng va chạm “bạch bạch bạch” tràn đầy khắp phòng.
“A!!! Chậm…ah…chậm một chút ah ah~”
Lúc này, trên mặt thị trưởng đã không còn ẩn nhẫn khắc chế nữa, Tiếng rên rĩ không khống chế được phát ra.
“A!!”
Thật mau, ở trong từng trận va chạm mãnh liệt của Kỳ Lẫm, Giang Hủ Thư đột nhiên khom người, sau đó thân thể run rẩy một trận, cả người liền thất thần bắn ra một lần nữa.
Kỳ Lẫm lại cười nhẹ một tiếng: “Xem ra thị trưởng tiên sinh thật sự lâu lắm không phát tiết.”
Nhưng mà lúc này Giang Hủ Thư Đã không có tinh lực phản ứng hắn, Kỳ Lẫm cũng mặc kệ, hắn đứng dậy trên mặt đất, sau đó đem Giang Hủ Thư đang thất thần kéo lại mép giường, khẩu huyệt vừa mới bị sử dụng mãnh liệt lại lần nữa bị nhấm vào, Kỳ Lẫm không chút do dự một lần nữa đẩy vào.
Hồi lâu sau y đã phát tiết vài lần, nhưng Kỳ Lẫm vẫn còn sung mãnh trụ vững.
“Uhm ah~~”
Giang Hủ Thư bỗng kêu rên một tiếng, là ở một chỗ nào đó bị đỉnh vào nháy mắt tê dại truyền khắp toàn thân.
Đối với một người luôn luôn nghiêm cẩn như Giang Hủ Thư mà nói, từ khi sinh ra đến giờ đã 36 năm, y chưa từng có mất không chế như vậy, không chỉ có thân thể, mà còn cả tâm trí đều bị người đàn ông này không chế.
Loại cảm giác này rất nguy hiểm, cũng làm y sợ hãi. Nhưng lại không ngừng trầm luân, thẩm chí là điên cuồng đâm vào, không thể tự kiềm chế.
“Bạch bạch bạch” âm thanh va chạm lại một lần nữa tràn ngập.
Kỳ Lẫm đem hai đùi Giang Hủ Thư để trên vai mình, tư thế này có thể làm hắn cắm càng thêm sâu. Giang thị trưởng rên rĩ đứt quãng, giường lớn mềm mai cũng kịch liệt đong đưa.
“A ah chậm một chút a!”
“Ah sâu quá…uhm…nơi đó…a~”
“A…ha…”
Đến khi Kỳ Lẫm thô nặng thở dốc, động tác đột nhiên nhanh hơn, hắn rút ra côn ŧᏂịŧ cứng như gậy sắt, giây sau một cổ bạch trọc phun trào ra.
Kỳ Lẫm là một người có đạo đức nghề nghiệp, nếu đối phương không có yêu cầu hoặc đồng ý, hắn sẽ không bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể khách hàng, đương nhiên việc này cũng là do hắn không mang bảo hộ.
Nhìn đồ vật trên tủ đầu giường, đây là đối phương chuẩn bị cho hắn nhưng hắn không thích mang, mà đối phương tựa hồ như đã quên.
Kỳ Lẫm cong môi nhìn Giang Hủ Thư lại lần nữa thất thần bắn tinh, cả người vô lực nằm ở trên giường, trên bụng nhỏ trắng nõn cùng với đùi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cả hai người.
Hình ảnh da^ʍ mỹ mà dụ hoặc, bất quá xét thấy mặt sau của Giang Hủ Thư là lần đầu tiên, Kỳ Lẫm cũng không tiếp tục.
Đem chính mình thu thập một chút, Kỳ Lẫm khom lưng một tay chặn ngang bế y lên.
Giang Hủ Thư bị động tác đột ngột làm cho cả kinh, căng chặt cơ thể. Đôi tay phản xạ có điều kiện bắt lấy cánh tay hữu lực Kỳ Lẫm, đồng thời khôi phục ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Nhưng mà Kỳ Lẫm không dao động, chỉ là nhìn y cong cong khoé môi mê người cười khẽ: “Phục vụ chu đáo chứ.” Mang theo vài phần trêu chọc.
Nói xong không đợi y phản ứng, trực tiếp đem người bế lên đi về hướng phòng tắm, hai người điều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Nói thật nếu không phải suy xét đến thể lực của Giang thị trưởng, Kỳ Lẫm thật muốn làm một lần nữa ở trong phòng tắm, côn ŧᏂịŧ của hắn vẫn còn đang ngẩn cao đây này.
Thu thập thoả đáng, Kỳ Lẫm lại ôm kiểu công chúa đưa Giang Hủ Thư về giường, lúc này Giang Hủ Thư đã hồi phục thần sắc, chính là lúc Kỳ Lẫm vào cửa nhìn thấy, ánh mắt cao cao tại thượng, cả người tản ra khí thế của người từ trên cao nhìn xuống.
Đáng tiếc Kỳ Lẫm đao thương bất nhập, thậm chí trước khi rời đi, còn tri kỷ đắp chăn cho y đàng hoàng, sau đó hôn xuống cái trán trơn bóng của y.
“Ngủ ngon, một đêm vui vẻ.”
Đấy mắt Giang Hủ Thư như loé lên cái gì, thời điểm Kỳ Lẫm xoay người đi, môi mỏng lạnh lẽo rốt cuộc mở ra:
“Tiền sẽ chuyển cho cậu sau.”
Ý ngoài lời, cậu phục vụ tôi rất hài lòng.
Kỳ Lẫm câu môi không tỏ ý kiến, kỳ thật không quan trọng, thịt hôm nay hắn ăn rất ngon miệng, dĩ nhiên nếu không phải hắn thích ăn, cho dù có nhiều tiền hơn nữa hắn cũng không động miệng.
————