Đích Nữ Khó Gả

Chương 15: Biển thủ

Thời điểm Sở Diệc Dao nhận được thư của Tần Mãn Thu đúng lúc hạ nhân bưng một cái sọt đào đến, đều là đào mới hái, Sở Diệc Dao kêu Bảo Sênh chia đào đến các viện, trong thư Tần Mãn Thu sơ lược ý tứ của Trình Thiệu Bằng, ước chừng tất cả mọi người đều nghĩ Sở Diệc Dao nàng là người cuối cùng biết tin tức của hắn.

"Tiểu thư, Sở quản sự tới." Khổng Tước tiến vào nói, Sở Diệc Dao gật gật đầu, "Mang đến thư phòng, đi pha một ấm trà lại đây."

Đi vào thư phòng, Sở Trung mang theo một tiểu nhị bưng hai cái hộp gỗ to để trên bàn, một cái là bình hoa, cái còn lại là một bộ sứ trang trí.

Sở Diệc Dao cầm lấy một bộ sứ cụ, điêu văn bên trên rất đẹp, khắc hoa tinh xảo, nhìn qua thực không tồi nhưng cầm trong tay lại cảm giác như thiếu thiếu gì đó.

Sở Diệc Dao sờ cái bình hoa kia cũng cảm giác như thế, vì vậy nàng kêu Khổng Tước đi lấy một cái hộp gấm trong phòng mình đến, mở ra cũng là một bộ sứ trang trí, nhưng xúc cảm lại khác rất nhiều, Sở Diệc Dao đưa cho Sở Trung, Sở Trung gật gật đầu, "Đại tiểu thư, cái này của ngài là đồ sứ thượng hạng, cảm giác nắm trong tay giống như nắm viên ngọc vậy."

"Cái này là lúc trước đại ca đi Đại Đồng mang về, nói là ở chỗ nghỉ chân được tặng, coi như là thượng hạng, hàng đại Đồng mua về cũng không kém bao nhiêu so với cái này a." Trung thúc mang đến hai món đồ, chỉ thấy bộ dáng phía ngoài xác thực đẹp mắt, bài trí không tồi, nhưng nếu là người trong nghề nhìn qua liền biết tốt xấu.

"Đây là hàng Đồi Nhạc đưa tới, mà hai món đồ này được khách mua nửa tháng trước, ngày hôm qua lại đem đến cửa hàng trả lại, nói là không giống với đồ trước kia mua."

Cửa hàng từ trước đến nay rất ít chuyện trả lại hàng, nếu trả cũng là đồ bị va đập sứt mẻ, đây là lần đầu tiên trả hàng vì chất lượng không tốt.

Sở Diệc Dao và Sở Trung cùng nhìn nhau, đưa tay cầm lấy cái bình hoa kia ném xuống đất, rầm một tiếng bình hoa vỡ vụn ra, cầm mảnh vỡ trên mặt đất lên nhìn, muốn xem đồ sứ nung tốt hay không chỉ việc ném vỡ, sau đó quan sát mảnh vỡ là có thể phân biệt một hai.

Chỗ các mảnh vỡ giao hợp kín kẽ nhìn không ra một chút vấn đề, nhưng bên trong lại có lỗ nhỏ li ti, Sở Diệc Dao không hiểu cái này lắm, nhưng nhìn vẻ mặt Trung thúc nàng cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng.

Hồi lâu, Sở Trung ngẩng đầu nhìn Sở Diệc Dao, đáy mắt có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói. "Đại tiểu thư, xem ra cả lô hàng này, đã bán đi đều phải thu hồi lại."

Sở Diệc Dao đè xuống tức giận trong lòng, "Trung thúc, vậy thì phải phiền thúc thu hồi các cửa hàng ở chợ phía Nam trước, cháu đi tìm nhị ca, về phần hàng còn dư ở trên bến, cháu sẽ để nhị ca đi tìm nhị thúc, chuyện cửa hàng, ngài phải phí tâm nhiều."

