Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 40: Mê cung vô tận 06

Tác giả: Bạch Cô Cô

Edit: Chinn

Sở ·chị đại· Tu ngậm bánh mì biểu tình chua xót, rõ ràng lúc trước ở trên đảo hoang, cuộc sống còn khốn khổ hơn so với hiện tại, cô đều nhẫn nhịn qua, hiện tại có ăn có uống, cư nhiên còn cảm thấy bánh mì không có tư vị.

Quả nhiên con người rất dễ dàng bị chiều hư, trở lại hiện thực trải qua một đoạn thời gian an ổn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì uống cái đó, hiện tại lại không chịu đựng nổi.

Chủ yếu là bọn họ tìm được một đống lớn vật tư, trong mê cung này thật đúng là chỉ có bánh mì với nước mà thôi, tưởng tượng đến mấy ngày sau, mỗi ngày ăn đều là bánh mì, biểu tình càng chua xót.

Hiện tại cho cô một bao cải bẹ, cô cũng có thể vui sướиɠ mà ăn.

Chỉ hy vọng phó bản này nhanh chóng kết thúc, ít nhất cũng cho bọn cô một chút manh mối. Hiện tại thật sự chính là giống như ruồi nhặng không đầu bay loạn xạ bên trong phó bản, manh mối gì cũng không có, không biết ngày tháng năm nào mới có thể rời khỏi phó bản này.

Cảm giác phó bản này thật sự chính là đang cố ý ghê tởm người ta, mặt tường trắng như là phản quang, làm đôi mắt người ta không thoải mái, đồng thời cũng làm giảm sự nhẫn nại.

Một chốc cũng không có thả ra bất luận manh mối gì, cũng chỉ có thể không ngừng tìm vật tư, sau đó chờ đợi, sự nhẫn nại lại bị hạ thấp.

Nếu mà cứ như vậy, khả năng thật sự sẽ có người thử trèo tường...

Ba người ngồi ở chỗ ngoặt nghỉ ngơi, mỗi người gặm một iys bánh mì. Thành thật mà nói, người không muốn ăn bánh mì thật đúng là không chỉ có một mình Sở Tu, mọi người đều không muốn ăn. Thứ như bánh mì này, ăn một bữa còn được, nếu mà một ngày ba bữa đều ăn, thần tiên cũng chịu không nổi.

Hơn nữa nó còn không phải loại bánh mì mềm, mà là loại khô cứng, dùng một chút lực nói không chừng có thể trực tiếp bóp nát. Gặm mấy miếng trong miệng thì tất cả đều là miếng bánh mì cứng, không uống vào hai ngụm nước thì chắc là nghẹn chết mất.

“Tôi hoài nghi hệ thống trò chơi cho bánh mì hết hạn…” Sở Tu uống ừng ực ừng ực hai ngụm nước, cảm giác trong cổ họng thoải mái hơn nhiều, sau đó mới nói: “Chính là cái loại đặt ở kho hàng thật lâu, vẫn luôn không bán được.”

Nó sắp khô hết luôn rồi.

Sở Tu cảm thấy tám phần là cái dạng này, bạn thấy đấy, những vật tư đó đều là miễn phí, nhưng mà hệ thống keo kiệt, cung cấp cái dạng đồ ăn gì đều có khả năng.

Kỳ thật mắng chửi hệ thống cũng coi như là giải sầu lúc rảnh rỗi, tìm vài câu chuyện tán gẫu một chút.

Úc Thời Dịch vẫn luôn cau mày, cầm bút ở đó viết viết vẽ vẽ, hết sức chăm chú làm Sở Tu cũng hơi xấu hổ khi quấy rầy.

Tốt xấu gì cái cô gái mặt tròn tuy rằng tính cách thẹn thùng, nhưng cũng là có thể bồi Sở Tu nói hai câu, gia đình cô ấy thực mỹ mãn, hiện tại còn đang học đại học, cha mẹ đều rất thương yêu cô ấy, trong nhà còn có anh trai mới vừa kết hôn không lâu.

