Chương 1
Sai thời điểm, gặp đúng người, là tiếng thở dài."Ngày 23, doanh thu của ba thị trường chứng khoán lớn ở châu Âu đều giảm, chỉ số doanh thu của Anh quốc FT100 được báo là 5547. 08 điểm, mức độ giảm là 9%, chỉ số doanh thu của nước Pháp CAC40 được báo là 3710. 61 điểm, mức độ giảm. . . . . ."
Laptop mở, cô gái xinh đẹp mê người đang nói, dùng giọng nói rõ ràng lại trong sáng thông báo tình hình thị trường chứng khoán toàn cầu, êm dịu, làm căn phòng yên tĩnh thêm chút sinh động.
Ánh nắng mùa hạ đầu tiên từ bên ngoài tràn vào nơi có âm thanh êm tai này từ lúc cửa sổ mở ra, rèm cửa sổ trắng như tuyết hiện lên trong suốt nhàn nhạt. Trong không khí, bụi nhẹ nhàng bồng bềnh khiêu vũ giữa ánh nắng vàng mềm mại. Từng điểm từng điểm, dấu chân ánh mặt trời len qua ngưỡng cửa sổ, phủ lên sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ bóng loáng.
Một căn phòng sáng sủa.
Không thể nhìn ra giới tính của căn phòng này. Trong phòng ngủ rộng rãi, không có một chút hỗn độn nào của việc mới thức dậy buổi sáng, giường lớn ngay ngắn chỉnh tề, chăn tơ tằm trắng tinh, gối đầu chắc nịch, trật tự ở đúng vị trí, không có tí nếp nhăn nào.
Không thấy búp bê đáng yêu, cũng không có sản phẩm rô-bốt chạy bằng điện, tất cả đồ dùng trong phòng đều đơn giản trang nhã, lau chùi sạch sẽ, giống như một căn phòng mẫu dưới ánh sáng mặt trời rạng rỡ vậy.
"Thị trường chứng khoán Newyork liên tục giảm xuống, chuyên gia chỉ ra, là do bị chèn ép bởi các tư liệu các báo cáo hợp tác kinh tế với châu Âu không khả thi, căn cứ báo cáo bộ phận lao động của nước Mĩ, tuần trước lần đầu tiên dẫn đầu số dân thất nghiệp của. . . . . ."
Một bóng dáng thanh lệ thoáng hiện ra, lướt qua trong toilet, cho thấy chủ nhân của căn phòng này là một cô gái.
Cô gái từ bên trong đi ra, một thân chỉnh tề ngay ngắn, tóc đen nhánh trơn bóng, buộc lên đơn giản, vầng trán cao đầy đặn biểu hiện là một cô gái xinh đẹp, tóc mai uốn cong tự nhiên tỉ mỉ mềm mại, tay áo sơ mi ngắn màu trắng mộc mạc, váy ngắn ca rô màu táo, hợp với giày đen. Bộ đồng phục học sinh này vô cùng quy củ, huy hiệu Lê Quý Đôn trường xinh xắn tinh sảo rõ ràng trước ngực cho thấy cô là một nữ sinh trung học.
"Chỉ số hệ thống NASDAQ giảm xuống 7. 47 điểm, thu vào 2327. 08 điểm, mức độ giảm. . . . . ."
Mở cặp sách tối qua đã chuẩn bị xong ra, kiểm tra lần nữa, xác định tất cả những thứ cần thiết đã bỏ vào đủ.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt hoàn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, biểu cảm của nét mặt có chút không phù hợp với tuổi tác của cô. Bản tin tài chính và kinh tế vừa lúc kết thúc, khuôn mặt xinh đẹp đang nói biến mất khi laptop khép lại .
Bây giờ là sáu giờ ba mươi phút theo giờ chuẩn của Trung Nguyên(*), trong không gian yên tĩnh, vết tích của chủ nhân đã mất.
(*) Trung Nguyên: vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây.
