"Đó là cậu chủ nhỏ của nhà họ Đường à? Không phải nói cậu ta bị nhà họ Đường từ mặt rồi sao?”
"Mày ngốc rồi sao, con ruột nhà họ Đường, sao có thể nói bỏ là bỏ được, cho dù con nuôi có năng lực thì cũng chỉ là con chó nhà họ Đường dùng để kiếm tiền thôi, đợi kiếm đủ tiền rồi… Hì hì.”
“Không ngờ cậu chủ nhỏ nhà họ Đường lớn lên đẹp thế này, chậc chậc, nếu đưa được lên giường thì sướиɠ biết bao.”
Đường Lan Đinh không nghe được mấy người kia bàn tán thứ gì và cậu cũng không thèm quan tâm.
Tại sao cậu phải khiến tâm trạng mình tồi tệ vì người không quen biết?
Lúc trước người ta nói Đường Lan Đinh trông có vẻ gần gũi, thực tế tính cách cậu rất lạnh lùng: Cậu có thể hòa đồng với tất cả mọi người nhưng thường sẽ không tâm sự gì với người đó.
Ban đầu ở trường học, Đường Lan Đinh đã từng bị người ta gọi đùa là: Bị nữ thần nghệ thuật cướp mất trái tim.
Thực tế, câu nói này đang bóng gió chuyện Đường Lan Đinh vô tâm.
Giữa tiếng bàn tán, Đường Ngọc Lâu bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng không giận tự uy nhìn lướt qua đám người đang châu đầu ghé tai, đến những người đang nói lời tục tĩu cũng không khỏi rùng mình, cả người cứng đờ ngậm miệng lại.
Lấy lại tinh thần, đám người ngày thường luôn tự khoe bản thân là “người ở tầng lớp thượng lưu” lại nhịn không được mà thấy thẹn quá hóa giận… Đường Ngọc Lâu là một đứa con nuôi, dù cho có ra nước ngoài mạ vàng vài ba năm thì vẫn là một đứa con nuôi, còn dám tỏ thái độ với bọn họ?
Nhưng ngại ở chỗ đây là nơi công cộng, Đường Ngọc Lâu còn được nhà họ Đường chống lưng, nhóm người "ở tầng lớp thượng lưu” đành phải nuốt sự bất mãn vào bụng, sắc mặt không kìm được mà đỏ lên.
Ngoại trừ một số người đầu óc không nhanh nhạy, phần lớn người ở đây đều có suy nghĩ… Ai cũng nói cậu chủ nhỏ nhà họ Đường cãi nhau to với gia đình nhưng nhìn dáng vẻ Đường Ngọc Lâu bảo vệ cậu rõ ràng khác xa với tin đồn.
Thế là bọn họ sáng tỏ ngay: Đây là Đường Ngọc Lâu đang ám chỉ với tất cả những người ở đây, cậu chủ Đường đã làm hòa với người nhà rồi.
Đúng, mặc dù ba năm trước Đường Lan Đinh luôn là trò cười của giới thượng lưu thành phố C nhưng mọi người nhiều lắm cũng chỉ dám thầm chế giễu vài câu. Thực tế trong lòng họ rất rõ, nhà họ Đường vẫn luôn âm thầm xử lý những người có can đảm có ý xấu với cậu chủ nhỏ này.
Nếu không với khuôn mặt đó của cậu chủ nhỏ Đường, vừa ra khỏi nhà không bao lâu đã bị mấy tên khốn nạn ăn đến mức xương cũng chẳng còn.
Chỉ có mấy người không cập nhật thông tin nhanh và IQ kém mới thật sự tin rằng Đường Lan Đinh đã bị nhà họ Đường từ mặt.
Những vị khách trong bữa tiệc liếc nhìn nhau rồi ngầm hiểu mà dời chủ đề cuộc trò chuyện thành món đồ sẽ được đấu giá trong bữa tiệc từ thiện hôm nay.
Đường Lan Đinh không thích đi dự tiệc nhưng cậu cũng biết anh trai dẫn mình đến bữa tiệc này để cho người ta biết mặt thế là suốt quá trình cậu ngoan ngoãn làm một món đồ trang sức.
Chỉ là không hiểu sao tối qua cậu nằm mơ, trong mơ toàn là khung cảnh kỳ quá, lúc thì có một đứa nhóc non choẹt lạ loắt tỏ tình với cậu, lúc lại là cậu đang yêu đương với Đoàn Tử Minh, Đoàn Tử Minh cúi đầu xuống muốn hôn cậu…
Sau đó, Đường Lan Đinh buồn nôn đến tỉnh, vừa mở mắt là thức đến hừng đông vẫn không ngủ lại được.
Lúc này, máy sưởi trong bữa tiệc được bật hết cỡ, tiếng của người dẫn chương trình vang lên bên tai như thôi miên, Đường Lan Đinh cảm thấy mí mắt mình dần nặng nề, đầu cũng từ từ gục xuống.
Lại bừng tỉnh trong lúc ngủ gật lần nữa, Đường Lan Đinh xoa xoa hai má của mình: "Anh, em ra ngoài cho tỉnh táo một chút.”
Đường Ngọc Lâu gật đầu nhưng trong lòng thoáng chút tiếc nuối… Dựa theo cốt truyện tiểu thuyết, lúc này Đường Lan Đinh phải tựa đầu lên vai hắn ngủ mới đúng chứ?