Lần đầu tiên bị kéo vào phó bản, cô ấy còn đang ở tiến hành thi CET-4-6, cô ấy ở phó bản giãy giụa thật lâu, thật vất vả mới ra tới, cảm xúc sắp hỏng mất, thi cũng không thi xong, còn thành một truyền thuyết trong truyền.

[CET-4 (College English Test Band 4) là kỳ thi tiếng Anh toàn quốc do Vụ Giáo dục Cao đẳng Đại học thuộc Bộ Giáo dục tổ chức. Đối tượng chính của kỳ thi là sinh viên cao đẳng, đại học hoặc nghiên cứu sinh đã hoàn thành khoá học tiếng Anh cấp bốn theo chương trình giáo dục đại cương. Kỳ thi tiêu chuẩn hoá tiếng Anh đại học cấp 4 và cấp 6 được chuẩn bị vào cuối năm 1986 và chính thức được thực hiện vào năm 1987.]

Ôiiii, có người bị CET-4-6 bức điên rồi.

Bởi vì chính mắt thấy người chết ở trong phó bản, rất lâu mới có thể điều chỉnh lại trạng thái, cô ấy còn phải nghỉ phép nửa tháng, thật vất vả mới điều chỉnh trạng thái lại xong, ngay sau đó lại vào phó bản mới.

Đây là phó bản thứ hai của cô ấy.

Sở Tu chán muốn chết chống cằm, cảm thấy hệ thống trò chơi này có khả năng thật sự chính là tùy tiện chọn người. Chỉ là cảm giác số người bị hệ thống lựa chọn cũng không ít, không có khả năng mọi người đều kín miệng miệng, sao đến nay đều không có phía thế lực chính phủ tham gia vào nhỉ?

Thật ra cô gái mặt tròn rất rõ ràng điểm này: “Không thể nói được, tôi đã từng nói qua với bạn cùng phòng, rõ ràng tôi đã nói toàn bộ, kết quả các cô ấy đều vẻ mặt mờ mịt, còn hỏi tôi đang nói cái gì có thể lớn tiếng một chút hay không, căn bản không nghe rõ.”

“Khó trách…” Nó có hiệp nghị bảo mật.

Hai người đang trò chuyện, Úc Thời Dịch đột nhiên nói: “Không đúng lắm.”

“Cái gì không đúng?” Sở Tu quay đầu qua thì thấy, trong tay Úc Thời Dịch cầm một quyển vở, là bên trong cái ba lô vừa đoạt được, trên giấy đã bị anh vẽ đầy, thoạt nhìn giống như một cuộn chỉ màu đen.

“Cái này là…”

“Là đường mà chúng ta đã đi qua.” Úc Thời Dịch được tăng mạnh trí nhớ, một đường đi tới anh đều nhớ kỹ, hiện tại rảnh rỗi, nên đã vẽ lộ trình ra.

Anh chỉ vào một chỗ trong đó: “Từ nơi này bắt đầu kế tiếp theo lộ trình không đúng.”

Sở Tu… hoàn toàn xem không hiểu, ở trong mắt cô chính là một nhóm đường màu đen, bất quá bọn họ đi vòng như vậy sao? Đã đi lâu như vậy sao? Hoàn toàn không cảm giác đó.

“Đây là nơi mà chúng ta gặp được cô ấy.” Úc Thời Dịch chỉ vào cô gái mặt tròn, sau đó nói: “Xuất hiện vấn đề ở một đoạn ngắn trước chỗ gặp được cô ấy. Hẵn là trước đó chúng ta đi lầm đường, khả năng lớn nhất là đã đi đến đường đã từng đi qua. Nhưng mà chúng ta một đường tới đây vẫn không nhìn thấy ký hiệu, nói cách khác chúng ta đi qua một con đường khác, nhưng mà dựa trí nhớ về lộ trình của tôi, thì cái này là không đúng…”

Sở Tu…

“Thực xin lỗi tôi nghe không hiểu.”

