Chương 6: Tắm kỳ công ‘ ngày may mắn ’
Tổng cộng Hoa Kì chơi với Trang Hào ba lượt, Trang Hào liền chạy ba lượt, hơn nữa đều thoải mái đủ rồi không thiệt thòi gì chạy đi. Điều này làm cho Hoa Kì buồn bực, đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, chỉ lo mình thoải mái.Mặc dù mình cũng là một động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Tính cách Hoa Kì không phải cái loại lạnh nhạt, phương diện kia cậu cũng rất có nhu cầu, sống hai mươi ba hai mươi bốn năm, đến nay mới có chút kinh nghiệm, khi chưa gặp Trang Hào, Hoa Kì đều nhịn, đánh máy bay cũng rất ít.
Trang Hào giống như thầy giáo vỡ lòng của Hoa Kì, gây ấn tượng thật sâu cho cậu.
Lần này vẫn như cũ, nửa đêm cậu rón rén chạy đến nhà vệ sinh phòng thay quần áo, cô độc đánh máy bay nhỏ, đầy đầu đều là khuôn mặt đẹp trai của Trang Hào, sống mũi cao thẳng, mắt to môi mỏng, lông mi dày dài, còn có mái tóc mềm mượt, mỗi lần nhớ tới, Hoa Kì đều hận không thể ôm đầu anh, hung hăng xoa nắn, nhất định sẽ vò đến khi giống con nhím.
Hoa Kì ưỡn thẳng sống lưng, cứ cảm thấy như vậy thì không có đã nghiền, liền rút chân ra khỏi ống quần, một cước đạp lên bệ, như chó đi tiểu mà mở ra.
Hoa Kì đánh say sưa, giống như trời đất vạn vật không còn tồn tại, trong miệng còn không ngừng kêu tên Trang Hào.
Lúc này cửa nhà cầu đột nhiên bị kéo ra, một người đàn ông mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoa Kì đang hăng hái.
Cái mông vừa trắng vừa vểnh của Hoa Kì hướng về phía cửa, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Cậu run lên, quay đầu nhìn lại thiếu chút rớt cằm xuống đất, miệng rộng cười toe toét vội vàng lủi đến góc tường, hai tay che phía dưới, ống quần một cái trên chân, một cái trên đất, dáng vẻ thật tức cười.
Người đàn ông nhún nhún vai, cười nói: "Cậu không tiếp tục sao?"
Hoa Kì ngây ngốc lắc đầu: "Tôi không cần, anh dùng đi." Hoa Kì khom lưng ôm quần chạy ra ngoài, lúc Hoa Kì đi ngang qua người đàn ông thì đột nhiên bị kéo tay, pằng một tiếng mông Hoa Kì bị người ta hung hăng vỗ một phát.
Hoa Kì bị dọa cứng người: "Anh làm cái gì vậy hả?"
Người đàn ông cười nói: "Mông cậu vừa trắng vừa vểnh, rất có cảm xúc."
Hoa Kì hết sức ảo não, đêm khuya đánh máy bay còn gặp phải biếи ŧɦái a.
"Anh. . . . . . Anh có phải biếи ŧɦái không hả, đàn ông mà anh cũng sờ." lúc Hoa Kì nói những lời này rất chột dạ, rõ ràng mình cũng thích sờ Trang Hào như vậy.
Người đàn ông xem thường nói: "Ai nói đàn ông thì không thể sờ đàn ông?" Người đàn ông kia nhướng mày, không ngừng xé mặt mũi Hoa Kì.
"Tôi. . . . . . tôi cho anh biết, anh đừng động vào tôi, nếu không tôi. . . . . . tôi nói cho đại ca tôi chỉnh anh." Hoa Kì run run rẩy rẩy nói xong, chỉ vì người đàn ông kia phát ra khí thế áp bách quá mạnh mẽ.
"Hả? Cậu còn có đại ca? Chẳng lẽ cậu là côn đồ sao?" Người đàn ông trêu ghẹo nói.
Hoa Kì hồ giả hổ uy ưỡn thẳng sống lưng, đang muốn chống nạnh nói danh hiệu Trang Hào thì lại phát hiện phía dưới không một mảnh vải, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn kéo quần nói: "Dĩ nhiên, đại ca tôi luôn bảo bọc tôi, anh mà sờ tôi...tôi liền kêu anh ấy tới đánh anh."
