Dựa theo thời gian, địa điểm đã định. Kỳ Lẫm bị đưa tới một căn biệt thự bí ẩn vùng ngoại ô thành phố. Thẳng đến khi nhìn thấy Giang Hủ Thư ngồi ngay ngắn trong biệt thự, lúc này Kỳ Lẫm mới nhướng mày hứng thú.
Biệt thự này bí ẩn, xa hoa, so với biệt thự của Kỳ Lẫm cũng cùng cấp bậc. Vị thị trưởng này quả nhiên không giống với ngoài mặt, có ý tứ.
Tuy rằng hắn rất ít quan tâm tới tin tức, hơn nữa người này lại là quản lý chính phủ rất ít xuất hiện trước công chúng. Nhưng Kỳ Lẫm đã xem qua ảnh chụp vị này trên mạng. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn mỹ, nho nhã.
Nhìn đến người thật, Kỳ Lẫm tỏ vẻ trên mạng khen hắn không hề khoa trương. Nếu có khác thì là người ta khen hắn nho nhã, nhưng Kỳ Lẫm lại thấy người này lạnh như băng. Năm tháng tựa hồ không ở trên mặt y lưu lại dấu vết, Ánh mắt thâm thúy nhìn không ra hỉ nộ, làm người ta không nắm bắt được, muốn tránh cũng không thể tránh.
Địa vị thân phận lại cao vô hình làm cho người khác phát run, không dám có tâm tư bất kính.
Tuy nhiên, Kỳ Lẫm không phải người bình thường, Giang Hủ Thư càng như vậy hắn càng hưng phấn.
Vì thế Kỳ Lẫm không keo kiệt nâng khóe miệng, tươi cười mê người làm người ta sa vào mị lực.
“Thị trưởng tiên sinh, rất vinh hạnh được phục vụ ngài.” Kỳ Lẫm có ý vị khác nói.
Người đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa không có dấu vết loé loé ánh mắt, trên mặt lại bất vi sở động. Vẫn nhàn nhạc xem kỹ thần thái tự nhiên của Kỳ Lẫm.
Người này là y bỏ ra rất nhiều thời gian để lựa chọn kĩ càng, vì thân phận của y không cho phép lộ bất cứ thứ gì, nên y không thể không cẩn thận.
“Tôi nhớ đã cho người nói qua với cậu.”
Tiếng nói trầm ổn nhưng lại không giống một người 36 tuổi mà giống với gương mặt của y, trẻ tuổi lại dễ nghe.
Kỳ Lẫm nhướng mày: “Đúng vậy.”
Nếu chính mình đã xuất hiện ở nơi này, những lời này của y có vẻ dư thừa nhưng vẫn lý giải được.
“Như vậy, ở chỗ này hay là…?” Kỳ Lẫm nhướng mày, đôi mắt không tự giác đem người trên sofa từ trên xuống dưới đánh giá một lần, không e dè đánh giá, nhìn ra được bảo dưỡng dáng người không tồi.
Giang Hủ Thư lại lần nữa cứng đờ, ngay sau đó đứng dậy hướng về phía phòng.
Kỳ Lẫm nhìn theo bóng dáng y nhướng mày, sau đó khẽ cười đi theo.
Kỳ Lẫm tưởng rằng Giang thị trưởng là người sấm rền gió cuống, hành động nhất quán, vừa rồi đứng dậy vào phòng cũng dứt khoát lưu loát, không nghĩ rằng lúc y ngồi ở trên giường cởϊ qυầи áo lại có chút thông thả ung dung, lại có chút cố ý kéo dài thời gian.
Chậm rãi cởi bỏ cà vạt, sau đó là tới áo khoác, tiếp theo từng bước từng bước cởi ra áo sơ mi, động tác càng lúc càng thông thả, hơn nữa càng lúc càng cứng đờ, toàn bộ quá trình rất nghiêm túc, không nhìn Kỳ Lẫm.
Kỳ Lẫm xem đến ngon mắt, ừm, hắn không e dè nhìn thị trưởng đại nhân.
Dáng người của thị trưởng đại nhân cũng hòa nhã làm Kỳ Lẫm rất hài lòng. Đặc biệt giờ phút này y biểu hiện một dáng vẻ lạnh lùng làm cho hạ thân Kỳ Lẫm cũng ngẩng cao.
Vì thế, khi thị trưởng đại nhân đang cởi xuống 2 nút thắt cuối cùng, Kỳ Lẫm rốt cuộc nhịn không được nữa đi lên hai bước đem người đẩy lên giường. Ngay sau đó liền phủ thân hình cao lớn của mình lên.
“Cậu làm gì vậy!” Giang Hủ Thư có chút khẩn trương, không, xác thực vừa rồi y bị người này nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, Hiện tại càng bị người to gan lớn mật này làm cho kinh sợ.
Đối mặt với người đang tràn đầy phẫn nộ, Kỳ Lẫm lại bất vi sở động, ngược lại còn kéo kéo khoé miệng, sau đó cố ý áp sát vào bên tai của y thấp giọng nói: “Tôi tưởng thị trưởng tiên sinh đã tạm thời quên thân phận thị trưởng của mình rồi.”
Cả người bị hắn đè nặng Giang Hủ Thư dừng lại một chút, nhưng không đợi y mở miệng, Kỳ Lẫm đã bá đạo hôn xuống.
“Uhm…ah”
Kỳ Lẫm đem hai tay Giang Hủ Thư khoá ở hai bên, có chút bá đạo mυ'ŧ môi thị trưởng đại nhân, so với trong tưởng tượng còn muốn mềm mại hơn rất nhiều, cũng mê người rất nhiều.
“Umm~~~ ah…”
Tiếng rên rĩ thỉnh thoảng phát ra từ miệng thị trưởng, minh chứng kĩ thuật hôn của Kỳ Lẫm không cần phải nói, Giang Hủ Thư giẫy giụa càng yếu dần, mà làm Kỳ Lẫm ngoài ý muốn chính là, người dưới thân đã 36 tuổi nhưng biểu hiện khi hôn môi rất trúc trắc, phản phất như hắn rất ít hôn môi hoặc là làm loại sự tình này.
Việc này làm cho Kỳ Lẫm rất kinh ngạc, đồng thời lại làm hắn càng thêm hưng phấn. Vì thế, Kỳ Lẫm nhịn không được hôn càng thêm sâu.
Thắng đến khi hô hấp của người dưới thân trở nên khó khăn, Đã hoàn toàn sa vào nụ hôn mà quên mất giẫy giụa, Kỳ Lẫm lúc này mới buông ra đôi môi đã bị hắn hôn đến mức sưng đỏ.
“Thị trưởng tiên sinh thật là mỹ vị ngoài ý muốn.”
Kỳ Lẫm ác liệt tiến tới bên tai Giang Hủ Thư thấp giọng nói. Giang Hủ Thư vẫn còn kịch liệt thở hổn hển quả nhiên cứng đờ, ngay sau đó tức giận nói: “Đừng nói nhảm!”
Nhưng mà những lời này lại có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bộ vị nào đó không thể khống chế ngẩn đầu lên.
Kỳ Lẫm không khách khí phát ra một tiếng cười khẽ.
Lúc này, chiếc áo sơ mi đã bị mở đến hai nút cuối cùng cũng mở ra hoàn toàn, bờ ngực trắng nõn cọ xát khi hôn môi đã hoàn toàn bại lộ trước mắt Kỳ Lẫm, l*иg ngực phập phòng theo từng tiếng thở kịch liệt, hai đầṳ ѵú trên ngực điều hơi hơi cương lên, hình ảnh rất là mê người.
————————