Mặc dù chỉ mới chuyển trường tới hơn một tháng, nhưng cậu vẫn có chút hiểu biết đối với các vị trí cán sự cơ bản trong lớp.
Người có thể lặng lẽ ghi tên của cậu báo danh tham gia tiết mục, lại còn có thể âm thầm cắt bỏ tất cả các buổi diễn tập trước đó, làm cho cậu đến tận ngày cuối cùng mới biết được tin tức xấu này, ngoại trừ ủy viên văn nghệ Dịch Hiểu Hiểu, thì không còn ai khác nữa. Chỉ có cô ta mới có đủ quyền hạn, năng lực, và càng có lý do để làm ra loại chuyện ngây thơ như thế này để hãm hại cậu.
Vốn dĩ chuyện lên sân khấu biểu diễn là không thể nào, vì cậu chỉ muốn yên lặng làm nhiệm vụ.
Nhưng trên đường đi tới nơi diễn tập, bỗng nhiên cậu thay đổi ý định.
Trước đó chuyện Dịch Hiểu Hiểu tìm người tới chặn đường cậu, đến cuối cùng vẫn là cậu bỏ qua không muốn quan tâm tới, đơn giản là vì cậu cảm thấy đám người Lưu Nhất Minh cũng không chiếm được lợi gì từ cậu, còn bản thân Dịch Hiểu Hiểu cũng tự mình tức chết, nên cậu không cần thiết phải đuổi đánh tới cùng - theo như lời quả cầu lông nói thì cậu chính là quá Phật hệ ( Phật hệ: tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”. Nhưng bây giờ đối phương hết lần này tới lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, cho dù có là con gái, cậu cũng không muốn nhân nhượng nữa.
La Lật chỉ là lười so đo tính toán, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ nhẫn nhục chịu đựng.
Hội trưởng hội học sinh và trưởng ban văn thể đều là người thấu tình đạt lý, sau khi nghe La Lật nói rõ tình hình, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng không làm ra chuyện ép buộc cậu lên sân khấu.
"Chỉ là một bài hát mà thôi, bây giờ vẫn còn đang diễn tập, muốn bỏ đi cũng không phải không được."
"Nhưng danh sách tiết mục đã nộp lên cho thầy cô để chuẩn bị rồi, bây giờ chỉ có thể đi in lại một lần nữa, không biết có kịp hay không."
"Haizz, sao Dịch Hiểu Hiểu lại làm ra chuyện như thế này chứ, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà."
"Cũng không thể kết luận như vậy, tôi cảm thấy bên trong còn có ẩn tình gì đó."
"Cho dù có ẩn tình gì cũng thể làm chuyện bậy bạ được, không nói tới người khác, Lục Thâm cũng đã làm chứng là cậu ấy không có đăng ký, người ta đường đường là trùm... Khụ, không cần thiết phải làm đến mức này đâu."
"Xin lỗi, tôi lại làm phiền mọi người một chút." La Lật giơ tay cắt ngang những lời than phiền của bọn họ.
Trưởng ban văn thể thở dài một cái: "Còn có chuyện gì sao? Chúng tôi đã biết chuyện này không thuộc trách nhiệm của cậu, còn những chuyện sau này nội bộ chúng tôi sẽ tự giải quyết, cậu không cần lo lắng đâu."
La Lật nói: "Chuyện cấp bách nhất hiện nay là giải quyết chuyện tiết mục, tôi muốn nói là, không phải tôi không thể lên sân khấu được."
Hai mắt trưởng ban văn thể sáng lên: "Cậu đồng ý lên sân khấu sao?"
La Lật gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Thâm ngạc nhiên nói: "Cậu còn biết ca hát sao?"
Bùi Đông Lâm thì lập tức hô to: "Sao trước kia khi đi karaoke tôi không thấy cậu hát vậy?"
Hội trưởng hội học sinh lại suy nghĩ thấu đáo hơn trưởng ban văn thể, nghe cậu nói vậy cũng không có lập tức vui mừng, mà còn nhíu mày nói: "Nhưng chúng tôi không biết kỹ năng ca hát của cậu như thế nào, nếu như cậu hát không tốt, thì khi lên sân khấu cậu sẽ bị mất mặt. Sự cố lần này quả thực là trách nhiệm của hội học sinh chúng tôi, cậu không cần thiết phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của chúng tôi."
Cán sự mới vừa đi ra kêu người làm việc lúc này cũng trở về, vừa vặn nghe được những lời này của hội trưởng.
Cô ta lập tức kêu lên: "Hội trưởng, nếu cậu ta đã đồng ý lên sân khấu, vậy cứ để cậu ta lên là được rồi, dù sao đây cũng là do cậu ta..."
"Đủ rồi, Lý Kỳ." Trưởng ban văn thể quát bảo cô ta dừng lại. "Chuyện ngày hôm nay, sau khi dạ hội kết thúc, chúng tôi sẽ tìm cô và Dịch Hiểu Hiểu nói chuyện cho rõ ràng, bây giờ cô đi làm việc của mình đi, đừng có gây thêm phiền phức nữa."
Cán sự được gọi là Lý Kỳ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cô ta cắn môi dưới, rồi oán hận trừng mắt với La Lật một cái, mới quay đầu chạy đi.
"Tôi không phải là muốn chịu trách nhiệm, chỉ là tôi thật sự có thể hát."
Cũng không biết vì sao, cậu chính là có tự tin như vậy, dường như trời sinh cậu ra là để ăn chén cơm này vậy.
Hội trưởng vẫn là nửa tin nửa ngờ: "Cũng được, bây giờ đã tập luyện tới tiết mục thứ ba rồi, đến lúc đó cậu thử lên sân khấu để tôi xem hiệu quả như thế nào đã."
La Lật không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Ngược lại là Lục Thâm có chút lo lắng kéo cậu sang một bên nói: "Mặc dù đây là quyết định của cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói là bài hát này có độ khó rất cao, cậu chắc chắn không sao chứ?"
La Lật cho anh một ánh nhìn yên tâm.
Cái này còn phải cảm ơn người bạn tốt Dịch Hiểu Hiểu tài trợ, vì để cho chuyện cậu đăng ký tham gia bị lộ ra càng thêm chân thực, cô ta thế mà còn cung cấp đoạn băng nhạc đệm của .
Có điều, bài hát này quả thật có độ khó nhất định, giọng nam cao khá tốt, giọng nữ ở phần điệp khúc nghe giống như âm thanh của loài cá heo đang ngâm xướng, cuối cùng là đoạn nam nữ cùng hòa âm, càng là kỹ năng có một không hai. Trong mười mấy phút chờ đợi, La Lật đã nghe bài hát này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cũng đã học thuộc lời bài hát, còn giai điệu thì đại khái cũng đã nhớ kỹ.
[La, cậu thật sự không sao chứ?] Quả cầu lông càng lo lắng hơn so với những người khác.
La Lật: [Không sao.]
Quả cầu lông lăn lộn trên mặt đất: [Nhưng cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghe cậu ca hát nha, lỡ như cậu bị mất mặt thì làm sao? Hay là cậu dùng điểm tích lũy để đổi đạo cụ đi, thí dụ như là cái " Âm thanh của người cá" ấy, chỉ là có hơi đắt tiền một chút, có thể sẽ tiêu hết điểm tích lũy ở một thế giới. A a a tôi vẫn cảm thấy tốt nhất là cậu không nên lên sân khấu, đều do Dịch Hiểu Hiểu kia, cô ta thật sự là một đứa con gái khiến người ta chán ghét mà! Sao cậu lại vì hành động cực phẩm của cô ta mà tiêu tiền chứ? Chẳng lẽ cậu thích bị ngược đãi sao?]
La Lật: [Ồn ào quá, im đi.]
Quả cầu lông: [Cậu!]
La Lật âm thầm thở dài.
Cũng khó trách người khác không tin cậu, mắt thấy mới là thật, trước mắt nói cái gì cũng đều là giả thôi.
Rốt cuộc cũng đã tới lượt cậu lên sân khấu, La Lật do dự một chút, trước tiên cậu vẫn nên chọn lối hát thận trọng, dù sao cũng là một bài hát hoàn toàn xa lạ.
Cậu mặc bộ đồng phục học sinh mùa đông mộc mạc, trông có vẻ lạc lõng giữa rất nhiều học sinh ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhưng vì gương mặt xinh đẹp hơn người kia khiến mọi người có thể xem nhẹ tất cả. Đứng ở trung tâm sân khấu, ánh đèn từ trên cao rọi xuống, ngưng tụ thành một chùm, giống như những vì sao chiếu xuống quanh người La Lật, khiến người khác không thể rời mắt.
Khúc nhạc dạo đầu như có như không vang lên, kích hoạt nhân tố âm nhạc trong cơ thể cậu, giống như có thứ gì đó muốn từ trong cơ thể cậu thoát ra ngoài, phần sau gáy La Lật nổi lên một trận tê dại, thậm chí hai tay cậu cũng khẽ run lên.
Lục Thâm ở dưới sân khấu đã chú ý đến điều đó, anh không khỏi nhíu chặt mày lại.
