Tiểu Điểm Tâm Ngọt Ngào

Chương 22: Ngọt 22 độ

Chương 22: Ngọt 22 độ

Xe đạp Kiều Điềm lại lần nữa bị hư lốp là vào ngày đầu tiên của kỳ thi trung khảo, mới vừa thi xong các môn chính, thời điểm cô đến bãi đỗ xe đạp liền phát hiện xe lại bị xì lốp.

Lần này lốp xe bị xì không giống với lần trước. Lần trước lúc ban đầu kỳ thật có chút kỳ lạ, nhưng vốn dĩ không khí còn lại trong lốp xe cũng không ít lắm, cho nên lúc ấy cô đến trường không phát giác ra được, sau đó đến cửa hàng chủ tiệm nói cho cô biết bởi vì lỗ hổng lốp xe không lớn nên chậm rãi bay hơi mà không biết. Lúc sau cô mới tinh tế ngẫm lại, cân nhắc một chút tình huống lúc ấy đạp xe đến trường như thế nào.

Nhưng lần này, cô phát hiện từ lúc tới trường đến giờ hình như không có xảy ra chuyện gì, mà hiện tại trên lốp xe bị đâm một cái đinh lớn, đây cũng không thể nào là lúc lái xe đến trường học không cẩn thận được, cái này vừa nhìn liền biết là có người cố ý đâm hỏng.

Vấn đề là Kiều Điềm cũng không biết rốt cuộc ai đã làm? Lúc này phải về nhà, ở lại vẽ tranh vốn dĩ đã trì hoãn không ít thời gian, giáo viên bạn học đều rời trường hết cho nên cô cũng không thể tìm ai tới giúp.

Đẩy xe đạp đi ra ngoài, mới vừa ra khỏi bãi đỗ xe liền thấy Thẩm Dục trên tay cầm cặp sách, cà lơ phất phơ đi tới.

Hôm nay hai thủ hạ Hắc Bạch Vô Thường không đi theo anh, nhưng lại có thêm một An Nhiễm Nhiễm đẩy xe đạp từ một trạm đỗ xe khác đi ra, đi theo phía sau Thẩm Dục nói chuyện, trừ cô ra, còn có cả Âu Dương Lâm Lâm.

Thấy Kiều Điềm, Thẩm Dục kinh ngạc nói: "Cậu còn chưa về sao?"

"Mình mới vừa tan học."

Kiều Điềm nói, đẩy xe đạp đi ngang qua, Thẩm Dục liếc mắt một cái liền thấy được bánh xe trước của cô đã xẹp lép.

"Xe cậu làm sao vậy?" Thẩm Dục hỏi, "Lại xì lốp rồi?"

Kiều Điềm gật gật đầu, cái đinh lớn đã bị cô đem nhổ ra, nhưng cũng không ném đi.

An Nhiễm Nhiễm đi theo sau Thẩm Dục, đương nhiên cũng nghe thấy lời này, vội hỏi: "Kiều Điềm, xe cậu hư hả?"

"Ừm, giờ mình định dắt đi tìm chỗ cho người ta sửa lại một chút, sửa xong nhanh thì được về nhà sớm chút."

An Nhiễm Nhiễm vốn định tiến lên nói với Kiều Điềm cô có xe đạp muốn đưa cho Kiều Điềm mượn, nhưng mới vừa há mồm, Âu Dương Lâm Lâm ở một bên lại đột nhiên giữ chặt cô, "Cậu định làm gì?"

"Xe đạp Kiều Điềm hỏng rồi, nhà cậu ấy có hơi xa, xe mình.."

Âu Dương Lâm Lâm bĩu môi, nhìn Thẩm Dục, "Người ta chưa chắc gì cần."

An Nhiễm Nhiễm không rõ nguyên do, nhưng vẫn theo ánh mắt cô nhìn về phía hai người, chỉ thấy Thẩm Dục không đi xe đạp bước tới nói: "Đi, tôi đi với cậu."

Nghe được lời này, sắc mặt An Nhiễm Nhiễm nhất thời không được tốt.

Cô vẫn luôn cố gắng bắt chuyện cùng Thẩm Dục, nhưng Thẩm Dục đối với cô luôn là một bộ dáng lãnh đạm. Còn tựa như bây giờ, nhất cử nhất động của Kiều Điềm, nếu có thể dừng trước mắt Thẩm Dục, anh sẽ tình nguyện đi giúp đỡ.