“Tôi nói này, cô còn nhớ rõ không? Lúc cô ấy hai người kia bắt ép, đã đi vào con đường chúng ta từng đi qua. Vì thế mà hai ta đi theo họ, từ nơi này đến nơi đây, mãi cho đến ngã tư đường mới thôi, một đoạn đường này đều là nơi mà chúng ta đã đi qua mới đúng, nhưng mà cô có từng nhìn thấy ký hiệu mà chúng ta để lại ở trên tường không?” Úc Thời Dịch thần sắc nghiêm túc, anh dùng ngòi bút chỉ vào một chỗ trong đó: “Nơi này chúng ta đi qua hai lần, nhưng lại không thấy ký hiệu.”

“Ý của anh là…” Sở Tu nghe hiểu rồi, thần sắc cũng nghiêm túc lên.

Bọn họ vẫn luôn dựa vào đánh dấu ký hiệu để phán đoán vị trí, mà hiện tại đánh dấu rất có khả năng bị người khác lau, hoặc là… Cái mê cung này vẫn luôn di chuyển.

“Mê cung đang di chuyển, có khả năng cửa ra cũng biến hóa vị trí.” Úc Thời Dịch hít sâu một hơi sau đó nói: “Nếu chúng ta vẫn như ruồi nhặng không đầu, cứ tiếp tục đi tiếp, rất có khả năng vĩnh viễn đi không ra khỏi mê cung này. Đương nhiên nếu vận khí tốt mà nói, cũng có khả năng đi ra một cái chỗ ngoặt, cửa ra vừa lúc chuyển dời đến trước mặt chúng ta.”

“Kia chẳng phải là muốn xem vận khí ư?” Sở Tu chưa bao giờ tin tưởng chính mình có cái loại như vận khí này, dù sao cô cũng là một tù trưởng tuyệt thế, trong trò chơi "Âm dương sư" còn là một người chơi nhân phẩm Châu Phi đó!

[Tù trưởng: hiểu nôm na là những người chơi thi đấu không đúng như những kỳ vọng và phần nào trở thành gánh nặng cho đội.

Nhân phẩm Châu Phi: những người chơi vô cùng xui xẻo, trái ngược hoàn toàn với nhân phẩm Châu Âu.]

“Hiện tại chúng ta không biết gì hết, mê cung có phải đang di chuyển hay không, biến hóa vị trí có quy luật hay không, chúng ta toàn không rõ ràng, anh hình hình dung thành ruồi nhặng không đầu, thật đúng là chính là vô cùng chuẩn xác.” Sở Tu biểu tình tuyệt vọng: “Đây có phải là đại biểu cho tương lai rất dài rất dài, tôi còn phải tiếp tục ăn bánh mì hay không …”

Này thật là đáng sợ.

Trong nháy mắt này cô thậm thậm chí có chút hoài niệm phó bản đảo hoang trước, dù sao trên đảo hoang dã thú gì cũng có, tuy rằng nói mỗi ngày đều ăn thịt, nhưng mag có thể biến đổi đa dạng món ăn, hôm nay hầm canh rắn, ngày mai nấu cái móng gấu.

Nguy cơ khẳng định sẽ tồn tại, nhưng nguy hiểm ngược lại sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ adrenalin, làm người ta cảm thấy hưng phấn.

[Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.]

Đâu giống như hiện tại, tựa như cục diện đáng buồn, tử khí trầm trầm không nói, còn không thức ăn khác.

“Tôi chịu không nổi!” Sở Tu đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai cách đây rất gần, ngay sau đó cô đã nhận ra gì đó, theo bản năng ngẩng đầu lên, còn sau lui về sau hai bước, nhìn ra xa hơn một ít.

Sau đó đã nhìn thấy một thanh niên trẻ, bò lên tới đầu tường.