Người đàn ông chống tay, khẽ dựa vào tường: "Nói nghe một chút, đại ca cậu gọi là gì."
Hoa Kì do dự, cậu không dám trực tiếp báo tên Trang Hào, ngộ nhỡ thật sự chọc phải chuyện thì không tốt lắm, nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Kì thuận miệng bịa chuyện nói: "Đại ca tôi có ngoại hiệu gọi là Báo ca, chuyên đi sửa chữa cái loại biếи ŧɦái như anh." Hoa Kì nhớ tới tiểu báo đen trên bả vai Trang Hào, thuận miệng bịa ngoại hiệu, chỉ muốn dọa hắn ta một chút.
Người đàn ông thoáng ngưng thần: "Thì ra là anh ta." Người đàn ông khanh khách cười không ngừng: "Tôi còn tưởng là ai chứ, cậu thật là không có mắt, tìm ai làm đại ca không tìm, cố tình đi tìm Trang Hào."
Hoa Kì trong lòng cả kinh, không ngờ tùy tiện bịa ngoại hiệu cũng có thể trở thành sự thật, lần này thì hỏng bét, người đàn ông trước mặt nói không chừng cũng là côn đồ, hơn nữa còn biết Trang Hào.
Hoa Kì lắp bắp nói: "Anh. . . . . . Anh có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ thương hại cậu đi theo anh ta thôi, không có tiền đồ, trừ tiểu đả tiểu nháo thì chẳng kiếm được nhiêu tiền." Người đàn ông bình tĩnh tự nhiên nói.
Tâm Hoa Kì nhoi nhói, lời hắn ta nói rõ ràng ý bảo Trang Hào chó má không bằng, mặc dù Hoa Kì và Trang Hào chưa tới mức quen thuộc, cũng tốt xấu Trang Hào cũng là người đàn ông đầu tiên trong lòng Hoa Kì, người khác không được phép nói anh không tốt.
"Anh thúi lắm, tôi cho anh biết, đại ca tôi túi tiền khi vào cũng dầy, là anh hâm mộ đi." Hoa Kì tức giận nắm quần xoay người rời đi, để lại người đàn ông đứng một mình khẽ mỉm cười.
Hoa Kì ra khỏi phòng thay quần áo, cởi dép chui vào phòng ngủ nam trong nhà tắm, người bên trong ngáy ầm trời, Hoa Kì cẩn thận mặc quần vào, rón rén bò lên ghế da nằm xuống.
Hoa Kì lật người, mặt hướng tường, trong đầu bắt đầu nhớ lại một màn kinh hồn mới vừa rồi, liền nghĩ đến lúc gặp Trang Hào, Hoa Kì không khỏi gợi lên khóe miệng.
Trang Hào, một người đàn ông đẹp trai, cứ như vậy nhẹ nhàng tiến vào lòng cậu.
"Tôi nói Hoa Kì à, đừng ngủ nữa." Tiểu Lý thét lên.
Hoa Kì chép chép miệng, lật người tiếp tục vùi đầu ngủ.
Tiểu Lý thấy gọi không được, nhấc chân đạp vào mông Hoa Kì một cước: "Mau dậy đi, cậu trở thành nhân vật tiêu điểm rồi."
Hoa Kì lười biếng dụi mắt: "Cái gì mà nhân vật tiêu điểm?"
"Còn có thể là cái gì??, nửa đêm hôm qua có phải cậu trơn mông chạy rong hay không, camera theo dõi ghi lại tất cả đó" Tiểu Lý cười sốc hông.
Hoa Kì trợn to mắt, xoát cái ngồi dậy, ánh mắt thất kinh loạn phiêu, lần này xong a.
"Được rồi, tôi tới thông báo cho cậu, chút nữa lo mà chịu đựng." Tiểu Lý nói xong xoay người ra khỏi nhà tắm nam.
Hoa Kì đã sớm tam hồn thất phách, tóc dựng đứng, cắn răng dậm chân một cái, mang dép ra khỏi nhà tắm nam.