Phòng ngủ lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, toilet như tuyết trắng vừa được sử dụng như mới, một chút xíu nước đọng cũng không thấy, sạch sẽ làm cho người ta phải thán phục, không nhiễm một hạt bụi nào.
Quản gia của Diêu gia thấy tiểu thư đúng giờ đi xuống từ lầu ba thì lập tức truyền cho giúp việc nữ trong nhà bếp một ánh mắt; mà giúp việc nữ đã sớm quen thuộc tất cả quá trình, bưng khay từ nhà bếp đi tới phòng ăn.
Tây Mễ Lộ trong suốt nhẹ nhàng khoan khoái, tản ra hương dừa ngọt ngào, bánh mì nướng vàng, quét lên lớp sốt trái dâu tươi, lại thêm trứng ốp lết giòn thơm ngon, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thèm.
Đây chỉ là một bữa sáng bình thường của Diêu gia. Thân là con của một chủ khách sạn lớn, con gái duy nhất của Diêu Dật Châu, Diêu Thủy Tinh, người cô cũng như tên gọi, trong suốt tựa như thủy tinh mỹ lệ, nhưng cũng lạnh lẽo. Tuổi còn trẻ, cuộc sống lại không phải theo quy luật thường, mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường, sáu giờ rưỡi xuống ăn sáng, bảy giờ đi đến trường.
Khẩu vị của cô, cho dù là quản gia phục vụ mấy chục năm ở Diêu gia cũng không biết rõ lắm. Cô như không đặc biệt yêu thích cái gì cả, đối với thứ gì cũng nhàn nhạt; đó không phải là một loại lạnh lẽo do cố ý giả vờ, mà là đã chảy trong máu, lạnh nhạt bẩm sinh.
Cô không kén ăn, cơ bản, nhà bếp làm ra cái gì cô sẽ ăn cái đó. So với người mẹ mảnh mai, Diêu Thủy Tinh được coi là cô chủ nhỏ cực kỳ dễ phục vụ.
Nhưng biểu cảm lạnh nhạt của cô giống cha, tự có một loại uy phong làm người ta không tự giác muốn mò mẫm thật thấu đáo khẩu vị của cô, trăm phương ngàn kế để làm cô vui vẻ.
Đáng tiếc, vẫn đoán không ra.
Nhìn Diêu Thủy Tinh ăn, cho tới bây giờ vẫn luôn là một loại hưởng thụ tuyệt đỉnh. Khăn ăn trắng như tuyết chỉnh tề đệm trên đùi, cô ăn vô cùng tao nhã, không nhanh không chậm. Quả nhiên không hổ danh là tiểu thư nhà giàu, loại khí chất phái nữ này, mặc dù mới 16 tuổi đã có thể thể hiện vô cùng tinh tế.
Sáu giờ năm mươi lăm phút, cô đúng giờ đặt đồ ăn xuống, cầm khăn ở một bên lên, nhẹ nhàng lau miệng.
Đứng dậy, đi ngang qua cửa sổ sát đất trong phòng khách thì từ nơi xa truyền đến tiếng hắt nước rất rõ, khóe môi cô vô cùng nhỏ cong lên, nhận lấy cặp sách quản gia đưa tới, lễ độ nói cảm ơn.
Ngoài cửa, tài xế đang chờ, chiếc xe sang trọng luôn dừng ở chỗ đó. Cảnh tượng mỗi ngày đều giống nhau, cho dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cuộc sống như thế, thật giống nước, bình tĩnh có quy luật, không có ngoài ý muốn, không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng cô thích.
Cô thật sự rất thích cuộc sống như thế, nó làm cô an lòng chắc chắn.
*****
Trung học Dục Đức, là một trường học vô cùng nổi tiếng. Không giống các trường học tư nhân có học phí đắt đỏ làm người ta tắc lưỡi, chỉ có những đứa trẻ nhà có tiền, có quyền mới có thể nhập học; Dục Đức giống như tên của nó, lấy việc bồi dưỡng phẩm đức, tố chất của học sinh làm mục đích lập trường. Có lẽ, với hôm nay thì kiểu đường lối như xã hội xưa vậy có một chút kiên trì cũ kĩ hơi buồn cười.