Dựa theo cách nói của Thẩm Dục là anh lười. Trong mắt An Nhiễm Nhiễm, Thẩm Dục người này đối với người ngoài luôn luôn mang theo ý đối địch, cũng không muốn tự mình bước ra khỏi cái vòng vây nhỏ hẹp của bản thân, cho nên mặc kệ cô có là thanh mai từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đối với anh vẫn chỉ là một nữ sinh có chút hảo cảm mà thôi, anh vốn chưa bao giờ thân thiết, thậm chí có thể nói đúng hơn là không để ý tới.

Nhưng từ khi Kiều Điềm tới, dường như có một số việc đã biến hóa rồi.

Âu Dương Lâm Lâm đứng bên cạnh nói với cô: "Chúng ta vẫn nên về đi, cậu đứng ở chỗ này cũng vô dụng."

An Nhiễm Nhiễm lắc đầu, hiển nhiên cũng không cam tâm, đẩy xe đạp hơi tiến lên hai bước, cười nói với hai người: "Mình và các cậu đi cùng nhau đi!"

"Được.."

"Không cần đâu, cậu mau về nhà đi, ba mẹ cậu không chừng lại lo lắng nữa."

Kiều Điềm còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Dục không chút lưu tình ngắt đứt.

Nét tươi cười treo trên khóe môi An Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp buông, nghe được lời Thẩm Dục cự tuyệt, lập tức không biết nên phản ứng thế nào.

Trước kia nếu Thẩm Dục nói với cô một đoạn dài như vậy, cô sẽ cho rằng Thẩm Dục quan tâm đến mình, nhưng hiện tại cô lại có cảm giác Thẩm Dục không muốn cô quấy rầy chuyện của anh cùng Kiều Điềm.

Cô vốn định nói thêm cái gì nữa, nhưng Thẩm Dục trực tiếp ném balo của mình ném vào giỏ xe Kiều Điềm, nắm lấy tay lái từ Kiều Điềm trong tay, "Đi thôi, cậu một thân con gái về nhà nguy hiểm, tôi đưa cậu về."

"Ừm, cũng được!" Kiều Điềm liếc một ánh mắt xin lỗi nhìn An Nhiễm Nhiễm, nói với cô một câu tạm biệt.

Mãi đến khi hai người đi xa, hốc mắt An Nhiễm Nhiễm mới dần dần đỏ lên.

Âu Dương Lâm Lâm đi đến bên cạnh vỗ vỗ bả vai cô, "Đi thôi, Thẩm Dục đối xử với Kiều Điềm có thể tốt hơn nhiều so với cậu, cậu.. Vẫn nên về nhà trước đi!"

* * *

"Vì sao cậu với An Nhiễm Nhiễm lại nói chuyện với nhau kiểu đấy vậy?" Kiều Điềm đi tới, đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

"Cậu cùng An Nhiễm Nhiễm có phải có hiểu lầm gì đó không?" Kiều Điềm lại hỏi. Có cảm giác như Thẩm Dục cố ý dùng ngữ khí không tốt nói chuyện với An Nhiễm Nhiễm.

Thẩm Dục không trả lời câu hỏi của cô, nhìn bánh xe trước khô quắt, "Xe này của cậu, không phải tự cậu không cẩn thận làm hỏng chứ?"

Gì mà thay đổi đề tài mau vậy.

Kiều Điềm gật gật đầu, từ một cái túi nhỏ trong cặp sách móc ra một cái đinh lớn, "Cái này làm hỏng."

Thẩm Dục cầm lấy, hiển nhiên đây là một cái đinh còn mới, đầu nhọn lớn như vậy, nếu vô tình chọc vào bánh xe đạp, sẽ không đến mức tan học mới phát hiện.

"Là bị người động tay." Thẩm trinh thám vô cùng chắc chắn nói.

Kiều Điềm đương nhiên cũng nhìn được là có người làm, dù sao cũng là cái đinh đầu to như vậy, lại còn mới tinh, hơn nữa đến bây giờ về nhà mới bay hơi, hiển nhiên là bị người ta ở sau lưng đem đinh chọc vào.

