Khúc Mặc Thương ngây người nhìn bảng đen, những ký tự và hình vẽ toán học được viết bằng phấn trắng trên đó từng tồn tại trong ký ức xa xôi, hiện tại giống như bùng nổ trong tâm trí cô, khiến đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Lúc này, có bàn tay to nhuộm đầy bụi phấn đang chỉ vào bảng đen, chủ nhân của bàn tay mặc áo sơ mi trắng đang dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô, miệng đóng mở nói cái gì đó.
Cô ngây người nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc, tóc lưa thưa trên đỉnh đầu phủ chưa tới cặp kính cận, làm cho đôi mắt sáng hơn nhưng trong mắt của người khác lại có chút buồn cười.
Nhưng trọng tâm của Khúc Mặc Thương hoàn toàn không phải là chuyện này, cô chỉ cảm thấy sau lưng toát ra một thân mồ hôi lạnh, cả người sững sờ. Người đàn ông trên bục giảng chậm rãi nhíu mày, lại nói: "Mặc Thương, em không biết làm bài này sao?”
Khúc Mặc Thương vẫn không trả lời, vẻ mặt cô chuyển từ trạng thái xuất thần sang hoảng hốt, nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này. Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, đồng phục học sinh màu xanh trắng đập vào mi mắt, chủ nhân của bộ đồng phục kia vừa tò mò vừa lộ ra chút non nớt, lúc này đều đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô gái ngồi cùng bàn lo lắng nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Kẻ đường vuông góc đi qua điểm B.”
Sau câu nói này, Khúc Mặc Thương giống như lập tức thoát khỏi vũng bùn, đầu óc một mảnh trống rỗng cũng lấy lại tinh thần. Cả người cô có chút run rẩy, hai tay chống ở trên bàn cử động khiến cho bàn đột nhiên bị trượt, tạo nên tiếng vang chói tai trong lớp học yên tĩnh.
Lão sư trên bục giảng nhìn thấy cảnh này vội vàng lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, thân thể em không khỏe sao?”
Giờ phút này ông cũng nhận thấy cô gái đứng dậy sắc mặt có chút trắng bệch, thần sắc rất không đúng, cho nên ông vội vàng đi tới.
Khúc Mặc Thương hít sâu một hơi, thân thể mềm nhũn gật đầu, thấp giọng nói: “Lão sư, thực xin lỗi.”
Người đàn ông sững sốt, vội ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Có cần đi phòng y tế không? Sắc mặt em không tốt lắm, không thoải mái nơi nào a? Đứa nhỏ này, sao em không nói với tôi?"
Hiển nhiên vị lão sư này rất tốt với Khúc Mặc Thương, khi phát hiện cô không trả lời câu hỏi được vì lý do thân thể, lập tức liền ân cần hỏi han. Ông không có hoài nghi lời Khúc Mặc Thương nói, bởi vì thoạt nhìn cô rất tệ, hơn nữa theo nhận thức của ông, câu hỏi này đối với Khúc Mặc Thương không phải là vấn đề.
Sau khi từ chối lòng tốt của lão sư, Khúc Mặc Thương có chút chống mặt ghé đầu nằm trên bàn, bình phục tâm tình hỗn độn cùng kinh hoảng lúc này. Cô dùng ngón tay hung hăng véo mình qua ống tay áo, đau đớn mãnh liệt lại chân thật nói với cô những chuyện này đều là sự thật.
Cô bị ngã cầu thang, ngã một cái quay trở lại thời học sinh, lão sư toán học kia... hẳn là giáo viên chủ nhiệm của cô thời sơ trung, Vương Vĩ Hành. Vậy cô quay trở lại sơ trung năm mấy? Vốn dĩ chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng giờ lại xảy ra ở trên người cô sao? Còn Lâm Thanh Hàm ... Cô nhớ rõ Lâm Thanh Hàm cũng vì cứu cô mà ngã xuống, cô quay lại thời sơ trung, vậy Lâm Thanh Hàm đâu?
