Chương 24: Ngọn đèn vàng chiếu xuống chiếc giường đỏ làm cho căn phòng càng trở nên mờ ảo
Nam Thư Mân sững sờ đứng đó, cách chỉ một bước mà tựa như một đời.Hàn Đức Quần nhanh chóng đẩy xe lăn đi vòng qua bà, Nam Thư Mân chuẩn bị nhấc chân.
Sắc mặt Hàn Đức Quần rất khó coi, tay run rẩy buông xuống nói: “Bà đi nhanh đi, đừng xuất hiện trước mặt Sơ Vũ nữa.”
“Đức Quần, tôi có việc muốn nói với ông. Bây giờ Tiểu Vũ không chịu nghe tôi, sao con bé lại cùng với đứa con thứ hai của Tịch gia?” Nam Thư Mân hơi vội vàng.
“Lúc bà rời bỏ hai cha con tôi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi .”
Sắc mặt Nam Thư Mân trắng bệch ra, người hơi lảo đảo: “Tiểu Vũ hiểu con người cậu ta sao? Quan hệ của hai đứa hiện tại đã đi đến bước nào rồi?”
Hàn Đức Quần ngẩng đầu: “Chuyện đó không liên quan đến bà, Tiểu Vũ đã là một người trưởng thành , con bé có lựa chọn của riêng mình. Lúc kết hôn nếu con bé đồng ý để bà tham gia hôn lễ, tôi cũng sẽ không phản đối. Nhưng nếu, con bé không muốn gặp bà, mong bà hãy hiểu, và đừng có đến quấy rầy con bé nữa. Dù sao với gia thế nhà chồng Tiểu Vũ chắc hẳn sẽ không muốn biết mẹ của con dâu tương lai mình là một người như vậy.”
Nam Thư Mân rất kinh ngạc, bà run run lên tiếng: “Tiểu Vũ, thật sự sẽ kết hôn với cậu ta sao?”
“Ba …” Sơ Vũ từ xa gọi. Nghe thấy giọng cô cả hai người đều ngẩn ra.
“Bà Tống, bà nên đi rồi.”
Sơ Vũ chạy đến: “Ba, trà xanh nè.” Từ xa cô đã nghe thấy giọng nói đó, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Bác trai, hôm nay bác cảm thấy thế nào rồi ạ?”
“Rất tốt, lúc trước chân không có một chút cảm giác nào, bác sĩ Lý châm cứu vài lần bây giờ càng ngày càng có cảm giác hơn .”
Nam Thư Mân vẫn chưa rời đi, từ đằng xa đứng nhìn họ, mười ngón nắm chặt lại. Mãi đến lúc ba người đã đi khuất xa, bà vẫn còn thờ thẫn đứng đó.
Tịch Hạo Trạch lái xe chở hai người về nhà, từ khi ông Hàn biết thân phận của anh, thái độ cũng hoàn toàn thay đổi làm cho anh rất ngạc nhiên. Sơ Vũ đã giải thích với anh rằng bởi vì ba cô cảm thấy rất cảm kích những gì anh đã làm. Nhưng trực giác nói cho Tịch Hạo Trạch sự thật không chỉ vậy, nếu Sơ Vũ đã không nói, anh cũng không hỏi nhiều, hiện tại như vậy cũng rất tốt.
Từ sau khi Hàn Đức Quần gặp tai nạn Lý Tú Vân không còn mê chơi mạc chượt như trước nữa , bà lấy một ít gấu bông về giúp người ta khâu lại kiếm ít tiền. Lúc này nhìn thấy họ về, còn có chàng rễ tương lai đang đi theo sau, bà có hơi xấu hổ.
“Ông Hàn, có khách đến chơi sao ông không gọi điện thoại cho tôi trước, trong nhà bừa bộn thế này .” Bà đặt con gấu bông trên tay xuống, đi đến phòng bếp rót trà.
“Ngồi đi, ngồi đi.” Hàn Đức Quần là một người thật thà cũng không biết ăn nói.
Lý Tú Vân rót hai cốc trà đem đến.