Đừng thấy trường học hài hòa, bất quá cũng chỉ là bề ngoài, trường học này nhờ có sự giúp đỡ của các quý nhân, giáo viên từng ngày hùng hậu lên, tiếp nhận học sinh cũng ngày càng nhiều, không ít con cháu nhà khá giả được bỏ tiền ra mua cho một chỗ ngồi trên lớp, loại học sinh này một khi đã nhiều lên, trường học tự nhiên sẽ rối loạn.

Chuyện học sinh bị xì lốp bánh xe, hay trên đường về nhà bị người ta ngăn lại kỳ thật cũng không hiếm thấy, bất kể trường học nào thì cũng luôn có tranh đấu ngầm giữa học sinh với nhau.

Chỉ là Kiều Điềm cũng không nghĩ tới cô mà cũng bị người ta giở trò xì lốp xe rồi.

"Vậy cậu cảm thấy là ai làm?" Kiều Điềm đột nhiên hỏi.

Thẩm Dục nhướng mày, "Phải xem bình thường cậu đắc tội ai?"

Cô tự tin là ngày thường cũng không dễ dàng đắc tội với người khác, ở trường học cô chính là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, không phiền hà đến giáo viên và bạn học khác.

Vì vậy trong phút chốc cô cũng không nghĩ ra được.

Chỉ là, lúc nhìn sang Thẩm Dục, cô đột nhiên nở nụ cười.

Thẩm Dục cảm thấy vẻ mặt tươi cười này có vấn đề.

Một giây sau, Kiều Điềm nói: "Muốn nói đến chuyện đắc tội, hình như bình thường mình đắc tội với cậu nhiều nhất."

"..."

Thẩm Dục nhìn cô, "Vậy nên, khả năng cao là do tôi làm?"

Kiều Điềm nhếch miệng cười nói: "Có thể."

Đương nhiên, dù sao cũng là nói giỡn, Kiều Điềm không để trong lòng, Thẩm Dục lại càng không để trong lòng, chỉ là anh không nghĩ tới, xe đạp này của Kiều Điềm cũng bị đâm thành như vậy rồi mà cô còn có tâm tình cười.

Thẩm Dục đem lời trong đầu nói cho Kiều Điềm nghe, Kiều Điềm cười nói: "Thì sao nào, tóm lại cũng không thể một đường khóc về tận nhà đúng không? Sự thật đã là như thế rồi, mình có khóc thì nước mắt cũng không thể sửa được cái xe này!"

"..."

"Thấy mình nói rất có đạo lý đúng không?" Kiều Điềm cười hỏi anh.

Thẩm Dục gật đầu, lại lắc đầu, "Cậu nói nghe giống ngụy biện hơn."

"Hì hì, dù sao mình thấy cũng không cần thiết lãng phí tâm tình của mình vào mấy chuyện vu vơ thế này."

Đại khái là lần này vận khí hai người tốt, cửa hàng xe đạp hôm nay có chủ tiệm ở đây, kiểm tra lốp xe xong xuôi, bốn năm phút liền sửa gọn hết toàn bộ.

"Bao nhiêu tiền ạ?" Thẩm Dục hỏi chủ tiệm.

"Năm tệ."

Thẩm Dục gật gật đầu, từ túi móc tiền đưa cho ông.

Không chờ chủ tiệm nhận lấy, Kiều Điềm lại vội vàng đem anh tay đẩy ra, "Không được, không được, có sửa cũng là xe của mình, sao có thể để cậu trả tiền?"

Thẩm Dục không để ý tới cô, trực tiếp đổi tay khác đem tiền đưa cho ông chủ, "Cảm ơn."

Chủ tiệm cũng không để ý chuyện ai đưa tiền thì thích hợp, nhận tiền rồi cười nhìn hai học sinh nói: "Về nhà sớm một chút đi, dạo này ở ngoài đường buổi tối không yên ổn đâu."

Kiều Điềm đối với chuyện tiền sửa xe của mình mà Thẩm Dục trả thật không vui, dù sao cũng là Thẩm Dục đi cùng cô tới sửa xe, đã xem như thiếu nợ người khác một ân tình, hiện tại anh lại còn trả tiền.