Cô không biết phải lý giải như thế nào, cũng không có cách nào làm như không có việc gì mà tìm hiểu tình hình hiện tại với đồng học hơn mười năm trước, cho nên cô chỉ có thể bình phục lại tâm tình rối bời trong lòng. Cuối cùng, khi tiếng chuông vang lên, sau khi chủ nhiệm lớp nói tan học, trong lớp học liền là một mảnh náo loạn, học sinh trong lớp vui vẻ thu dọn cặp sách.
Nhìn thấy cảnh này, Khúc Mặc Thương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đã là tiết cuối cùng rồi. Sau khi cẩn thận hồi tưởng, cô nhớ tới khoảng thời gian mình học sơ trung, lúc đó hiện tượng học thêm giờ rất phổ biến, sau đó bị nhiều phụ huynh phản ánh nên nhà trường đã hủy buổi tiết học buổi tối. Thế nhưng chuyện này như bình mới rượu cũ, tuy nhà trường không bắt học sinh học thêm buổi, nhưng lại thêm tiết ôn tập vào buổi sáng, số tiết vẫn như trước không có gì thay đổi.
Chủ nhiệm lớp Vương Vĩ Hành bước tới gần cô, quan tâm hỏi: "Hiện tại em cảm thấy thế nào, có thể tự về nhà không? Nếu không tôi gọi điện thoại cho ba em tới đây đón nhé?".
Khúc Mặc Thương lắc lắc đầu, "Cảm ơn lão sư, em thấy khỏe hơn nhiều rồi, không cần phải gọi cho ba em đến đâu, chút nữa em sẽ tự mình trở về."
Vương Vĩ Hành nhìn thần sắc nàng khi nói chuyện đã tốt hơn rất nhiều, cho nên ông cũng yên tâm, dặn dò vài câu rồi ôm giáo án và ê - ke rời đi.
“Mặc Thương, cậu thực sự không sao chứ?” Khúc Mặc Thương đang thu dọn đồ đạc nhìn hai cô gái có chút lo lắng, hơi dừng lại, một lúc sau mới mỉm cười, “Tôi không sao, các cậu đừng lo."
Hai người kia là đồng học có quan hệ tốt với cô thời cao trung, Trần Dao và Xa Giai Di, người vừa nhắc nhở cô là Xa Giai Di. Trong trí nhớ của Khúc Mặc Thương, Trần Dao thi rớt kỳ thi tuyển sinh cao trung thì tách ra học ở một trường cao trung bình thường, sau đó liền ít liên lạc hơn, nhưng Xa Giai Di vẫn là bạn tốt của cô cho đến khi tốt nghiệp đại học.
“Vậy chúng ta cùng về đi.” Xa Giai Di nhẹ nhàng thở ra, cười nói.
Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Tôi còn có chút chuyện muốn hỏi lão sư, các cậu về trước đi. Nhà Trần Dao xa nên về sớm một chút."
Trong trí nhớ bọn họ cùng nhau trở về, Trần Dao luôn phải chạy xe đạp hơn mười phút mới có thể đến nhà.
Chỉ là lúc này biểu tình quá trầm tĩnh cùng đạm mạc của Khúc Mặc Thương làm Xa Giai Di và Trần Dao có chút lo lắng. Xa Giai Di nhìn Trần Dao, thấy Khúc Mặc Thương thực sự không có ý định đi cùng hai người mới do dự cùng Trần Dao rời đi, trong nháy mắt trong phòng học chỉ còn lại cô và một cô gái khác trong lớp.
Cô liếc mắt nhìn cô gái gầy yếu đang quét tước vệ sinh, trong lúc nhất thời không nhớ đó là ai, cô tiếp tục nhìn qua ngăn kéo của mình. Sách giáo khoa đều là của năm lớp 9, hiện tại hẳn là đầu tháng ba, sao đó cô tìm nửa ngày mới tìm thấy một chiếc điện thoại trong túi bên của cặp sách. Khúc Mặc Thương nhìn nhãn hiệu quen thuộc phía trên, chính là Nokia huyền thoại có thể đập vỡ quả óc chó. Trượt mở điện thoại nhìn màn hình nhỏ, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể nói rõ, cô đã quen dùng điện thoại thông minh màn hình cảm ứng, tự dưng cầm trên tay thứ nhỏ bé này, cảm giác thật khó tả.