“Cám ơn bác gái.” Tịch Hạo Trạch ngồi xuống bộ sô pha cũ: “Con hôm nay đến là có chuyện muốn thưa với hai bác .” Sơ Vũ ngồi đối diện anh, dường như đã biết anh muốn nói gì, cúi đầu nhìn xuống tay ghế cũ kĩ đã tróc sơn.
“Sơ Vũ cũng đã sắp tốt nghiệp , bọn con dự định sau khi Sơ Vũ tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Khoảnh khắc này phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường . Bên ngoài truyền đến tiếng rao thu mua ti vi, di động cũ. Ông Hàn thật lâu cũng không nói gì, bưng ly trà đang bốc khói trước mặt lên nhấp một ngụm rồi do dự nói: “Tình hình của gia đình chúng tôi chắc cậu cũng biết, ba mẹ cậu sẽ đồng ý sao?”
Tịch Hạo Trạch thản nhiên cười nói: “Mẹ con rất thích Sơ Vũ.”
Ông Hàn nhìn qua Sơ Vũ, thấy con gái mình cúi đầu không nói gì, ông gật đầu, tay vô thức xoa xoa chân phải: “Tiểu Vũ, đứa bé này từ nhỏ đã chịu không ít cực khổ, bác… bác chỉ hy vọng sau này con bé sẽ được hạnh phúc.”
Khóe mắt Sơ Vũ ươn ướt.
“Bác, con có thể hứa với bác, con sẽ trân trọng Sơ Vũ cả đời .”
Lời hứa “cả đời” được anh nói ra một cách rất dễ dàng.
Sơ Vũ đang chuẩn bị thức ăn trong bếp, Lý Tú Vân cũng đứng một bên giúp đỡ. Từ chỗ ngồi Tịch Hạo Trạch có thể nhìn thấy rõ phòng bếp. Động tác Sơ Vũ rất nhanh nhẹn, xem ra chuyện này đối với cô đã quá quen thuộc .
“Lúc Tiểu Vũ mới bảy tuổi đã biết xào rau .” Giọng nói ông Hàn lộ ra một chút chua xót: “Bề ngoài Sơ Vũ luôn tỏ ra kiên cường, nhưng thật ra nội tâm con bé rất mẫn cảm. Hạo Trạch, bác là ba nhưng không thể chăm sóc tốt con bé, hy vọng con có thể mang lại hạnh phúc cho nó. Cả đời này bác cũng không mong gì hơn .”
Tịch Hạo Trạch hơi thất thần.
“Ăn cơm thôi.” Sơ Vũ quấn một cái tạp dề hình Đô rê mon, tay bưng đĩa trứng xào cà chua, màu sắc rất hấp dẫn, còn có món nộm dưa chuột, cà tím xào thịt.
“Tiểu Vũ, lúc nãy về sao không mua thêm ít thịt vịt hấp.”
“Mẹ, chừng này đủ rồi . Ăn rau củ tốt cho sức khỏe hơn, lượng mỡ trong thịt cao có hại cho sức khỏe.” Cô xới cho mỗi người mỗi chén cơm.
Ăn xong, Sơ Vũ rửa chén bát, rồi rót cho hai người đàn ông hai chén trà, sau đó giúp Lý Tú Vân hoàn thành nốt đống gấu bông. Việc này tuy đơn giản, nhưng ngồi lâu cổ và mắt sẽ rất mỏi mệt.
“Tiểu Vũ, con đừng làm nữa.” Mặc dù không phải do chính mình sinh ra nhưng cũng đã nuôi dưỡng con bé 17 năm, vài ngày nữa nó đã kết hôn rồi, bà cũng rất buồn.
“Mẹ, đợi sau khi con đi làm rồi, mẹ không cần phải làm việc này nữa.”