Cô gái nhỏ giận dỗi, loại tư vị nợ tình người khác hóa ra cũng không dễ chịu.

Thẩm Dục đẩy xe của cô, nhìn bóng dáng tức giận kia, lại có chút dở khóc dở cười.

Vội vàng đuổi kịp, "Này, sao vậy, cậu giận à?"

Kiều Điềm không nói chuyện.

Thẩm Dục lại cười hỏi: "Giận thật sao?"

Kiều Điềm vẫn không nói chuyện.

Thẩm Dục tựa hồ cũng không để bụng, nói: "Sở dĩ không cho cậu trả tiền sửa xe, là muốn để cậu mời tôi ăn cánh gà nướng, cũng tốn tầm năm tệ, coi như năm tệ khi nãy tôi đầu tư vào cánh gà nướng."

Kiều Điềm đột nhiên đứng yên, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt nhỏ còn có chút bực bội.

"Cậu giúp mình nhiều như vậy, muốn ăn cánh gà nướng mình cũng có thể mời cậu, nhưng mà tiền sửa xe cũng phải để mình trả mới đúng."

"Được được được, lần sau tôi không xen vào, để cậu trả. Lần này cũng đã lỡ rồi, chỉ hỏi một câu thôi, cậu có mời tôi ăn cánh gà nướng không?"

"Ừm vậy thì được, lần sau cậu không được tiêu tiền lung tung nữa đấy."

Nhìn Kiều Điềm nói chuyện có nề nếp, phảng phất như hình ảnh cô vợ nhỏ trong nhà tính toán tỉ mỉ không cho phép ông chồng tiêu tiền ăn xài phung phí, Thẩm Dục nghĩ đến, đột nhiên vui vẻ.

"Cậu cười cái gì?"

"Không có gì?" anh đi sát vào một tí, cúi đầu, "Cảm thấy cậu về sau chắc chắn là một bà vợ tiết kiệm."

Kiều Điềm sửng sốt, quay đầu lại hướng về phía anh cười, "Mình thấy là do cậu vẫn chưa đủ hiểu mình thôi"

Nụ cười này của Kiều Điềm, Thẩm Dục nhìn thấy liền cảm giác như tâm can đều đang run rẩy, một cảm giác không thể nói rõ là cái gì, thật giống như đột nhiên một dòng điện vụt qua toàn thân.

Không đợi anh hiểu được câu nói của cô, Kiều Điềm đã thúc giục anh đi nhanh một chút.

Mà đến nhiều năm sau, Thẩm Dục rốt cuộc cũng phát hiện, Kiều Điềm cũng không phải là một cô gái nhỏ thích tiết kiệm tiền.

Đương nhiên, đều là chuyện của sau này.

Hai người đến một cửa hàng hamburger, Kiều Điềm gọi ba phần cánh gà nướng, hai ly coca, Thẩm Dục hai phần, còn cô ăn một phần, tổng cộng 35 tệ.

Nhìn cô một lần trả tiền liền rút ra tờ một trăm, trong bóp còn có mấy tờ tiền, Thẩm Dục thổn thức nói: "Xem ra cậu rất có tiền, tôi vừa rồi hình như cũng không cần bỏ ra năm tệ kia."

Kiều Điềm rầm rì một tiếng, xem như trả lời anh.

"Tiền cậu là ba mẹ cho?" Thẩm Dục ngồi trên ghế trong cửa hàng hamburger, bộ dạng cà lơ phất phơ dò hỏi Kiều Điềm.

Kiều Điềm hút Coca lắc đầu, "Mình tự kiếm được."

"Cậu kiếm tiền?"

"Đúng rồi."

Thẩm Dục đương nhiên không tin.

"Mình mỗi năm đều có học bổng, lại thêm các loại tiền thưởng đạt được khi thi đua, nhiều năm như vậy dồn lại cũng có một số tiền. Ba mẹ mình không cầm tiền của mình, đều là mình tự giữ, bọn họ biết mình không tiêu tiền lộn xộn."

"..."

Thẩm Dục tan nát cõi lòng.

Còn tưởng cô cuối tuần đi ra ngoài làm công kiếm tiền, ai mà ngờ, con người ta tùy tiện đạt học bổng, đi thi đấu liền hốt được một đống tiền thưởng về.