Nhưng Dục Đức lại dùng phần kiên trì này, đang giáo dục các tầng lớp, có được địa vị đáng khâm phục.
Trước tiên không đề cập tới tỷ lệ học sinh lên lớp đều đặn xếp hạng cao nhất trong năm, chỉ nhìn học sinh Dục Đức một cách đơn thuần, khi đứng giữa đám bạn cùng lứa tuổi thì thật sự là có khí chất xuất chúng.
Phong cách trường học giản dị, trường học cũng nghiêm khắc, chuyên tâm như đúng khẩu hiệu của trường, trên dưới một lòng là trường học văn hóa, khiến Dục Đức trở thành trường học hạng nhất.
Cũng là do nguyên nhân trên, khiến trước kia Diêu Thủy Tinh lựa chọn trường này, cô sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Dĩ nhiên, cha mẹ cô tuyệt đối không quan tâm đến chuyện này. Chẳng qua, bọn họ đều ngầm chung một nhận thức, con cái những nhà giàu khác hoặc là vào trường tư nhân danh tiếng học, hoặc là gửi ra nước ngoài làm ABC gì đó. Không giống như cô, lựa chọn trung học Dục Đức đơn giản, kỳ thực rất đặc biệt.
Chỉ là, cô thích khác biệt như vậy.
Tựa như cô đang chọn giống và gây giống phẩm đức, mà thật ra thì cũng không phải nhìn trúng mọi ưu điểm, cũng là bởi vì, hai bạn tốt của cô, Hướng Phù Nhã và Nghê Bối Bối cũng đi học như thế.
Rất khó tưởng tượng, tính cách cô như vậy, lại có thể kết bạn, hơn nữa còn là hai người. Các cô quen biết trong nước, cơ duyên khéo hợp, cứ như vậy thành bạn tốt không nơi nào không nói chuyện. Cô quý trọng tình bạn này, cũng thật lòng yêu thích hai người bạn của mình.
Trời sinh tính cô yên tĩnh không nói nhiều nhưng khi ở gần bạn bè thì lại có một loại ấm áp rất khác.
"Thủy Tinh, cho tớ mượn vở ghi chép toán học xem một chút." Hướng Phù Nhã chăm chỉ học tập, thành tích luôn luôn vô cùng ưu tú, nhưng cô lại không giống Diêu Thủy Tinh, đối với chữ số trời sinh nhạy cảm. Tính ra mà nói, toán học của cô coi như thiếu chút nữa trượt trúng tuyển.
Lấy vở đã sửa sang xong của mình đưa cho bạn tốt, nhận được một cái mỉm cười ngọt ngào xem như cảm ơn, cô nhàn nhạt cong khóe môi, cúi đầu tiếp tục dùng PDA của mình. Hiện tại thị trường chứng khoán đã bắt đầu phiên giao dịch mới, vừa lúc có thể nhân giờ nghỉ giữa khóa học coi một chút.
"Tiểu Nhã, hôm nay tớ bắt đầu ra ngoài tìm xem có cơ hội đi làm nào không rồi, buổi chiều không thể cùng cậu đi ngắm hoàng hôn rồi." Nghê Bối Bối gặm một quả táo, mơ hồ không rõ nói.
"Tài cao như cậu mà phải đi làm sao, có người mời hả?"
"Hì hì, có Thủy Tinh ở đây, chuyện gì không làm được chứ?" Nghê Bối Bối cười tít mắt nhìn cái cô nàng cúi đầu loay hoay với PDA một chút, vẻ mặt sáng lạn.
"Đúng nha." Hướng Phù Nhã gõ nhẹ đầu bút trên bàn, "Vừa đúng hôm nay tớ cũng có chuyện không thể đi." Quay đầu nhìn Diêu Thủy Tinh, "Chúng ta đều không đi vậy chắc chắn Thủy Tinh sẽ không đi."
