Trong ba năm này Đường Lan Đinh tỏ ra nghiêm túc đến mức suýt nữa gã đã tin rồi.
Quả nhiên đã lộ tẩy.
Đoàn Tử Minh cười lạnh lùng, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Diều đang nghịch trong tay cuối cùng cũng bay mất, bàn tay người thả diều trống trơn.
Khi Đường Lan Đinh nghe Đoàn Tử Minh bắt đầu bật cười, cậu chỉ cảm thấy rất rợn người… Dù sao người bình thường đυ.ng phải kẻ điên cũng sẽ thấy sợ hãi.
Đoàn Tử Minh cười đủ rồi, cuối cùng gã cũng lên tiếng: "Sao cậu có thể không biết tôi được chứ, cậu thích tôi.”
Gã nói chắc chắn như thế nhưng bàn tay đang nắm tay Đường Lan Đinh lại run rẩy.
Đường Lan Đinh nhíu mày nhìn gã.
"Anh này, anh đừng quấn lấy tôi nữa được không, vì sao tôi lại thích một người mới quen chứ? Huống hồ…” Đường Lan Đinh thay đổi giọng điệu.
“... Huống hồ tôi đã có bạn trai rồi.”
Đây không phải lần đầu tiên Đoàn Tử Minh nghe hai chữ bạn trai này, nhưng được nói từ chính miệng Đường Lan Đinh lại mang lực sát thương hoàn toàn khác.
Đoàn Tử Minh bỗng trở nên kích động, gã gần như sắp túm lấy cổ áo của Đường Lan Đinh: "Cậu nói láo!”
"Em ấy nói láo chỗ nào?” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Hai mắt Đường Lan Đinh trợn to, cậu thấy Đường Ngọc Lâu đi tới từ sau lưng Đoàn Tử Minh, sau đó đấm một cái vào bụng gã.
Đoàn Tử Minh cảm thấy dạ dày của mình quặn lên, nước chua vọt tới tận cổ họng, cả người mấy không chế thả Đường Lan Đinh ra rồi nằm co quắp trên sàn nhà.
Đường Ngọc Lâu kéo Đường Lan Đinh ra sau lưng mình, hắn liếc thấy cổ tay cậu bắt đầu bầm tím, trong mắt lóe lên sự đau lòng.
Đoàn Tử Minh ho khan vài tiếng, gã không cam lòng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đáng khinh thường mình, vẫn mạnh miệng nói: "Sao cậu ta lại có bạn trai? Nếu có vì sao trước giờ tôi chưa từng thấy?”
Đường Lan Đinh muốn lên tiếng nhưng lại bị Đường Ngọc Lâu ngắt lời: "Cậu đã gặp rồi.”
Đường Lan Đinh: ?
Đoàn Tử Minh: ?
Đường Ngọc Lâu: "Tôi là bạn trai của em ấy.”
Đoàn Tử Minh: !!!
Cả người Đoàn Tử Minh cứng đờ, gã kinh ngạc nhìn Đường Ngọc Lâu: "Đường Ngọc Lâu, anh ăn nói khùng điên gì vậy? Rõ ràng anh là…”
Nhưng Đường Ngọc Lâu không quan tâm đến Đoàn Tử Minh, hắn lấy điện thoại ra quay số, chỉ chốc lát sau đã có hai bảo vệ tới kéo Đoàn Tử Minh ra ngoài, quản lý khách sạn toát mồ hôi lạnh không ngừng đảm bảo với hắn rằng lần sau sẽ không xuất hiện tình huống có người mạo danh đi vào như thế này nữa.
Đợi đến khi kết thúc, lúc sân thượng chỉ còn lại hai người Đường Lan Đinh mới tỉnh táo từ trong nỗi khϊếp sợ. Cậu cẩn thận liếc nhìn Đường Ngọc Lâu, cười ha hả với ý đồ làm dịu đi không khí ngột ngạt: "Anh, lúc nãy cảm ơn anh đã giúp em, nhưng lần sau anh đừng làm như vậy nữa, người ta hiểu lầm sẽ không tốt cho danh tiếng của anh…”
Đường Ngọc Lâu nhìn cậu, thong thả nói: "Ai nói đây là hiểu lầm?”
Đường Lan Đinh ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng có dự cảm bất thường.
Dự cảm trở thành sự thật, cậu nghe thấy Đường Ngọc Lâu nói: "Anh đúng là bạn trai em, xem ra em mất trí nhớ nên cũng quên chuyện này rồi.”
Đường Lan Đinh: Anh ơi?
Cậu chủ nhỏ Đường bị anh trai của mình ép đến góc tường, nếu so về dáng người, cậu chủ nhỏ Đường trông hệt như con mèo nhỏ yếu đuối đáng thương.
Một tay chống bên tai Đường Lan Đinh, một tay khác đặt lên vai ngăn không cho tên nhóc linh hoạt này chạy mất, đôi mắt sâu thẳm của Đường Ngọc Lâu nhìn chằm chằm vào người trong lòng: "Vậy nên, "bạn trai” mà em nói với tên kia lúc nãy là ai?”
Đường Lan Đinh cảm giác trái tim mình đập loạn lên, nhiệt độ không khi xung quanh mặt cũng tăng lên, cậu đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Ngọc Lâu: “... Diệp Kiểu, không phải sao? Cậu ta nói.”
Xin lỗi nha sủi cảo, chính bản thân tôi còn khó bảo toàn, Đường Lan Đinh nghĩ.
Nhưng câu nói này như nhóm lửa cho bầu không khí vốn đã nóng rực, một bàn tay bỗng nhiên che mặt cậu lại, tầm mắt Đường Lan Đinh là một vùng tăm tối, trong lúc ngơ ngác cậu cảm thấy có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi.