Hôm Nay Tôi Lại Không Thể Chết Thành Công

Chương 30: Bạn trai của hotboy nhà giàu 30

Trên cánh tay đang bảo vệ ngực của cậu cắm một con dao nhỏ, mà cán dao còn đang nằm trong tay của tên đàn em số một.

Trong nháy mắt đó, đầu óc của La Lật hoàn toàn trống rỗng, lúc cậu bị tiếng kêu thảm thiết gọi hoàn hồn lại thì đã thấy tên đàn em số một kia ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, cánh tay đó của đối phương còn rũ xuống trong trạng thái mất tự nhiên.

Toàn thân hai tên đàn em đều chịu trọng thương, trên mặt của anh Minh cũng đau đến mức chết lặng.

Rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được bản thân đυ.ng phải hai khúc xương cứng khó gặm, đặc biệt là cái tên ẻo lả kia, nhìn sơ thì có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế lại là người ra tay tàn nhẫn nhất. Bọn họ không dám tiếp tục ở lại đây, vì vậy cả bọn nâng đỡ lẫn nhau, khập khiễng bỏ chạy.

“Vừa rồi em…”

Lục Thâm muốn nói rồi lại thôi. Nói thật ra thì bản thân anh cũng bị cậu dọa sợ.

Biểu cảm của La Lật bình tĩnh trở lại, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt như cũ. “Tay của anh sao rồi?”

Trong nháy mắt cánh tay bị đâm thật ra có hơi nhức một tí, đến tận lúc này thì không thể nào còn đau được nữa, Lục Thâm không muốn mất mặt trước mặt người trong lòng của mình, bày ra vẻ không sợ gì cả, làm bộ muốn rút dao.

“Anh đừng lộn xộn!” La Lật chạy nhanh lại đè tay của anh xuống, gầm nhẹ nói: “Anh làm gì vậy!”

Lục Thâm cười, nói: “Đương nhiên là rút dao ra rồi, em xử lý vết thương cho tôi đi nha?”

La Lật trừng mắt nhìn anh, liếc xéo một cái: “Không thể rút dao bậy bạ được, lỡ như chảy máu quá nhiều thì làm sao bây giờ. Nào, tôi đưa anh đi bệnh viện.”

“Chỉ là vết thương nhỏ…” Âm thanh của Lục Thâm biến mất trong ánh mắt ác liệt của La Lật.

Sự tình khẩn cấp, La Lật không rảnh chào hỏi với những người khác, lôi Lục Thâm đi thẳng tới bãi đỗ xe. Rời khỏi đại sảnh có máy sưởi, hai người không tự chủ được rùng mình một cái, sau khi tìm được xe thì La Lật không nói hai lời nhét người vào ghế phó lái, lại dung áo khoác của mình đắp kỹ cho anh, bật máy sưởi lên, phóng xe nhanh như bay về phía bệnh viện gần nhất.

La Lật như này khiến Lục Thâm có chút xa lạ.

Nhưng mà cũng cao hứng.

‘Vị hôn thê’ của anh, sau khi anh bị thương đã mất đi sự bình tĩnh vốn có và thay thế bằng vẻ nôn nóng, anh vậy mà lại hèn mọn cảm nhận được giá trị của lần bị thương này!

“Đúng rồi Tiểu Lật, làm sao em lại chọc phải ba người kia?”

Khóe mắt của La Lật liếc nhìn anh một cái, có thể hỏi loại vấn đề này cho thấy anh không nghe được những câu nói của tên gọi là anh Minh kia, điều này khiến cậu nhẹ nhàng thở ra, nói: “Là Dịch Hiểu Hiểu kêu bọn họ tới.”

Lục Thâm hơi ngạc nhiên, chợt cắn rằng: “Người phụ nữ đó…”

La Lật nói: “Làm sao anh lại tìm thấy tôi?”

Lục Thâm dừng lại một chút, nói: “Em đi lâu vậy mà không trở lại, di động lại có cuộc gọi, tôi nhìn tên hiển thị thì thấy hình như là người nhà của em.”

La Lật ‘ừ’ một tiếng, nói: “Nhưng mà tôi không nghĩ rằng bọn họ lại ra tay với anh, Dịch Hiểu Hiểu thích anh, hẳn là không cho phép bọn họ làm anh bị thương mới đúng chứ.” Nhưng mà việc ra tay với Lục Thâm tám, chín phần mười là long riêng của anh Minh. Người đàn ông kia vừa nhìn là biết có tình cảm với Dịch Hiểu Hiểu, lòng đố kỵ của tình địch mà thôi.

