Khi Đường Lan Đinh rời đi, có một người ngay từ đầu đã nhìn cậu chằm chằm cũng theo sát, hai người rời đi cũng không khiến người ở đây chú ý.
Gió đêm vô cùng mát mẻ, Đường Lan Đinh đứng trên sân thượng một hồi thì cảm thấy cơn buồn ngủ của mình đã bị thổi tan, sau khi tỉnh táo cậu cũng không vội quay về, dù sao buổi đấu giá cũng rất chán.
Đường Lan Đinh đang nghịch mấy chiếc lá cây trên sân thượng, chợt nghe Hệ thống nói: [Nhắc nhở thân thiện, mục tiêu công lược đang cách ký chủ hai mươi mét.]
Anh trai tới sao?
Đường Lan Đinh nghĩ thế nên cũng bình tĩnh, không lâu sau phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Đường Lan Đinh vẫn tiếp tục nghịch lá cây, mãi đến khi giọng nói quen thuộc vang lên làm động tác của cậu khựng lại…
"Khó trách lại chặn tôi, hóa ra là về nhà họ Đường.”
Đường Lan Đinh từ từ xoay người, cậu thấy gương mặt quen thuộc khiến người ta chán ghét kia.
Không phải là Đường Ngọc Lâu mà là Đoàn Tử Minh.
Đường Lan Đinh nhớ trên danh sách khách mời buổi tiệc không có tên người này, Đường Ngọc Lâu cũng không mời gã đến dự tiệc, không biết Đoàn Tử Minh dùng cách gì để đi vào.
Đường Lan Đinh chẳng muốn nhiều lời với loại người như Đoàn Tử Minh này nhưng giờ mình còn đang trong trạng thái "mất trí nhớ”, thế là Đường Lan Đinh lễ phép nói: “Xin hỏi anh là ai?”
Hàm ý là: Tên ngốc này ở đâu chui ra, không biết.
Câu nói này khiến sắc mặt Đoàn Tử Minh bỗng trầm xuống: "Đường Lan Đinh, giả vờ mất trí nhớ thú vị lắm sao? Cậu cho rằng chiêu lạc mềm buộc chặt này có tác dụng với tôi à?”
Đường Lan Đinh nhíu mày lại, ánh mắt của cậu như vừa đυ.ng phải tên điên nói quàng nói xiên, nhưng vì được giáo dục tốt nên cuối cùng cậu chỉ nói: "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”
Nói xong cậu xoay người bỏ đi, tay lại bị Đoàn Tử Minh nắm lấy.
Đường Lan Đinh quay đầu, cậu nhíu mày chuẩn bị giễu cợt lại bị nét mặt của Đoàn Tử Minh làm cho giật mình… Cậu vốn cho rằng nhiều nhất là đối phương sẽ giận điên lên nhưng biểu cảm của Đoàn Tử Minh lại rấy bình tĩnh, ánh mắt của gã lại khiến người ta thấy ớn lạnh.
Đoàn Tử Minh thế này khiến Đường Lan Đinh cảm thấy bất an và đề phòng, cậu thử rút tay mình ra nhưng đối phương lại siết chặt tay hơn.
Đoàn Tử Minh nhìn Đường Lan Đinh, nói bằng giọng khàn khàn: "Tôi cho cậu một cơ hội để thôi ngay trò đùa "mất trí nhớ” này đi.”
Đường Lan Đinh sợ hãi co rúm người lại, đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận suy đoán của Đoàn Tử Minh, cho dù gã đã đoán trúng sự thật ở một mức độ nào đó.
"Anh bị điên à, ai đùa gì với anh, tôi còn chẳng biết anh.”
Đồng tử của Đoàn Tử Minh co rụt lại, gã nắm chặt lấy tay của Đường Lan Đinh, khiến đối phương đau đến mức rên khẽ.
Gã nhìn thẳng vào mắt Đường Lan Đinh, nhìn vào đôi mắt đã dõi theo mình ba năm để rồi phát hiện trong đôi mắt ấy toàn sự lạ lẫm, ánh mắt khi nhìn gã như nhìn một người bệnh tâm thần đột nhiên nổi điên trên đường cái.
Tình yêu đầy ắp ngày trước đã không còn nữa.
Đoàn Tử Minh cảm thấy đầu mình choáng váng, có cảm giác “quả nhiên ngày này cũng tới”.
Từ ngày đầu tiên Đường Lan Đinh theo đuổi gã thì gã đã không tin cậu thật sự thích mình, con cưng của trời kiểu này sao có thể thích một con gà xuất thân từ vùng núi hẻo lánh như gã được, chắc chắn cậu có mục đích riêng. Nói không chừng mình vừa đồng ý thì sẽ bị camera giấu ở nơi nào đó quay lại rồi sẽ thành trò cười vào lúc rảnh rỗi của người khác.
Vậy nên gã luôn từ chối Đường Lan Đinh, mỗi lần sau khi khiến Đường Lan Đinh tổn thương rồi nhìn thấy biểu cảm đau khổ của cậu đều khiến nội tâm Đoàn Tử Minh cảm thấy hưng phấn và thỏa mãn, dường như vào khoảnh khắc đó Đường Lan Đinh mới hoàn toàn bị gã nắm trong tay, tất cả vui buồn hờn giận của cậu đều bị gã ảnh hưởng.