Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 10

Mãi đến khi có một người đứng chắn trước mặt cậu, chặn được dây lưng từ ba cậu.

Trên cánh tay rắn chắc của Đường Ngọc Lâu hằn một vết đỏ thật dài, lúc ấy hắn vẫn chưa cao lớn đẹp trai như bây giờ nhưng vẫn có thể che cả người Đường Lan Đinh phía sau lưng mình.

"Con tránh ra, nếu còn chiều nữa em trai con sẽ hỏng mất!” Ba Đường tức giận đến mức khịt mũi trừng mắt.

Đường Ngọc Lâu thoáng nghiêng người, nhìn Đường Lan Đinh mím môi đứng sau lưng mình: "Lan Lan, em thích đàn ông sao?”

Thật ra Đường Lan Đinh không chắc chắn lắm nhưng cậu vẫn cố ý đáp: "Vâng, em thích đàn ông, đây là xu hướng tính dục của em, không sửa được, anh muốn thì cứ đánh chết em đi!”

Ba Đường nghe thế lại giận sôi gan… Rõ ràng vấn đề không phải là thích nam hay nữ!

Mà là Đường Lan Đinh vì một người không phù hợp mà nhiều lần dùng cách phản nghịch làm tổn thương người nhà!

"Dù sao thì con cũng thích anh ấy, nếu cả nhà không đồng ý, con sẽ…” Đường Lan Đinh nhìn ba mẹ và anh trai, trong lòng như có con dao nhỏ khua loạn, máu tươi chảy đầm đìa.

Nhưng dù tổn thương người tổn thương mình, cậu vẫn phải nói câu kia ra.

Nhưng trước khi cậu lên tiếng, một bàn tay bịt kín miệng cậu.

Đôi mắt đen của Đường Ngọc Lâu lẳng lặng nhìn cậu, nhưng ở nơi sâu trong đôi mắt kia như có cảm xúc đang cuộn trào.

Đường Lan Đinh nhìn vào mắt hắn, trong mơ cậu nhớ lại vì sao mình cứ thấy chột dạ khi nhìn Đường Ngọc Lâu, không chỉ vì áy náy mà còn vì một sự thật cậu đã cảm nhận được nhưng lại tự lừa mình dối người mà chôn sâu.

Anh trai của cậu, người anh không cùng huyết thống đó nhìn cậu, sau đó nói: "Anh cũng thích đàn ông.”

Sau đó hắn nói: "Nếu em cứ nhất quyết phải yêu đương với đàn ông, vậy yêu đương với anh đi.”

Hắn nói thế, trong lòng bàn tay lại đầy mồ hôi nóng ướt, nói rõ rằng người đàn ông này không hề bình tĩnh như vẻ về ngoài.



Đường Lan Đinh đột nhiên bừng tỉnh, áo khoác được người ta phủ lên cho trượt xuống, cậu nhìn thấu Đường Ngọc Lâu đứng trước mặt mình, cái bóng của thân hình cao lớn đó bao trùm lấy mình như đang im lặng che chở.

Không biết hắn đã đứng đó bao lâu, đã nhìn cậu bao lâu.

Thấy Đường Lan Đinh đã tỉnh, Đường Ngọc Lâu dùng giọng thản nhiên nói: "Lần sau đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm.”

Sau đó hắn còn bổ sung thêm một câu: "Lát nữa sẽ có người đến lấy số đo và làm lại một bộ âu phục theo yêu cầu cho em… Đêm mai anh và em cần tham gia một bữa tiệc.”

Tám giờ tối, một chiếc xe khiêm tốn nhưng giá trị không nhỏ lẳng lặng dừng trước cửa khách sạn, Đường Lan Đinh theo Đường Ngọc Lâu xuống xe, bộ âu phục mới ra lò vừa khít với cậu mà cậu lại có cảm giác không quen đeo cà vạt, nhịn không được mà đưa tay giật giật cái nơ.

Đường Ngọc Lâu chú ý tới hành động của cậu, hắn ra hiệu cho Đường Lan Đinh tới trước mặt mình, sau khi chỉnh nơ cho đối phương hắn lui ra sau một bước, ngắm nghía một phen rồi ghét bỏ lắc đầu.

Thời gian một ngày để may quần áo là quá gấp, quả nhiên không làm kỹ được.

Đường Lan Đinh bất đắc dĩ kéo tay người anh trai mắc chứng cầu toàn của mình: "Chúng ta sắp muộn rồi.”

Họ vừa vào tới quầy lễ tân, còn chưa kịp báo tên đã bị mời tới hội trường tiệc tối.

Đường Lan Đinh cảm nhận được rõ ràng cậu và Đường Ngọc Lâu vừa xuất hiện, hội trường bữa tiệc vốn tràn ngập tiếng trò chuyện chợt yên tĩnh.

Một giây sau, mọi người mới khôi phục lại bình thường, nhưng lại có vài ánh mắt vô tình hay cố ý đánh giá họ.

Mặc dù khách trong bữa tiệc mặc quần áo sang trọng nhưng lời nói đến bên miệng lại như tẩm độc, tỏa ra ác ý khiến người ta khó mà chịu nổi: "Cuối cùng con nuôi của nhà họ Đường cũng từ nước ngoài về rồi, có muốn cược với tôi rằng cậu chủ nhỏ kia còn bao nhiêu ngày được yên thân không?”