Sở Trung mang theo tiểu nhị đi ra ngoài, Sở Diệc Dao đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, nhìn những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, thì ra đời trước cũng vì những thứ này, làm cho tài chính Sở gia không thể quay vòng, tình thế bắt buộc đứng trước nguy cơ phải đóng cửa, sau đó nhị thúc 'hảo tâm' hỗ trợ gom góp bạc mới vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cũng chính vì như thế, nhị thúc chính thức nhúng tay vào Sở gia, cũng chiếm lấy một phần ba sản nghiệp Sở gia dùng để thế chấp chỗ bạc kia. Nếu không phải là Trung thúc, một đám quản sự trong cửa hàng, có người nào sẽ đến Sở gia báo cáo những chuyện này, những người này không khác đời trước chút nào.

Hôm nay cách ngày những thương gia cuối cùng rời cảng không đến một tháng, nếu lần này không qua khỏi thì hết thảy đều tốn công vô ích!

Sở Diệc Dao không khỏi một thân mồ hôi lạnh, đạp lên những mảnh vỡ trực tiếp đi đến Ngô Đồng viện, nha hoàn canh giữ ở cửa vừa thấy đại tiểu thư đến, đang muốn nhắc nhở, Sở Diệc Dao đã đẩy cửa vào trong phòng, Sở Mộ Viễn nằm trên ghế dựa, trên mặt đang đắp một quyển sổ sách thật dày, ngủ rồi.

Sở Diệc Dao vịn khung cửa hít sâu mấy hơi, "Nhị thiếu gia ngủ từ lúc nào?"

Nha hoàn sau lưng một năm một mười báo cáo một ngày làm việc và nghỉ ngơi của Sở Mộ Viễn, "Nhị thiếu gia vừa mới ngủ không bao lâu, buổi sáng Sở quản sự đã tới, cơm trưa xong thiếu gia một mực xem sách ở trong phòng." Trên mặt Sở Diệc Dao hòa hoãn một chút, nhẹ nhàng đi vào, duỗi tay lấy quyển sách trên mặt hắn ra, lật nhìn một chút, đó là những vụ làm ăn vài năm trước đây, ước chừng là Trung thúc cho huynh ấy bắt đầu học lại từ đầu.

Vừa lấy sách ra Sở Mộ Viễn liền tỉnh, nhìn muội muội ngồi ở đối diện, chống người dậy dụi dụi mắt, duỗi người một cái đứng lên. "Sao muội lại tới đây?"

"Có chút việc muốn thương lượng với huynh, Trung thúc thấy huynh đang nghỉ ngơi, mới đi qua chỗ muội nói." Sở Diệc Dao đem mảnh sứ vỡ lấy ra cũng lập lại những lời Sở Trung nói một lần, "Trung thúc vừa mới rời khỏi, đi thu hồi lại những đồ đã bán từ cửa hàng chợ phía Nam, nhưng Trung thúc chỉ quản lý cửa hàng phía Nam, còn phải tra đến những khách nhân mua hàng từ các thương hộ nhỏ lấy hàng của chúng ta, cũng không biết trên bến cảng còn dư lại bao nhiêu."

"Muội nói lô hàng từ Đồi Nhạc không tốt, hiện giờ lấy chất lượng hàng kém bán thay hàng tốt, người ta mua về đem trả lại?" Sở Mộ Viễn còn có chút chưa tỉnh ngủ, "Thời điểm nhị thúc nhập hàng nên có tính toán, mặc dù nói không được hạng nhất hạng nhì như Đại Đồng, thì cũng không thể mua hàng kém nhiều như vậy, để khách phải trả hàng là lần đầu tiên."

Lúc trước Sở lão gia có thể bám rễ ở Kim Lăng tấp nập này, chính là dựa vào uy tín Sở gia, mà chút uy tín này cũng là Sở lão gia năm đó từng điểm từng điểm tích góp, tuyệt không bán hàng kém chất lượng, tuyệt không thiên vị khách nhân, tuyệt không khi dễ ngươi không biết nhìn hàng mà bán hàng không tốt cho ngươi, cũng sẽ không cố ý tăng giá.