Trong đại sảnh, tất cả nhân viên đứng thành hai hàng, quản lý ngó trái ngó phải nói: "Trung tâm tắm rửa chúng ta lớn nhất thành phố này, thiết bị đầy đủ hết, thái độ phục vụ được, nhân viên cũng trải qua khóa học bổ túc nghiêm khắc mới được làm việc, sao lại có loại người đạo đức bại hoại như vậy?" Quản lý giận dữ ngút trời nói: "Ngày hôm qua, hai giờ sáng 29 phút ba mươi giây, Camera ở cửa phòng tắm nam quay được một thanh niên để trơn mông chạy ra, người này không phải ai khác, chính là Hoa Kì" quản lý quan sát đám người: "Hoa Kì đâu?"
"Quản lý, Hoa Kì còn ngủ."
Mặt quản lý âm trầm: "Gọi cậu ta cút ra đây cho tôi, cái đồ vô liêm sỉ."
Hoa Kì đứng trong góc nghe hồi lâu, lúc quản lý gọi tên của cậu, cậu khẽ run rẩy vội vàng chạy tới.
"Hoa Kì!" Quản lý liếc nhìn Hoa Kì, quát um lên: "Mỗi lần đi làm cậu tới trễ còn chưa tính, cậu thế mà lại để trơn mông chạy trên hành lang, cậu muốn làm cái gì hả?"
Hoa Kì cúi đầu cười làm lành nói: "Quản lý, tối hôm qua tôi tắm cho hơn hai mươi người, đầu óc có chút không tỉnh táo, đoán chừng là mộng du."
"Mộng du? Mộng du mà có thể cởϊ qυầи chạy khắp nơi?." Quản lý một rống lớn lên, dọa Hoa Kì rụt cổ, vội vàng đứng trong đội ngũ.
Ánh mắt sắc bén của quản lý quét mắt nhìn mọi người: "Bình thường tôi có nghiêm khắc với các người, nhưng thực chất đều xem các người là bạn, các người dù không suy tính cho tôi, nhưng cũng phải vì danh dự trung tâm tắm rửa của chúng ta mà suy tính chứ? Hoa Kì cậu nói, hành động của cậu là sao?"
Hoa Kì cúi đầu, len lén ngước nhìn quản lý.
"Cái này gọi là vô liêm sỉ, cậu thân là một nhân viên trong trung tâm tắm rửa chúng ta, thế mà lại không chú trọng hình tượng để trơn mông chạy loạn, ngộ nhỡ bị khách thấy được thì làm thế nào?" Nói tới chỗ này, hai mắt quản lý liền trợn to: "Không đúng, tôi đã xem qua đoạn clip đó, trong lúc cậu tiến vào phòng thay quần áo, còn có một khách nam cũng tiến vào, mà lúc cậu đi vào vẫn mặc quần áo, tại sao lúc đi ra liền trơn mông hả ?"
Khϊếp sợ không chỉ có mình Hoa Kì, còn có nhân viên nam ở nơi này.
Tâm Hoa Kì bắt đầu run lên, a a ô ô nói: "Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ."
"Cái đó cái gì hả, nhanh nói rõ cho tôi, phải biết, trung tâm tắm rửa chúng ta phải không phục vụ tình sắc." lời quản lý nói giống như một thanh chủy thủ sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim Hoa Kì.
Hoa Kì mãnh liệt nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút, lấy dũng khí nói: "Quản lý, nửa đêm hôm qua tôi đi vệ sinh, kết quả nhà vệ sinh nam bị tịt, tôi đành phải đến nhà vệ sinh trong phòng thay quần áo, ai ngờ lúc đi vệ sinh, có một khách nam tiến vào, hắn thấy tôi đang đi tiểu, ý đồ quấy rầy tôi, nên tôi sợ quá chạy ra." Hoa Kì nói láo không đỏ mặt, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu người đàn ông kia.
Trên thực tế Hoa Kì cũng không nói sai, người đàn ông kia quả thật có sờ cậu.
Quản lý nhìn chằm chằm Hoa Kì không nói lời nói, phải biết, trong nhà tắm loại chuyện này cũng không hiếm thấy, năm ngoái có một nhân viên tắm kỳ tắm kỳ cho một người đàn ông, người người đàn ông kia liền sờ loạn, sau đó nhân viên tắm kỳ kia không thể nhịn được nữa cho gã một quyền, chuyện nháo đến tai đồn công an.
"Tiểu Lý" quản lý đột nhiên kêu Tiểu Lý.
"A, tôi đây." Tiểu Lý trong đội ngũ giơ tay lên.