Lý Tú Vân cắt sợi chỉ trong tay: “Chân ba con còn chưa biết khi nào thì khỏi lại, nửa năm nữa Tiểu Thần đã vào đại học rồi, đến lúc đó tiền sinh hoạt phí, học phí cũng không phải là ít. Tiểu Vũ, mẹ biết con rất tốt với mẹ, mẹ hiểu được, tiền điều trị chân ba con cũng là của anh ta.” Lý Tú Vân nhẹ nhàng vỗ vai cô, thở một hơi dài: “Vào cửa nhà giàu không hề đơn giản, chẳng lẽ sau này còn phải để con đem tiền của nhà chồng về cho mẹ đẻ nữa ư.”
“Không phải cuối năm nay con đi làm rồi sao.”
“Thế công việc đấy đâu ra vậy?” Lý Tú Vân nhìn cô.
“Dạ, nhà anh ấy xin giúp con ạ .”
“Ở đâu ?”
“Đoàn nghệ thuật quân đội.”
Lý Tú Vân chần chừ một lúc mới nói: “Con đã nói với ba chưa?”
Sơ Vũ gật đầu.
“Ôi, vậy là tốt rồi. Làm việc ở đấy tương lại sáng lạng.” Nghĩ rằng Sơ Vũ sắp kết hôn, như một nước lên mây, bà cười tươi: “Mẹ cũng muốn cho em trai con vào quân đội để thay đổi bớt đi tính lười biếng của nó, nhưng chỉ sợ ba con lại nổi giận.”
Sơ Vũ tiễn Tịch Hạo Trạch ra cửa, trên đường yên tĩnh, bức tường đá đã loang lỗ phai màu Đã hơn hai mươi năm, tuy nơi này có tồi tàn nhưng vẫn luôn yên tĩnh như xưa.
“Tuần sau hai gia đình chúng ta sẽ gặp mặt nhé.” Lần này Sơ Vũ không còn kinh ngạc nữa, trong lòng cô hiểu được anh đã nói chuyện thông suốt với ba cô rồi.
“Đến lúc đó, mọi người sẽ định ngày hôn lễ.” Sơ Vũ gật đầu. Tối hôm qua ở ký túc xá cô cứ lăn qua lộn lại suy nghĩ mãi không thôi, tóm lại một câu, không cần phải nghĩ ngợi gì nữa cứ vậy mà tiến về phía trước.
“Sao lần này lại không nói gì cả.” Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên ý cười.
“Anh đã sắp xếp cả rồi, em có lên tiếng thì có thể thay đổi được gì ư?” Cô nhẹ nhàng nói: “Nếu bây giờ em nói em sẽ không kết hôn với anh, anh sẽ làm như thế nào?”
Tịch Hạo Trạch sửng sốt, một tháng trước anh đã trình đơn xin kết hôn lên bộ phận chính trị của đơn vị. Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, im lặng một lúc, sau mới nhẹ nhàng nói: “Nếu em thật sự không muốn…”
“Hì hì, đùa anh thôi.” Sơ Vũ bước lên trước: “Nhưng em nghe nói quân nhân kết hôn có rất nhiều rắc rối, anh nói xem nếu sau này giữa hai chúng ta xuất hiện một người thứ ba có phải dù muốn ly hôn cũng rất khó, đúng không?”
Hai mắt Tịch Hạo Trạch lạnh lùng hẳn lên, khuôn mặt đen xịt lại: “Không có chuyện đó.”
Sơ Vũ le lưỡi, nhìn mặt Tịch Hạo Trạch còn đen hơn cả Bao Công.
Tịch Hạo Trạch đưa cô trở lại trường học, cả đường đi không hề nói chuyện. Sơ Vũ lén lút nhìn anh, sắc mặt tối tăm, cô đành rầu rĩ xuống xe.
“Em đợi chút.”
Sơ Vũ lại ngồi lên xe, Tịch Hạo Trạch đưa cho cô một đống chìa khóa: “Đây là chìa khóa của căn nhà kia và căn hộ ở trong doanh trại.”
Một chuỗi tiếng lẻng xẻng vang lên.
Tịch Hạo Trạch vuốt đầu cô, than thở: “Đừng suy nghĩ lung tung , hãy chuẩn bị bài bảo vệ luận văn cho thật tốt, đừng để đến lúc đấy nhận được giấy chứng nhận kết hôn mà vẫn chưa có bằng tốt nghiệp.”