Mà mất đi uy tín vất vả tích góp từng chút, cửa hàng chịu không nổi một chút tổn hại, Sở Mộ Viễn không tin nhị thúc không suy nghĩ đến những thứ này, đem Sở gia hướng vào tuyệt cảnh.

Sở Diệc Dao tiếp nhận một cái đĩa sứ trang trí từ tay Khổng Tước, trực tiếp vứt xuống đất trước ánh mắt kinh ngạc của Sở Mộ Viễn, cúi người nhặt một mảnh sứ lên và lấy một mảnh sứ lúc trước đưa cho hắn, "Nhị ca, những vật này huynh hiểu biết hơn muội, cái đĩa này mua từ lò nung Đại Đồng, chính huynh so sánh với cái này một chút."

So sánh trên dưới, khác biệt mới thể hiện rõ ràng, Sở Mộ Viễn nhìn vài lần, Sở Diệc Dao mở miệng nói, "Nhị ca, những năm gần đây được mấy nhà ở Kim Lăng sừng sững không ngã, số còn lại lên lên xuống xuống căn bản đếm không hết, trong đó kinh doanh không tốt bị thâu tóm rất nhiều, nếu đổi lại trước kia một lô hàng đối với cửa hàng chúng ta ảnh hưởng không lớn, nhưng bây giờ không như vậy, Sở gia hiện giờ chịu không được nửa chuyện như vậy."

Sở Mộ Viễn nhất thời có chút không tiếp thụ được, trầm mặc thật lâu, "Ta đi tìm nhị thúc kêu thúc ấy đem hàng đều thu hồi lại."

...

Bên cửa hàng chính bên này, Sở Hàn Lâm đột nhiên vỗ mạnh bàn một cái, đứng ở đối diện thân thể Tiêu Cảnh Trăm run lên, cười mỉa ngẩng đầu nhìn hắn, "Muội muội muội phu, ta thấy chuyện này chưa chắc không tốt."

"Chuyện tốt, huynh còn nói đây là chuyện tốt?" Sở Hàn Lâm cầm lấy giá bút trên bàn ném tới phía hắn, "Ta đã nói với huynh như thế nào, hàng từ Đồi Nhạc lấy lần đầu tốt một chút, còn huynh, cầm loại hàng này trở lại, huynh tự nhìn xem!" Sở Hàn Lâm cầm lấy một cái bình sứ ném xuống dưới chân hắn, "Huynh nói, rốt cuộc huynh đã biển thủ bao nhiêu bạc."

Tiêu Cảnh Trăm lui về sau một bước, nơm nớp lo sợ duỗi hai ngón tay.

"Hảo hảo hảo, huynh đây là không muốn tiếp tục lăn lộn ở đây nữa phải không!" Sở Hàn Lâm giận quá thành cười, đột nhiên đi đến trước mặt nắm cổ áo của hắn, thấp giọng quát, "Hai ngàn lượng huynh cũng dám nuốt, cả một lô hàng tổng cộng ba ngàn lượng, huynh lại dám ăn bớt hai ngàn, đống đồ vụn này huynh tự gom nhặt đầy một thuyền về đúng không!"

"Muội muội phu, ngươi đừng vội, bạc kia ta cho muội muội một ngàn lượng, ngươi cũng biết, dưới còn có một đám người làm tay sai, ta thấy mấy thứ này cùng Đại Đồng cũng không khác nhau mấy, bộ dáng hoàn hảo xinh đẹp, ngươi xem tiện nghi nhiều như vậy, cũng chỉ vài người biết nhìn hàng đến trả lại." Tiêu Cảnh Trăm nịnh nọt nói.

"Huynh trợn to mắt chó nhìn rõ đi, một thuyền đồ bỏ đi này tám trăm lượng cũng không ai muốn mua, huynh trả một ngàn còn tưởng mình nhặt được tiện nghi gì!" Sở Hàn Lâm cầm lấy mảnh sứ vỡ trực tiếp ném trên mặt hắn, Tiêu Cảnh Trăm bị mảnh sứ quẹt một cái, chảy một vệt máu đau đớn.