May là màn hình khóa thời này không phổ biến, cũng không có đặt mật khẩu, nếu không nhiều năm như vậy có thể cô sẽ không nhớ được. Ánh mắt đặt vào chiếc điện thoại, thời gian hiển thị là ngày 25 tháng 10. Sau khi mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng mở được lịch, quả nhiên là năm 2008.
Năm 2008, là một năm tràn đầy sóng gió, thường xuyên xảy ra biến cố, mỗi một sự kiện Khúc Mặc Thương đều có thể nhớ rõ, năm nay cũng là bước ngoặt lớn nhất của Khúc gia, hẳn là lúc này ba mẹ cô rất bận rộn.
Cô không về nhà ngay mà ngồi trong lớp cố gắng nhớ lại trong đoạn thời gian này mình gặp phải chuyện gì, cùng với các đồng học, lão sư mỗi tiết, còn có cô quay lại như thế nào.
Không biết qua bao lâu, động tĩnh quét tước trong lớp học dừng lại, thân ảnh gầy yếu trong bộ đồng phục đã bạc màu của cô gái kia có chút do dự xoay người lại, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu, “Tôi trực nhật xong rồi, trời cũng đã sắp tối.”
Giọng nói của nàng rất mơ hồ, Khúc Mặc Thương suy nghĩ một chút mới đoán được nàng đang nói gì, ngây người nhìn cô gái đang đứng ở cửa sau, cuối cùng nhàn nhạt trả lời: "Ừm, cảm ơn, tôi về ngay."
Chỉ là lời nói của cô khiến cô gái kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Tóc nàng có chút loạn, tóc mái dày đến mức gần như che mất đôi mắt. Khúc Mặc Thương chỉ nhìn thấy đôi mắt bên dưới tóc mái chợt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó liền nhanh chóng biến mất.
Cô nhìn bóng lưng đeo cặp sách cũ kỹ của cô gái, nhớ lại một chút, nhưng như thế nào cũng không nhớ tên nàng là gì, tựa hồ không có chút ấn tượng gì về đồng học như vậy.
Nhưng Khúc Mặc Thương không nghĩ quá lâu, bởi vì sau khi lý giải xong tình huống, cô lại phải đối mặt với một vấn đề mới, cô phải đạp xe về nhà, nhưng mười mấy năm rồi cô không nhớ xe đạp của mình ở đâu.Bước ra khỏi cửa lớp, nhìn khuôn viên trước mặt, cơn hoảng hốt lại ập đến, cô đã thực sự trở lại mười bốn năm trước. Mười bốn năm, dài đến làm người sợ hãi, lại còn rất không chân thật.
Cũng may trong trường có rất nhiều học sinh đạp xe đến, cho nên nhà trường đặc biệt sửa sang bãi đậu xe, tốt xấu gì cô cũng không phải nghĩ xem chính mình đã để xe ở đâu.
Khúc Mặc Thương dựa theo ký ức mơ hồ, cuối cùng cũng tìm được bãi đậu xe. May là bãi đậu xe không còn nhiều xe, cô do dự một lúc rồi dừng lại trước một chiếc xe đạp màu xanh lam, lấy chìa khóa ra thử thăm dò, rắc một tiếng, mở khóa, Khúc Mặc Thương cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhìn sắc trời cũng đã tối, Khúc Mặc Thương vừa đạp xe vừa nhớ phương hướng, phóng nhanh về phía con đường nhỏ trong trường.
Chỉ là cô vẫn đánh giá thấp ảnh hưởng của thời gian đối với trí nhớ, cô đi tới ngã ba đường. Sau khi phát hiện có cái gì không đúng, Khúc Mặc Thương chuẩn bị quay đầu liền nghe thấy một trận âm thanh ồn ào, Khúc Mặc Thương dừng lại cẩn thận lắng nghe, mơ hồ nghe được, "Có biết xấu hổ hay không?", "Nhớ kỹ cho tôi... gϊếŧ chết cô."