Đi ngắm hoàng hôn, là sở thích của Hướng Phù Nhã, mà hai bạn tốt chỉ cần có thời gian cũng đều sẽ đi với cô.
Diêu thủy tinh không tiếp lời, nhân vật chính đều không đi, cô còn đi làm gì? Cô không phải loại thiếu nữ ôm ấp tình cảm lãng mạn, nhìn về phía hoàng hôn có sầu tư gì đó, rồi cảm giác thật lộng lẫy. Thực tế mỗi lần ngồi ở đó, cô đều cúi đầu nhìn thị trường chứng khoán Anh quốc, thỉnh thoảng nghe bạn tốt nói chuyện phiếm đùa giỡn.
Cô thích cuộc sống như thế, ngọt ngào lại thoải mái.
Đi trên đường yên tĩnh tịch mịch, hai bên là cây phượng hoàng mộc dang ra trong gió nhẹ. Đúng kỳ hoa nở, điểm điểm mấy nụ hoa đầu cành đung đưa, đổ bóng dài trên con đường. Lúc đi học luôn vô cùng náo nhiệt, nhưng sau khi tan học, tất cả học sinh gồm cả giáo viên đều rời khỏi, lại trở về cái loại tĩnh lặng này.
Diêu Thủy Tinh một mình đi trên đường đã quét dọn sạch sẽ, sáng sớm đã thông báo với tài xế đón cô muộn hơn hai giờ, dù kế hoạch có thay đổi nhưng cô không muốn về nhà ngay. Ra khỏi cổng trường thì thấy con đường thẳng lớn, đột nhiên có loại cảm giác thôi thúc muốn đi thử một lần.
Trong không khí nhàn nhạt mùi cây mộc hương, nhiệt độ đầu mùa hè vào lúc chạng vạng tối vô cùng sảng khoái. Đi tới dọc theo con đường, cô lại cảm thấy vui vẻ, lần đầu tiên, nắm PDA trong tay nhưng không xem thị trường chứng khoán, chỉ là nắm mà thôi.
Cô thích cuộc sống có quy luật, thích tất cả đều trong lòng bàn tay của mình. Có lẽ cô không muốn thừa nhận, nhưng máu Diêu Dật Châu chảy trong cơ thể cô, thật ra cô giống ông ta.
Thích khống chế, thích quyền uy tuyệt đối, không thích mọi thứ chệch đường ray, ngoài thể hiện sự dịu dàng với bạn tốt ra, cô gần như 100% thừa kế bản chất lãnh khốc đặc biệt của đàn ông, giống như cha cô vậy. Trên đời này ngoài mẹ ra, trong mắt, trong lòng ông không có người nào khác, ngay cả con gái ruột thịt của mình cũng là có cũng được mà không có cũng không sao.
Có điều, cô cũng không ngại. Đã nói cô thật sự là con gái của Diêu Dật Châu, thì chẳng những bề ngoài, ngay cả tính tình cũng thừa kế 100%, trời sanh tình cảm lạnh nhạt, như vậy có tính là một khuyết điểm chăng?
Đi thẳng, quẹo phải, là một con đường hẹp nhỏ, càng đi càng hoang vắng. Cô chưa từng tới nơi này, nhưng hôm nay, cô lại nghĩ khó có dịp có được tâm tình tốt nên cứ đi một chút.
Xuyên qua một mảng hàng cây dày đặc, cô nhớ vòng qua cái ngõ hẻm kia là có thể ra đường lớn. Cô nhận biết phương hướng rất tốt, chưa từng bị lạc đường làm cho hoang mang.
Chỉ là, nơi này thật sự vô cùng, vô cùng yên lặng, một loại yên lặng mà mà cô rất thích, ngoài gió thổi cành cây lay động, chim hót tiếng người. . . . . . tiếng người?