Lục Thâm lau mặt: “Là tôi liên lụy đến em.”

La Lật không trả lời.

Nói đúng ra thì lần này cậu thật sự là chịu tai bay vạ gió từ Lục Thâm, nhưng việc Lục Thâm thay cậu chắn một dao kia là người thật việc thật. Trong đầu La Lật, người đã quen làm vật hy sinh, nhớ lại cảm giác được người bảo vệ, trong lòng ấm áp dễ chịu, có cảm giác không nói nên lời.

Sau khi đến bệnh viện, La Lật trực tiếp chọn khám gấp.

May là lúc này không đông người, đợi tầm mười phút là đến phiên Lục Thâm. Lúc này, sau khi cơn đau tê mỏi ban đầu qua đi, con đau như kiến cắn đã bắt đầu xuất hiện, Lục Thâm chịu đựng không lên tiếng, trên trán cũng phủ kín một lớp mồ hôi mỏng.

Kết quả kiểm tra lại không tồi chút nào, bởi vì anh mặc quần áo dày nên dao nhỏ cũng không đâm quá sâu, cuối cùng chỉ khâu hai mũi và tiêm một mũi ngừa uốn ván, sau khi dặn dò vài điều cần chú ý như không thể đυ.ng vào nước các thứ thì lập tức bị bác sĩ tiễn khách. La Lật thừa dịp Lục Thâm khâu vết thương thì gọi điện cho bọn Đỗ Hiên, sẵn nhờ bọn họ thu dọn đồ đạc trong phòng thay đồ mang về giúp bọn cậu.

“Em đưa tôi về nhà?” Lục Thâm nghiêng đầu nhìn cậu.

“Đương nhiên rồi.” Một tay của La Lật cầm túi thuốc, một tay khác thì túm anh. “Sau khi về nhà anh còn phải uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, hai ngày tới không cần tắm rửa, lau sơ thân thể là được rồi, có gì không thoải mái thì nhất định phải kịp thời nói với tôi.”

Lục Thâm dùng cánh tay lành lặn của mình choàng qua cổ của La Lật, nhõng nhẽo nói: “Bây giờ tôi không thoải mái chút nào.”

*

Lục Thâm cùng La Lật bên này ân ân ái ái, thì tình cảnh bên phía Dịch Hiểu Hiểu và Lưu Nhất Minh lại cực kỳ bi thảm.

Lưu Nhất Minh là anh trai nuôi của Dịch Hiểu Hiểu, xem như là một nửa bạn lớn lên từ nhỏ của cô ta, biết được Dịch Hiểu Hiệu bị La Lật ăn hϊếp thì lập tức xung phong ra trận, muốn trút giận thay cô ta, dạy dỗ thật tốt cái tên ẻo lả không biết trời cao đất dày kia.

Lại không nghĩ rằng thế mà lại thất bại ê chề quay về.

Dịch Hiểu Hiểu tức đến mức đôi mắt đỏ ngầu, vội vàng đưa bọn họ vào bệnh viện. Cánh tay của tên đàn em số một bị trật khớp, xương sườn của tên đàn em số hai thì nứt xương, Lưu Nhất Minh với mặt mũi bầm dập vậy mà lại là người bị thương nhẹ nhất trong ba người bọn họ, nhưng đối phương một chút cũng không cảm thấy vui vẻ nổi, ngược lại còn cảm thấy nhục nhã.

Dịch Hiểu Hiểu cũng bi phẫn y chang vậy.

Đặc biệt là lúc cô ta biết Lục Thâm thế mà chắn một dao thay cho La Lật! CỘng thêm việc hai người bọn họ hôm sau lại vừa nói vừa cười xuất hiện trong lớp, nội tâm của cô ta lập tức bị lửa giận cùng với ghen ghét bao trùm đến mức không kìm chế được nữa.

Mắng không được, đánh cũng không lại, bản thân Dịch Hiểu Hiểu có bao giờ phải chịu uất ức to đến mức này chứ!

Dịch Hiểu Hiểu tức giận đến mức cơm trưa cũng không them ăn, một mình một người ngồi trong phòng học, cân nhắc làm sao khiến cho tên học sinh chuyển trường biếи ŧɦái thích giả nữ kia đẹp mặt.

Đột nhiên trong đầu của cô ta nảy ra một ý định, rút ra một tờ giấy báo danh tiết mục biểu diễn từ trong hộc bàn… đó là giấy báo danh dành cho tiệc mừng năm mới của trường học… cô ta lấy bút ra, kiên định không chút do dự viết hai chữ ‘La Lật’ xuống dòng dành cho người biểu diễn tiết mục.