Nơi phát ra âm thanh là gần tường trường học, có trồng một hàng cây tuyết tùng cùng bụi cây lớn nhỏ khác, Khúc Mặc Thương nhíu mày tiếp tục đạp xe, đậu dưới tán cây tuyết tùng, sau đó đi qua. Ở bên kia là phòng nước uống trong trường, là nơi học sinh dừng chân uống nước, vừa vặn nơi đó có một con đường đi vào.
Khi Khúc Mặc Thương đi đến giao lộ, cô nhìn thấy bốn năm cô gái vây quanh ở đó, một trong số họ có một cô gái tóc ngắn dựa vào tường, miệng ngậm một cọng cỏ, ánh mắt tràn đầy trào phúng cùng lãnh khốc: "Cũng không nhìn lại mình có cái đức hạnh gì, vừa quê mùa vừa xấu xí, còn dám đi quyến rũ Tiếu Mục, phi!"
Cô ta chán ghét nhổ nước bọt, trên người mặc đồng phục lại không có chút ra dáng học sinh.
Ngoài cô ta ra còn có bốn cô gái khác đang vây quanh cô gái có dáng người mảnh mai yếu ớt, trong đó có hai cô gái giẫm lên người nàng, trên tay cầm một vật gì đó rất dài màu xanh lục.
Khi nhìn thấy rõ ràng Khúc Mặc Thương càng cau mày chặt hơn, trong mắt hiện lên một tia tức giận cùng lạnh lùng, vật màu xanh lục kia rõ ràng là sisal được trồng trong trường học! Lá cây này vừa nhọn vừa cứng, cực kỳ sắc bén, nếu thật sự bị đâm trúng thì đây không phải chuyện đùa.
"Lột sạch quần áo của cô ta ra, có điện thoại không? Chụp ảnh được không? Loại người thích quyến rũ người như cô ta chẳng phải như vậy rất hợp ý cô ta sao? Người Lý Tư Dĩnh tôi thích mà cô cũng dám quyến rũ, bây giờ còn giả vờ là người câm không nói lời nào, lát nữa tôi xem cô có kêu khóc hay không?"
Có lẽ sau khi nghe được lời nói của Lý Tư Dĩnh, người bị giẫm trên mặt đất liền phát ra thanh âm nức nở trầm thấp, lộ ra vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Chuyện này quả thực làm người giận sôi, Khúc Mặc Thương đã không còn là học sinh trung học, cô đã sống hơn hai mươi năm, đã xem vô số tin tức bạo lực học đường trên mạng, đọc sách cũng đọc qua tình huống kéo bè kéo cánh khi dễ đồng học. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới chuyện vô pháp vô thiên như vậy sẽ xảy ra trước mắt mình.
Giờ phút này, căn bản cô đã quên hiện tại mình cũng là học sinh trung học, nhíu nhíu mày, đôi mắt như ngưng tụ băng sương, bước nhanh qua lạnh lùng nói: “Dừng tay!”
Dáng vẻ hiện tại của cô rất ngây ngô, một khuôn mặt thanh tú trắng nõn, để tóc đuôi ngựa mặc đồng phục học sinh, rõ ràng là một học sinh ngoan. Nhưng khuôn mặt lúc này tràn đầy lửa giận, trong mắt cũng không có chút ngây ngô, mang theo áp bách cùng trách cứ từng bước từng bước đi tới trước mặt mấy người kia. Khiến một đám người vốn đang la hét trong lúc nhất thời không nói nên lời, ngơ ngác nhìn cô.
Khúc Thịnh là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, mặc dù Khúc Mặc Thương không thích kinh doanh nhưng đã gặp qua nhiều người, đã trải qua nhiều chuyện hơn những người đồng trang lứa, khí chất trên người không phải tự nhiên mà có, các cổ đông của Thiên Thịnh cũng có thể bị cô trấn áp huống chi là đám con nít ranh hơn mười tuổi này.
“Các cô như vậy là phạm pháp, có biết không?” Cô nhìn chằm chằm vào cô gái đang dựa vào tường, phun ta mấy chữ.