Sơ Vũ ngạc nhiên: “Không nhận được bằng tốt nghiệp thì em sẽ không kết hôn.”
Xuống xe, cô cúi đầu đi vào cổng. Ngồi trong xe Tịch Hạo Trạch nhìn thấy cô lại cúi đầu anh có chút nổi giận. Tật xấu này của cô đã nói bao nhiêu lần, vẫn không sửa được.
Lấy điện thoại gọi qua. Sơ Vũ nghe thấy tiếng chuông, mở ra nhìn màn hình, nở nụ cười ngọt ngào, giọng điệu lại giả vờ ảm đạm: “Sao thế?” Cô quay đầu nhìn.
“Hàn Sơ Vũ, anh thật muốn đưa em vào quân đội huấn luyện vài ngày. Bây giờ nghe khẩu lệnh… “
Sơ Vũ đột nhiên trở nên lo lắng.
“Ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước về phía trước bước. Nếu em lại cúi đầu, đợi đến sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ tống em vào quân đội ở vài ngày.”
Sơ Vũ nhìn lại xe của anh khẽ cắn môi, cô hơi căng thẳng, ngẩng đầu rồi tắt máy. Trong lòng ngọt như đường.
“Sơ Vũ.” Mội giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng gọi cô. Sơ Vũ xoay người, nhìn thấy Tôn Hiểu Nhiên đứng dưới gốc cây đang đi tới, đôi mắt ửng đỏ, mang theo tia tức giận.
“Hiểu Nhiên.” Cô gượng gạo cười.
“Vì sao?”
Sơ Vũ kinh ngạc nhìn cô.
“Tịch Hạo Trạch.” Tôn Hiểu Nhiên gặn ra từng chữ: “Vì sao lại là anh ta?”
“Hiểu Nhiên, cậu hãy nghe tớ nói.”
“Nói? Nói cái gì? Nói cậu đã quyến rũ anh ta như thế nào ư? Nói cậu đã vứt bỏ anh trai tôi như thế nào ư? Ha ha…” Tôn Hiểu Nhiên cười chế giễu: “Không phải trước kia cậu bảo không quen anh ta sao, bây giờ thì sao? Hai người đã sâu đậm chừng nào rồi?”
“Tôi cứ như con ngốc tìm hiểu điều tra về anh ta, tự mơ mộng, cậu thì hay rồi, biết rõ tâm tư của tôi mà vẫn cứ hẹn hò cùng anh ta. Nhiều quân nhân như vậy , sao cậu phải chọn lấy anh ta?” Tôn Hiểu Nhiên nhìn cô chằm chằm: “Chẳng lẽ đây là di truyền, phải cướp đi mới hả dạ .”
Sơ Vũ nghe vậy, không thể tin được nhìn bạn mình.
“Mẹ tôi nói rất đúng, mẹ nào con nấy.”
Sơ Vũ hơi loạng choạng, cắn chặt môi, nghẹn ngào nói: ”Sao cậu có thể nói tớ như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Không phải vậy! Không phải!” Sơ Vũ bối rối giữ chặt cô. Tôn Hiểu Nhiên lạnh lùng hất tay lên, móng tay cào xướt một đường dài lên tay Sơ Vũ. Sơ Vũ cảm thấy rất đau. Tôn Hiểu Nhiên trừng mắt nhìn cô: “Tôi không có người bạn như cậu.” Nói xong đẩy mạnh cô ra.
Lòng Sơ Vũ nặng trĩu, vô hồn lết về ký túc xá, lúc này tất cả đều có mặt trong phòng.
“Sơ Vũ, giáo sư vừa yêu cầu phải chỉnh lại form của bản luận văn thêm một lần nữa rồi gởi lại cho bà ấy, cậu nhanh xem lại đi, lát nữa còn đi đóng dấu để sáng mai bảo vệ.”
Sơ Vũ im lặng gật đầu.
Mọi người thấy cô có tâm trạng, trêu ghẹo nói: “Làm sao vậy, hồi sáng đi ra ngoài vẫn còn vui vẻ phấn chấn cơ mà, cãi nhau với bạn trai à .”