Vẻ mặt Đỗ Hiên cũng tỏ ra lo lắng.
Bùi Đông Lâm thì trực tiếp nói thẳng ra: "Có phải là do cậu ấy quá hồi hộp hay không, anh Thâm, anh đi khuyên cậu ấy một chút đi, không cần cậy mạnh vậy đâu."
Lục Thâm cũng có cùng cảm nghĩ như vậy, anh vừa muốn bước lên, thì ở trên sân khấu truyền đến giọng hát khiến anh dừng bước lại.
Không chỉ có anh, ngay cả những học sinh khác đang làm việc ở phía sau sân khấu cũng lần lượt dừng công việc trong tay của mình lại, họ không kiềm được thò người ra, muốn nhìn xem ai là người đã phát ra âm thanh tuyệt vời đến như vậy.
"Thâm, anh Thâm, cái này cũng quá dễ nghe rồi." Bùi Đông Lâm cũng muốn ngốc luôn.
Đỗ Hiên giơ tay lên che miệng lại: "Đúng như lời cậu ấy nói, cậu ấy thật sự có thể hát."
Lục Thâm thậm chí còn bày ra tư thế thiên tài ca hát này là người nhà của tôi, anh lùi về phía sau nửa bước, khoanh tay lại, vẻ mặt say mê thưởng thức, tiếng xì xào bàn tán bên cạnh nương theo tiếng hát truyền vào trong tai.
"Đây là ai vậy? Hát hay quá đi."
"Dáng người cũng thật đẹp, cậu ấy hình như là học sinh mới chuyển trường tới, trước đó còn có scandal với Lục Thâm ấy."
"Bây giờ người ta đã là bạn gái rồi, mặc dù mấy buổi diễn tập trước cậu ấy xin nghỉ phép không tới, nhưng bây giờ tôi lại không cảm thấy cậu ấy có chỗ nào kiêu ngạo cả, người ta rõ ràng là có năng lực."
"Tôi cảm thấy có một loại hương vị khó tả khác hẳn với bản gốc, tóm lại là nghe rất là hay!"
"Tôi muốn đi xin chữ ký của cậu ấy quá đi."
Những âm thanh khen ngợi liên tiếp vang lên.
Lục Thâm cũng cảm thấy tự hào.
La Lật ngược lại không có chú ý tới sự hỗn loạn mà mình gây ra, theo cậu thấy, cậu chỉ biểu diễn một chút kỹ năng ca hát cơ bản mà thôi, vì đây là lần đầu tiên cậu hát nên có một vài kỹ năng chuyên môn, cậu không dám thể hiện ra. Bài hát dài bao nhiêu cũng chỉ khoảng bốn, năm phút, khi bài hát kết thúc, cậu thu hồi những suy nghĩ của mình lại, vừa nhấc mắt lên thì người cậu nhìn thấy không phải là Lục Thâm, mà là Dịch Hiểu Hiểu đang trốn xa xa ở ngoài cửa lớn của hội trường.
Ánh sáng trong hội trường rất tối, khi mở cửa ra đặc biệt bắt mắt, La Lật nhìn thấy rõ oán hận trong đôi mắt cô ta gần như sắp tràn ra ngoài, khóe miệng không nhịn được cong lên, để lộ nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Không phải cô ta muốn cậu lên sân khấu, muốn nhìn thấy cậu bị bẽ mặt sao? Bây giờ cậu đã lên sân khấu như mong muốn của cô ta, nhưng người mất mặt là ai đây?
Biểu cảm của Dịch Hiểu Hiểu ngay lập tức trở nên vặn vẹo.
Vào lúc La Lật cho rằng Dịch Hiểu Hiểu sẽ phát điên xông tới, cô ta lại ngoài ý muốn quay đầu bỏ chạy, La Lật không khỏi sững sờ.
"Tuyệt quá!"
Lục Thâm trực tiếp nhảy lên sân khấu, ôm La Lật còn đang sững sờ vào trong lòng.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xầm.
Lục Thâm cũng không để ý lắm, thậm chí còn ở trước mặt mọi người hôn trộm cậu, anh nhỏ giọng nói: "Nhìn xem, vợ chưa cưới của tôi là bảo bối gì đây, thành tích học tập tốt, còn hát hay như vậy, sau này không được tùy tiện hát vậy nữa, tôi không muốn tất cả mọi người đều si mê cậu."
La Lật bất lực quở trách anh một chút: "Buông tôi ra trước đã, nhiều người như vậy."
"Thì có làm sao đâu." Lục Thâm bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời cậu buông tay, chỉ nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu.