Lục Sâm đã nằm trườn ra bàn từ sáng sớm.
Đến khi giáo viên giới thiệu học sinh mới chuyển đến, anh mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục nằm sấp xuống, ngay cả Giang Tâm Viện ngồi xuống bên cạnh anh, cũng không khơi dậy sự hứng thú của anh.
Lần đầu tiên đến trường học mới, bạn ngồi cùng bàn lại thờ ơ như vậy. Giang Tâm Viện có chút lo lắng.
Ánh mắt của cô ta không tự chủ được mà lơ đãng, đột nhiên từ khóe mắt thoáng thấy tầm mắt của La Lật, giống như phát hiện ra cứu tinh, cô ta lập tức quay đầu, ngại ngùng cười nhỏ giọng nói câu xin chào.
La Lật giật mình, cũng gật đầu đáp lời một tiếng.
Không thể không nói, Giang Tâm Viện cười tươi lên nhìn rất đẹp. Có chút khác với vẻ đẹp của nguyên chủ, Giang Tâm Viện giống như một đóa sen nổi trên mặt nước, đơn thuần, trong trắng, đôi mắt hạnh tròn xoe linh động như nai con, rất dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý muốn bảo vệ của những người khác, khó trách ở thế giới tan vỡ trong Lục Sâm càng ngày càng trở nên xấu xa.
May mắn, trước mắt Lục Sâm dường như đối với cô ta cũng chưa xuất hiện hứng thú.
Sau khi giới thiệu học sinh mới, tiết học đầu tiên đã bắt đầu, Giang Tâm Viện cũng là một học sinh giỏi, trước khi cô được giáo viên dẫn đến phòng học các học sinh đã từng thảo luận sôi nổi, sức nóng không thua gì La Lật năm đó. Mà Giang Tâm Viện đúng như danh tiếng của cô ấy, khỏi phải nói đến việc cô ấy nghiêm túc thế nào trong lớp, bài viết của cô ấy còn được viết cẩn thận hơn so với La Lật, từ xa nhìn lại thì nhìn thấy chi chít toàn là chữ.
Mà thái độ La Lật thì khác thường khác một cách bất thường, từ đầu đến cuối đều dừng trên người của vị xuyên qua này.
Thế giới sụp đổ cũng không có miêu tả nhiều về thân phận vủa Giang Tâm Viện trước khi xuyên qua, chỉ nói năm trước cô ta gặp tai nạn xe nên xuyên đến thế giới này, sau đó trở thành một cô gái của một gia đình bình thường trong nhà còn có một em trai mười tuổi khó chịu, cha mẹ có chút trọng nam khinh nữ, nên lời nói cô ta ở trong nhà không cao.
Thật là một sắp xếp chuẩn nữ chủ xuyên qua... Đáng tiếc sự thật không phải vậy.
Giang Tâm Viện cũng không có mắc hội chứng stockholm, đối với cách nam chính vừa bám lấy vừa dùng quyền thế và sức mạnh để ép buộc cô ta, chỉ khiến cô ta càng ngày càng chán ghét, mặc dù nam chính cũng từng giúp cô ta rất nhiều, nhưng vẫn như trước không thể làm cho cô ta sinh ra cảm tình với anh. Sự từ chối và phản kháng của cô ta đã chạm đến điểm giới hạn của một tên ăn chơi trác táng và số phận cuối cùng là rơi xuống vực sâu, hết thảy những ngược luyến mà các văn nữ chủ phải gặp, cô ta đều phải trải qua, điểm khác nhau duy nhất là cô ta được cứu giúp, nam chính làm chuyện xấu cũng gặp báo ứng.
Có lẽ là tình cảm riêng tư, La Lật dần dần trở nên không muốn đem định mệnh của người ấy trong thế giới tan vỡ và Lục Sâm của hiện tại hòa thành một.
Để tránh cho kết thúc sụp đổ như vậy, cậu cần phải cố gắng gấp đôi.
Tiết học đầu tiên kết thúc nhanh chóng khi giáo viên thông báo về bài thi cùng trong các tiếng kêu rên.
Có lẽ lời chào trước đó đã có tác dụng, vốn Giang Tâm Viện sống nội tâm ngượng ngùng vậy mà lại chủ động đến trước mặt La Lật, chính thức hướng về cậu bắt chuyện: "Xin chào, tôi tên là Giang Lâm Viện, tôi đến từ thành phố B."
La Lật tất nhiên cũng sẽ biểu hiện rất thân thiện: "Xin chào, tôi tên là La Lật, cũng là học sinh mới chuyển vào đây ở học kỳ trước."
Đôi mắt hạnh của Giang Tâm Viện mở lớn, ngạc nhiên nói: "Cậu cũng là học sinh chuyển trường sao?"
La Lật cười nhẹ gật đầu.
Dáng vẻ Giang Tâm Viện giống như người xa xứ gặp được người bạn cũ, ngón tay căng thẳng mà đánh vào nhau, kích động, rồi không biết nên nói gì cho tốt.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên đi ngang qua từ phía sau cô ta, nặng nề mà va chạm vào cô ta một chút.
Cơ thể Giang Tâm Viện nhào về phía trước, đυ.ng vào mép bàn La Lật, phát ra tiếng ma sát chói tai giữa chân bàn và mặt đất.
Ánh mắt La Lật tối sầm, quát người nọ: "Dịch Hiểu Hiểu."
Dịch Hiểu Hiểu mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
La Lật đột nhiên đứng dậy, nắm lấy bả vai của cô ta.
Dịch Hiểu Hiểu như giẫm phải công tắc điện, hét lên một tiếng, kéo tay cậu ra: "Cậu đừng chạm vào tôi! Cậu là một đứa mưu mô!"
La Lật không biết nên khóc hay cười, cũng cố không tức giận, và càng cảm thấy khó hiểu.
Thật ra từ bữa tiệc cuối năm ngày đó, cậu đã không còn nói chuyện nhã nhặn được với Dịch Hiểu Hiểu, sau lại chuyên tâm tấn công lên người Lục Sâm, nên càng không quan tâm đến cô ta. Mà Dịch Hiểu Hiểu giống như đã uống trúng thuốc biết lỗi, vậy mà vẫn luôn yên phận đến bây giờ, nếu cô ta không cố ý va chạm Giang Tâm Viện, La Lật cũng sẽ không quát cô ta.
Tất nhiên, chuyện lần đó Dịch Hiểu Hiểu cũng phải trả một cái giá đắc.
Nói dối về tiết mục, hãm hại bạn học, như vậy đã đủ đem hình ảnh trước đây của Dịch Hiểu Hiểu hủy hoại trong phút chốc. Hội học sinh đã nói như thế nào, La Lật cũng không biết rõ lắm, dù sao ở trong lớp, vị trí ủy viên văn nghệ của Dịch Hiểu Hiểu cũng đã bị mất, ấn tượng cô ta ở trước mặt giáo viên cũng không còn tốt như trước kia, khó trách tinh thần cô ta không bình thường.
Mà La Lật nhờ vào một ca khúc thịnh hành, yêu cầu kỹ thuật cao kiêm chuyển đổi giọng nam nữ, đã hoàn toàn trở thành cục cưng của trường, cũng trở nên nổi tiếng ở trên mạng, không biết có bao nhiêu công ty giải trí gọi điện thoại, toàn bộ đều bị cậu tắt máy.
Mục tiêu của cậu cho đến bây giờ chỉ có Lục Sâm, những chuyện khác đều không là gì cả.
"Cô đυ.ng vào người ta." La Lật lạnh lùng nói.
Ánh mắt Dịch Hiểu Hiểu đảo qua lại giữa cậu và Giang Tâm Viện một lúc, rồi cười nhạo một tiếng: "Muốn tôi xin lỗi? Cô ta xứng sao, chỉ bằng thành tích nhập học tốt của cô ấy? Tôi thật sự không hiểu, những học sinh chuyển trường hiện tại, đều thích lấy hình tượng là học sinh giỏi, mà cố tình hai người còn gặp cùng một chỗ, đúng là vật hợp theo loài."
Giang Tâm Viện sắc mặt trắng nhợt: "Tôi, tôi không có."
La Lật ôm cánh tay nói: "Dịch Hiểu Hiểu, nếu cô nói như vậy, sẽ chỉ khiến cho người khác cảm thấy cô đang ghen tị so với người giỏi hơn cô."
"Tôi ghen tị?!" Dịch Hiểu Hiểu thẹn quá hóa giận: "Thật là buồn cười! Hai người nghĩ hai người là cái gì mà tôi sẽ ghen tị với hai người?!"
"Được rồi! Ồn muốn chết!"
Kèm theo là tiếng đồ vật nặng rơi xuống vang lớn, trong phòng học phút chốc đã lặng ngắt như tờ.