Cậu ta đứng trên lên đầu tường cao cao, nhìn khắp nơi đánh giá, vốn dĩ cả người thoạt nhìn đều rất hưng phấn, trong nháy mắt này trên mặt lại đều là kinh ngạc: “Thì ra lai là cái dạng này! Tôi đã biết! Lily, tôi…”

Cậu ta còn chưa nói xong, một tiếng gầm gừ nặng nề vang lên ở gần đây, cách rất gần, như là… ở dưới chân.

Bọn họ chỉ cách nhau một hai bức tường, Sở Tu nhìn không rõ lắm, cô mở to hai mắt, chắc chắc rằng những người vi phạm quy tắc tuyệt đối sẽ xui xẻo, nhưng mà không rõ lắm sẽ trừng phạt với hình thức nào. Thẳng khi đến cô tận mắt nhìn thấy, cả bức tường đang di chuyển.

Thanh niên trẻ tuổi nhìn dưới chân kinh hãi, trong mắt có chút tuyệt vọng, há to miệng muốn nói cái gì, một chữ cũng chưa kịp nói ra, đột nhiên từ phía dưới duỗi ra một cái tay.

Cái tay kia còn rất lớn, nhỏ hơn người khổng lồ trước đó bao nhiêu, nhưng trông khác hẳn với bàn tay người thường, mu bàn tay còn được bao phủ bởi một lớp lông dày.

Cái tay kia không biết vươn ra từ nơi nào, sau khi bắt được thanh niên trẻ, thì kéo cậu ta từ trên tường xuống, ngay sau đó không còn bất luận động tĩnh gì nữa.

Người này hơn phân nửa là mất mạng.

Đây là kết cục của vi phạm quy tắc ư?

“Mỗi cái lối vào đều có nhắc nhở, tất cả mọi người có thể nhìn thấy nhắc nhở, cậu ta mất đi kiên nhẫn muốn đi lối tắt, thì phải trả giá đại giới.” Úc Thời Dịch thấp giọng nói.

Mỗi cái trò chơi đều có quy tắc riêng, đối với mê cung loại trò chơi này nà nói, bạn muốn từ góc nhìn của thượng đế để quan sát, tìm được đường rời khỏi mê cung, chẳng khác nào phá hủy cân bằng trò chơi, hiển nhiên sẽ bị trừng phạt.

Chẳng qua ngày thường chơi trò chơi, trả giá lớn nhất cũng chỉ là danh hiệu mà thôi, mà ở loại phó bản trò chơi chạy trốn này, là thật sự sẽ chết.

“Chúng ta qua nhìn xem, cậu ta có đồng đội!” Sở Tu nhanh chóng nói, lúc nãy cạu ta có hô tên cỉa một cô gái, tuy rằng câu nói kia còn chưa nói xong, nhưng rất có khả năng là đang nói: Tôi biết đi như thế nào để rời khỏi mê cung này, Lily, tôi sẽ giúp cô đi ra ngoài.

Chắc là nói giống như vậy.

“Đi từ nơi này đi!” Úc Thời Dịch chỉ vào một cái ngã tư, ba người quẹo trái quẹo phải, rất nhanh đã đến nơi Sở Tu nhìn thấy lúc nãy.

Nhưng mà cái gì cũng không có.

Trên mặt đất không có bất luận dấu vết gì, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, thanh niên tuổi trẻ đã không thấy, cũng không thấy xung quanh có người khác.

Nơi này trống rỗng, chỉ như thế cũng thôi đi, đáng sợ nhất chính là, trên mặt tường ở chỗ ngoặt gần nhất kia, có một cái ký hiệu màu đen.

Sở Tu bọn họ một đường lại đây đều sẽ để lại ký hiện, ký hiệu được để lại là một chữ thập màu đen (十), là từ đồng âm trong tên của Úc Thời Dịch, đơn giản lại dễ dàng nhớ.

[Úc Thời Dịch 郁时易 là "YuShiyi", còn chữ 十 là "Shi", cùng cách đọc là "Shi" nhưng khác nghĩa.]

Mà ký hiệu trên tường này, cũng là một cái chữ thập màu đen.

Cũng không phải trùng hợp, Úc Thời Dịch xác định, đây là cái mà anh đã viết.