Sơ Vũ cố gắng nở nụ cười: “Không phải, vừa mới từ bên ngoài trở về, trời nóng quá, có lẽ là bị cảm nắng. Tớ đi rửa mặt đã.”
Cô tạt nước lạnh vào mặt, nhìn mình vào gương, hai mắt ửng đỏ, trong đầu hiện lên bộ dáng lúc nãy của Tôn Hiểu Nhiên, có lẽ cô ấy phải rất hận cô mới nói ra những lời như vậy. Lời nói của cô ấy đã làm tổn thương cô sâu đậm. Hai người đã làm bạn nhiều năm thế nhưng cô vẫn không thể chịu được đả kích ấy.
Cô hít một hơi, cười tự giễu, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất, qua một thời gian có lẽ Hiểu Nhiên sẽ hiểu được thôi .
Ngày hôn sau, bảo vệ đều rất thuận lợi, Sơ Vũ đạt được thành tích xuất sắc. Lễ tốt nghiệp ngày càng gần, cũng chính là ngày kết hôn của hai người cũng sắp đến.
Mùng 2, tháng 6. Lễ tốt nghiệp.
Giảng đường lớn chật ních người, trong chớp mắt bốn năm đã trôi qua, không thể níu giữ quá khứ, không thể đoán được tương lai, vậy hãy quý trọng những gì trước mắt.
Các bạn học bên cạnh đang sửa sang lại quần áo, vội vàng chụp ảnh kỷ niệm giây phút hân hoan này. Đến lúc mọi người lên đài, lãnh đạo trường đặt sợi dây tua trên nón trí tuệ từ bên phải sang bên trái, thân thiết trao bằng tốt nghiệp vào tay mọi người.
Lúc Sơ Vũ và bạn cô đi ra thì nhìn thấy một dáng người cao lớn trong bộ quân trang rất đẹp trai đang đứng đằng kia nhìn về phía họ. Cô vui mừng không nhịn được cười, liền chạy đến.
Tịch Hạo Trạch nhìn cô mặc áo tốt nghiệp rộng thùng thình, gió thổi vào áo bay phất phới, cả người y chang một tiểu yêu tinh.
“Sao anh lại đến đây?”
Thật sự, Sơ Vũ rất muốn anh đến tham dự lễ tốt nghiệp của cô, nhưng cô cũng biết anh bề bộn công việc nên cũng không đề cập với anh.
“Sau đó em còn làm gì nữa không?”
Sơ Vũ nhoẻn miệng cười: “Tối nay có một bữa tiệc chia tay.”
Tịch Hạo Trạch nhăn mặt nhíu mày: “Áo cưới đặt đã được đưa đến rồi, mẹ bảo em đến mặc thử xem, thời gian có hơi gấp. Hay là thử xong, anh lại đưa em trở về.” Tịch Hạo Trạch nâng tay chỉnh lại chiếc nón trên đầu cô, trong mắt lướt qua một tia dường như nhớ lại gì đấy.
“Để em nhờ các bạn đem áo này về giúp.” Nói xong nhanh chóng cởϊ áσ tốt nghiệp, vội vàng đưa cho cô bạn bên cạnh: “Đi thôi anh.”
Hai người đến một salon áo cưới nằm trong trung tâm thành phố, quản lý của salon đi lên tiếp đón: “Tịch thiếu, mời bên này.”
Đi vào phòng nghỉ VIP, hai nhân viên nữ đem áo cưới màu trắng đi ra, ánh mắt Sơ Vũ bỗng sáng ngời. Đầm trắng đuôi dài, trên ngực lóng lánh ngọc trai, đây là một chiếc váy cưới mà tất cả các cô gái đều mơ ước. Cô lo lắng tất cả chỉ là một giấc mơ, hạnh phúc ngay trong tầm tay nhưng cô lại nắm không được.
“Giúp cô ấy thay đi.” Tịch Hạo Trạch phân phó.
