Về phần đứa con út bị "ma” ám… Thôi cứ để cậu chơi bời bên ngoài hai năm đi.
Dù sao thì việc ngăn cản còn tệ hơn tự nghĩ thông, người trẻ kiến thức hạn hẹp, gặp được người vừa mắt là đã gào thét muốn thề non hẹn biển sống hết đời. Bạn càng cản thì bọn họ càng cảm thấy đây là một tình yêu đẹp không được người đời chấp nhận, là phiên bản hiện đại của Romeo và Juliet. Giờ cứ mặc kệ nói không chừng một ngày nào đó hai người nhìn nhau sinh chán ghét, thế là giải tán thôi.
Dù sao nhà họ Đường của họ cũng giàu có, chịu được giày vò, xảy ra chuyện cũng có thể bảo vệ con trai.
Kết quả là vừa thả lỏng đã là ba năm.
Đường Lan Đinh nhớ lại, chỉ cảm thấy chuyện nghĩ nghĩ đến mà sợ.
Nhưng rồi ngẫm nghĩ, xây dựng nhân vật "mất trí nhớ” mà mình vốn cảm thấy vô cùng phiền phức, thật ra có thể là cơ hội để cậu hàn gắn mối quan hệ giữa người nhà và bạn bè.
Dù sao thì người đẩy bọn họ ra cũng là mình, mặc dù ý định ban đầu là tốt nhưng nói cho cùng vẫn khiến người ta tổn thương.
Đợi đến một ngày nào đó trong tương lai khi cậu thoát khỏi Hệ thống và cả Hệ thống Hải Vương này, có lẽ Đường Lan Đinh có thể kể cho bọn họ về chuyện mà mình đã trải qua như một chuyện cười.
Nghĩ như vậy, Đường Lan Đinh gõ cửa, sau khi nghe được câu "mời vào” thì đẩy cửa phòng làm việc của Đường Ngọc Lâu ra.
Dường như không ngờ cậu sẽ đến tìm mình, Đường Ngọc Lâu hơi kinh ngạc nhướng mày, nói: "Có chuyện gì sao?”
Đường Lan Đinh bất đắc dĩ liếc anh, nhớ lại những lúc ở chung với Đường Ngọc Lâu: "Đến chơi với anh không được sao?”
Đầy vẻ tự tin.
Đường Ngọc Lâu im lặng nhìn cậu, cuối cùng cũng không nói gì, hắn chỉ hất cằm về phía khu vực nghỉ ngơi kế bên cửa sổ, ra hiệu Đường Lan Đinh có thể ra đó ngồi chơi một lúc.
Đường Lan Đinh bĩu môi, người này đang đuổi trẻ con hả?
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế mây.
Nhìn thấy Đường Ngọc Lâu chăm chú làm việc trước máy tính, Đường Lan Đinh âm thầm tặc lưỡi, cậu cảm thấy ba năm không gặp trình độ cuồng công việc của Đường Ngọc Lâu chỉ có tăng chứ không giảm, rõ ràng cũng là ông chủ công ty mà kết quả ngày nào cũng đi làm rồi tan làm đúng giờ.
So ra thì cậu thoải mái hơn nhiều, nghệ thuật là nhất, những cái khác xếp ra sau.
Lúc trước khi chọn trường đại học Đường Ngọc Lâu còn âm thầm tới tìm cậu, hỏi cậu có phải vì không muốn tranh tài sản với hắn nên mới muốn tới Học viện Mỹ thuật không.
Lúc ấy Đường Lan Đinh đã nghĩ, hồi trước khi Đường Ngọc Lâu còn ở trại trẻ mồ côi đã bết bát đến mức nào mới có thể hình thành tính cách như thế này.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp, cửa sổ khép hờ, cơn gió mát rượi thổi từ bên ngoài vào lướt qua gò má của người đàn ông đang nghiêm túc làm việc trước bàn, nhưng dường như lại chẳng hề khiến hắn phân tâm chút nào.
Đường Lan Đinh nhìn gương mặt tuấn tú của anh nuôi mình, bỗng nhiên hơi ngứa tay.
Đã lâu rồi cậu không được vẽ tranh theo ý muốn của mình.
Trước đó bị Hệ thống tiện thụ uy hϊếp, mấy bức tranh cậu vẽ toàn để lấy lòng Đoàn Tử Minh, góp viên gạch làm bàn đạp cho sự nghiệp của gã. Mỗi khi nghĩ đến sự thật này đều làm cổ họng của cậu nghẹn lại, đến việc viết tên của mình lên tác phẩm cũng khiến cậu thấy buồn nôn.
Nhưng lúc này cậu lại nghĩ, tiếc quá, trong tay không có cái bút chì.
Có lẽ do gió chiều quá ấm áp nên Đường Lan Đinh bất giác thϊếp đi trên bàn.
Hình như cậu đã nằm mơ, khung cảnh trong mơ hẳn là ba năm trước, vào ngày cậu come out với ba mẹ.
Ba cậu tức giận vì đứa con trai cố chấp đi sai đường, vì không thể khuyên nổi nên cuối cùng phải dùng đến đòn roi, ông cầm dây lưng lên chuẩn bị quất xuống…
Mặc dù sớm đã đoán được mình sẽ bị đánh nhưng Đường Lan Đinh vẫn căng cứng người theo bản năng, nơm nớp lo sợ chờ cơn đau ập đến.