"Muội phu, chỉ mới vài món trả lại, giải thích rõ cho người không biết, này cũng chẳng hề gì." Nói còn chưa dứt lời đã bị Sở Hàn Lâm trừng mắt nhìn lại, "Huynh thực cho rằng người khác không biết, chợ phía Nam kia đã trả lại vài cái, còn có chợ phía Bắc, sao huynh không dùng đầu óc cho tốt, chuyến hàng đầu tiên đã muốn ăn dày, huynh mới làm tổng quản sự có rất nhiều người ngoài kia nhìn chằm chằm bắt lỗi, có phải cảm thấy ăn dày một lần này thôi là đủ rồi phải không."

"Muội phu, ngươi không phải vẫn luôn muốn gia sản Sở gia sao?" Tiêu Cảnh Trăm trầm mặc một chút sửa lời nói, "Không phải, là ngươi muốn thừa kế đại ca ngươi nắm quyền kinh doanh cửa hàng Sở gia thật tốt, chẳng qua hiện nay đều danh bất chính, ngôn bất thuận, lúc này đúng là một cái cơ hội tốt a, nếu những người kia đuổi tới cửa đòi giải thích, chúng ta liền đem nhị thiếu gia cùng Sở Trung cũng do hắn tìm về đẩy lên hứng chịu, đến lúc đó dựa theo giá bán bồi thường, muội phu ngươi có thể phóng bạc giúp bọn họ một tay, thuận thế..."

Con ngươi Tiêu Cảnh Trăm xoay động, cười hắc hắc, lộ ra hàm răng không đồng đều, "Muội phu ngươi có thể chính thức thay đại ca ngươi kinh doanh cửa hàng thật tốt, Sở gia còn phải cảm tạ ngươi, vậy sau này ngươi có chuyện gì không thể quyết định."

"Huynh cho rằng đầu óc Sở Trung cũng như huynh!" Sở Hàn Lâm hơi trầm mặt, lời Tiêu Cảnh Trăm nói cũng giống tám chín phần mười với suy nghĩ trong lòng hắn, đại chất tử là người có bản lĩnh, đáng tiếc đi sớm, nhị điệt tử nhìn qua cũng chẳng biết làm ăn gì, Sở gia sớm muộn gì cũng là của hắn, nhưng là hiện giờ Sở Trung đã trở lại, mặc dù không đối nghịch khắp nơi, nhưng rất nhiều chuyện tay chân của hắn đều không thuận tiện.

"Này còn không dễ dàng, đi theo chủ tử nào mới có tiền đồ, Sở Trung mắt mù không nhìn rõ, Sở gia hôm nay, ngoại trừ muội phu ngươi, còn có ai có thể làm chủ." Tiêu Cảnh Trăm cười nịnh bợ, trong lòng còn đang tính toán số bạc kia, đã rơi vào túi hắn, quyết không có đạo lý lấy ra, Sở gia tự mình xoay tiền bồi thường đi.

Sở Hàn Lâm liếc hắn, hừ cười một tiếng, "Ngu xuẩn!" Nếu có thể dễ dàng đem Sở Trung bắt lại như vậy, còn cần hắn tới nghĩ kế.

"Chúng ta chỉ cần quạt gió thêm củi một chút, nếu là có người đến náo loạn, để cho họ nháo lớn hơn chút nữa." Tiêu Cảnh Trăm cảm thấy chủ ý của mình cực kỳ giỏi, đến lúc đó Sở gia gánh không được, Sở Trung có năng lực cũng chẳng có ích lợi gì, nếu không chịu nghe liền trực cho hắn cút.

Lúc hắn đang nói đắc ý, ngoài cửa truyền đến âm thanh tiểu nhị, "Nhị gia, nhị thiếu gia đến, nói là có việc gấp tìm ngài."

===============