Hai cô gái đưa Sơ Vũ vào phòng, lúc cô thay áo cưới đi ra, Tịch Hạo Trạch đang thẩn thờ đứng đưa lưng về phía cô. Nghe thấy âm thanh sàn sạt của váy cưới, anh xoay người, sững sờ mấy giây, ánh mắt sáng rực nhìn chằm cô.
Sơ Vũ nắm chặt tay, thấy anh không nói lời nào, trong lòng không hiểu sao lại hồi hộp: “Không hợp lắm phải không anh?”
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch dần dần chuyển xuống dưới: “Rất đẹp.” Khuôn mặt cương nghị cũng dịu dàng hơn.
Nghe anh nói vậy, Sơ Vũ nhẹ nhõm hẳn, kéo nhẹ đuôi váy: “Có phải đuôi váy hơi dài không, đi đứng sẽ không tiện lắm.”
“Em luôn mơ ước sẽ được mặc một chiếc áo cưới có đuôi váy thật dài , đến lúc đấy em sẽ tựa như nữ hoàng từng bước từ giáo đường đi đến bên cạnh anh.” Câu nói kia gợi lên bao ký ức chôn sâu trong lòng của Tịch Hạo Trạch.
“Cứ như vậy đi.” Anh hơi nhíu mày, thản nhiên nói.
Sơ Vũ lướt mắt qua một dãy lễ phục nam, hỏi: “Anh sẽ mặc gì vào hôn lễ?”
“Quân trang.”
Sơ Vũ lè lưỡi, thật không lãng mạn!
Thử áo cưới xong, Tịch Hạo Trạch đưa cô về trường. Hôn lễ của hai người đã định vào ngày kia. Mùng sáu tháng sáu.
Quả nhiên lúc Sơ Vũ quay lại ký túc xá đã bị các bạn vây quanh lại, tin Tịch Hạo Trạch xuất hiện sáng nay đã truyền ra khắp trường.
“Hàn Sơ Vũ, hãy thành thật khai báo, gian dối sẽ bị phạt .”
“Buổi tiệc chia tay đêm nay sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu.”
Sơ Vũ bị mọi người thọt lét cười nhột đến chảy nước mắt: “Tớ nới, tớ nói.” Cô ngồi dậy, lau khóe mắt: “Đúng là bắt nạt người khác mà.”
Cô đơn giản kể lại chuyện cô gặp Tịch Hạo Trạch ở câu lạc bộ múa rồi sau đó dần dần có tình cảm.
Mọi người xung quanh nheo mắt nhìn cô.
“Chỉ vậy thôi ư.”
“Hai người mười lăm này kết hôn rồi ư?” (Tớ nghĩ là do cô bạn Sơ Vũ tính theo lịch âm)
“Hàn Sơ Vũ, quả thật quá nhanh .”
… …
Buổi tiệc đêm đấy, mọi người vẫn không buông tha cô. Sơ Vũ bị chuốc rượu cho đến sâm soàng mặt mày, lúc ra khỏi nhà hàng bước đi chệnh choạng.
Tịch Hạo Trạch đã ngồi đợi trong xe nửa giờ , nhìn thấy một đám con gái đi ra thì biết đó là bạn của Sơ Vũ. Anh đi qua, thấy hai má Sơ Vũ ửng đỏ, đôi mắt long lanh chớp chớp. Nhìn thấy anh cô buông tay đang níu trên người bạn mình, chạy đến bên cạnh anh, lắc đầu, nói: “Anh đến rồi ư. Đều tại anh cả đấy nên mọi người mới phạt em uống rượu.”
Tịch Hạo Trạch ngửi thấy mùi rượu, đỡ cô: “Em uống nhiều lắm rồi phải không?”
“Có hơi nhiều một chút.” Nói xong lại khoa chân múa tay: “Anh trở nên cằn nhằn từ bao giờ đấy”
Bạn học nhìn hai người, cười nói: “Sơ Vũ, sao cậu không giới thiệu cho mọi người đi?”
Sơ Vũ mơ mơ màng màng nói: “Ờ.” Tay vỗ vào người Tịch Hạo Trạch, nghiêm túc giới thiệu: “Đây là chồng tương lai của tớ.”
