"Tại sao, tại sao lại là cậu..."
Lục Thâm cảm thấy chân có chút mềm nhũn.
Chẳng lẽ lời nói hùng hồn vừa rồi của anh đều bị đối phương nghe hết rồi? ... Chắc chắn là nghe thấy rồi, anh đã cố ý hét lên rất lớn.
La Lật đặt chén trà xuống, thoải mái đứng dậy chào hỏi: "Chào cậu, tôi tên là La Lật, là con gái nhà họ La ở Đồng Thành."
Lục Thâm ngơ ngác nói: "Tôi tên Lục Thâm, là con trai nhà họ Lục."
Dương Quỳnh thấy Lục Thâm bị "sắc đẹp" mê hoặc, rũ mi mắt xuống, che đi ánh mắt lóe lên tia tối, khi ngẩng đầu lên, đã nở nụ cười khéo léo: "A Thâm, trước đó không phải mẹ đã liên lạc với con bảo con về sớm chút sao, sao vẫn về trễ vậy, uổng công để cô La chờ con hơn một tiếng đồng hồ."
Khích bác ly gián một cách trắng trợn.
Nếu đổi lại là nguyên thân, mất công chờ lâu như vậy, lại nghe thấy loại lời thêm dầu vào lửa này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất không hài lòng.
Nhưng bây giờ ngồi ở đây là La Lật, cậu chỉ khẽ mỉm cười: "Chắc là Lục Thâm tạm thời có chuyện, vốn là cháu nhất thời đến thăm, do cháu đường đột." Trong lời nói, cuối cùng đổ trách nhiệm lên đầu mình.
Dương Quỳnh cười gượng: "Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta ăn cơm trước đi."
La Lật hỏi: "Những người lớn khác trong nhà đâu ạ?"
Dương Quỳnh nói: "Cha của A Thâm còn đang bận rộn ở công ty, ông cụ hôm nay có việc, nhưng ông ấy nói sẽ về ngay khi có thể."
Nói cách khác, bữa cơm tối này phải ăn cùng Lục Thâm và mẹ kế của anh.
Có lẽ còn thêm một người em trai kế nữa.
Nếu là bình thường, Lục Thâm tuyệt đối sẽ không ăn tối cùng mấy người Dương Quỳnh, nhưng hôm nay có thêm La Lật, anh không thể nhăn mặt rời đi. Thật ra anh rất tò mò, vừa rồi rõ ràng La Lật nghe được những lời nói xấu xa của anh, nhưng tại sao không trở mặt, chẳng lẽ là bởi vì thế gia tiểu thư hàm dưỡng sao?
Bầu không khí nửa đầu bữa tối khá hài hòa.
Lục Thâm im lặng suốt thời gian đó, trong khi Dương Quỳnh thì giống như một phụ huynh bình thường, nói chuyện nhà với La Lật.
Không thể không nói, Dương Quỳnh ở trước mặt người ngoài giả bộ rất đứng đắn, người không biết thật sự sẽ cho rằng bà ta là một người mẹ kế bao dung, mà Lục Thâm lại là đứa con riêng nổi loạn vô lý gây sự.
Nhưng đến nửa sau, em trai cùng cha khác mẹ của Lục Thâm là Lục Thụy đã trở về.
Lục Thụy chỉ nhỏ hơn Lục Thâm nửa tuổi, mọi người đều biết điều này có nghĩa là gì, bản thân Lục Thụy hết lần này tới lần khác không hề có chút tự giác nào, ỷ Lục Thâm không có mẹ che chở, không được bố yêu thương, liên tục nhảy qua ranh giới tìm chết sau đó lần nào cũng bị Lục Thâm đánh.
"Mẹ, con về rồi!" Lục Thụy vừa vào cửa liền tiện tay ném cặp sách.
Đầu tiên là nhìn thấy Lục Thâm đang ngồi trong phòng ăn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười: "Yo, hôm nay cơn gió gì thổi đến đây, anh trai thân yêu của em lại về nhà ăn cơm tối."
Sau đó mới nhìn thấy La Lật ở bên cạnh, sau đó không ngoài dự đoán —— nhìn đến ngây người.
Dương Quỳnh thầm thở dài vì đứa con trai không chịu thua kém này, nói: "Thụy Thụy, cô đây là vợ chưa cưới của anh trai con, La tiểu thư La Lật."
Nghe được ba chữ "vợ chưa cưới", vẻ mặt Lục Thụy lập tức vặn vẹo, cậu ta nhìn về phía Lục Thâm thậm chí không còn mấy thiện cảm.
Lục Thâm mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Quả cầu lông cảm khái:【Người em trai này thật đúng là nhân vật phản diện có khuôn mặt của bia đỡ đạn.】
La Lật:【Trước đây tôi còn không có nhiều cảnh bằng cậu ta.】
Quả cầu lông:【Bây giờ nhiều hơn rồi, cậu vui chưa?】
La Lật:【Không vui, rất mệt mỏi, hơn nữa nam chính thật khó chơi.】
Quả cầu lông:【Được rồi, được rồi, còn nửa năm nữa, ráng chịu qua liền kết thúc.】
Dương Quỳnh không muốn con trai tiếp tục mất mặt, nói vài ba câu liền bảo cậu ta ngồi xuống. Lục Thụy vẫn nghe lời mẹ, nhưng đáng tiếc cho dù trong miệng nhét đầy thức ăn, vẫn không ngăn cản được địch ý của cậu ta đối với Lục Thâm, cùng với vẻ si mê khi nhìn về phía La Lật.
"Có vài người nếu không biết để mắt ở đâu." Lục Thâm vỗ đũa một cái: "Vẫn là móc ra thì tốt hơn."
Lục Thụy vẫn có bóng mờ với người anh trai này, nhất thời bị dọa sợ hãi run rẩy.
Dương Quỳnh không vui nói: "A Thâm, con nói cái gì vậy!"
Lục Thâm lạnh lùng nhìn hai mẹ con một cái, đẩy bát cơm lên, túm lấy La Lật đứng dậy, không để ý Dương Quỳnh ở phía sau hô to, trực tiếp đưa La Lật lên phòng mình ở lầu hai.