Tịch Hạo Trạch nhìn bộ dạng của cô, khóe miệng nhếch lên cười nghĩ nếu Hàn Sơ Vũ tỉnh táo biết mình đang nói gì có lẽ cô ấy sẽ tìm cái hố mà chui vào mất.
“Ha ha ha” Các bạn học cô cười rộ lên.
“Sơ Vũ, chiều cao, cân nặng… còn nữa số đo ba vòng của chồng cậu là bao nhiêu?”
“Tớ không biết.” Cô quay đầu nhìn anh: “Tịch Hạo Trạch, sao anh không nói cho em chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng của anh?”
Cả hội đang nín cười, Tịch Hạo Trạch nhếch miệng, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, người con gái này lúc này đúng thật là… hư hỏng, còn đứng trước mặt mọi người đùa giỡn anh.
“Ngại quá, tôi đưa cô ấy về trước.”
Hai người quay về căn hộ, Tịch Hạo Trạch bế cô lên giường, giặt một chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô, miệng Sơ Vũ lẩm bẩm những lời lung tung.
Ngực cô như bị lửa đốt. Tịch Hạo Trạch pha một ly nước mật ong, đỡ cô ngồi dậy.
Sơ Vũ dường như rất khát, uống một hơi đã hết cốc, suy nghĩ từ từ quay trở lại. Cô tựa vào lòng anh,lắng nghe hơi thở anh: “Tịch Hạo Trạch, có phải trước kia anh đã từng yêu một cô gái không?”
Nói xong, cô lại thở dài một hơi.
Tiếng kim đồng hồ tíc tắc dịch chuyển, tim Sơ Vũ hơi thắt lại.
“Em đã uống say rồi, ngủ một giấc đi.”
Anh lại đặt cô xuống giường, giúp cô kéo chăn. Sơ Vũ lẳng lặng dõi theo ánh mắt anh, bỗng dưng nở nụ cười: “Cũng chẳng quan trọng nữa , dù sao anh cũng sẽ phải kết hôn với em .”
Ngày 6 tháng 6. Hôn lẽ hai người tổ chức tại Grand Hyatt, Hàn gia vốn không nhiều bà con, Tịch gia cũng chẳng có bao nhiêu người thân, hôn lễ lần này mới rất ít người, Sơ Vũ cũng không mệt mỏi lắm.
Buổi tối, hai người quay về biệt thự của Tịch gia. Trong ngoài nhà khắp nơi đều dán giấy đỏ Song Hỉ.
Tất cả đồ dùng trong phòng Tịch Hạo Trạch đều được trang trí màu đỏ, sau khi cô tắm xong đi ra, Tịch Hạo Trạch vẫn còn đang ở trong phòng tắm khác. Cô hít một hơi, cả người đều rất hồi hộp.
Lau tóc qua loa liền chui vào chăn. Tịch Hạo Trạch từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy trên giường hơi nhô lên, hơi thở phập phồng .
Ngọn đèn vàng chiếu xuống chiếc giường đỏ làm cho căn phòng càng trở nên mờ ảo.
Anh sấy khô tóc xong, ngồi xuống một bên, giường hơi rung lên. Sơ Vũ nắm chặt tay, hơi thở căng thẳng. Tịch Hạo Trạch nhìn thấy mài tóc dài lộ ra còn ướt, thở dài: “Lau tóc khô rồi hẳn ngủ.” Nói xong anh kéo chăn xuống.
Sơ Vũ vẫn nhắm chặt mắt, Tịch Hạo Trạch cũng mặc cô, lấy khăn lau tóc cho cô.
Thời gian chậm rãi trôi, Sơ Vũ thật sự không chịu nổi nữa, mở đôi mắt lấp lánh ra nhìn anh.
“Em tỉnh rồi à?”
Cô chớp chớp mấy cái, nhẹ nhàng dạ một tiếng. Bốn mắt nhìn nhau, cô phát hiện ánh mắt anh ngày càng thâm trầm.