"Nhà vệ sinh nam bị tịt sao?"
Tiểu Lý nhân cơ hội nhìn Hoa Kì một cái, Hoa Kì nháy nháy mắt, Tiểu Lý vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, tối hôm qua nhà cầu bị tịt, sáng nay tới mới thông lại."
Quản lý thở dài một hơi: "Về sau xảy ra chuyện như vậy, các người phải báo cảnh sát, nếu như xấu hổ, cũng có thể tìm tôi." Quản lý chậm rãi bước tới trước mặt Hoa Kì: "Được rồi, không có chuyện gì tất cả giải tán đi."
Quản lý nói một câu, nhóm người rầm rập tản ra.
"Tôi nói cậu đó, gặp phải chuyện như vậy không nói một tiếng với tôi trước được sao? Giờ thì tốt lắm, toàn bộ tắm rửa đều biết rồi." Quản lý tiếc hận nói.
Hoa Kì bĩu môi, là chuyện tốt chú làm còn gì.
"Được rồi, trở về làm việc cho giỏi, cuối tháng tôi thêm hai phần tiền thưởng cho cậu."
Hoa Kì vui lên: "Thiệt giả?"
Quản lý trợn mắt: "Tôi lừa cậu khi nào?"
Hoa Kì cong môi: "Quản lý, hai phần tiền thưởng có được nhiêu, chú cho tôi thêm chút tiền ăn lót dạ được không? Chú không biết đâu, ngày hôm qua tên biếи ŧɦái kia sờ mông tôi, thiếu chút nữa tôi bị dọa tiểu ra cả quần đó."
"Sờ. . . . . . Sờ mông cậu. . . . . . ?" Quản lý kinh ngạc nói không ra lời.
Hoa Kì đáng thương nói: "Cũng không trách được, còn có dấu tay đây, chú có muốn xem một chút không? tôi cho chú xem một chút." Hoa Kì làm bộ muốn cởϊ qυầи lộ mông.
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi nói với cấp trên, cho cậu thêm hai trăm tệ phụ cấp."
Hoa Kì nhe răng: "Cám ơn quản lý."
Quản lý bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi tới cửa thang máy.
Hoa Kì cười vang trong lòng, đây có tính là trong họa có phúc không? Dễ dàng liền kiếm được hơn 500 tệ. Hoa Kì mở cờ trong bụng, xoa đầu tóc rối bời đi tới nhà tắm nam, ai ngờ mới vừa bước ra mấy bước, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen dựa vào quầy bar, cười nhẹ nhàng nhìn mình.
Hoa Kì trợn to mắt, hoảng sợ nhìn hắn.
Người đàn ông mở miệng nói: "Kể chuyện xưa không tệ ha? Thì ra trách nhiệm đều là của tôi?"
Hoa Kì lắp bắp nói: "Anh. . . . . . Anh lại tới?"
Người đàn ông rũ rũ tay: "Nơi này là trung tâm tắm rửa, mở cửa làm ăn, tôi có tiền tại sao không thể tới đây?" Người đàn ông không nhịn được cười, nói tiếp: "Nếu như hôm nay tôi không đến, sẽ không xem được vở kịch hay như vậy." Người đàn ông ngồi dậy, từ từ đi tới chỗ Hoa Kì, tới gần, người đàn ông cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Hoa Kì: "Cậu thích Trang Hào đúng không?"
Hoa Kì sững sờ, ý gì hả?
Người đàn ông thấy cậu không nói lời nào, lại nói: "Tối hôm qua lúc cậu tự quay tay, tôi nghe cậu gọi tên anh ta."
Hoa Kì vội vàng lùi lại hai bước: "Anh thúi lắm, tôi gọi tên anh ấy khi nào."
Người đàn ông cười khanh khách không ngừng: "Không sao, cậu không thừa nhận thì thôi, chỉ là, nếu cậu để cho tôi gánh tội, tôi phải đòi lại cả vốn lẫn lời chứ nhỉ? Chúng ta gặp lại sau." Người đàn ông nhìn Hoa Kì cười cười, xoay người lại vào hành lang.
Hoa Kì nhìn bóng lưng anh ta, nghĩ thầm lúc này lớn chuyện rồi, ngộ nhỡ là người độc ác, không phải sẽ ăn tươi nuốt sống mình sao? Đúng rồi, hắn ta thích người đàn ông hả? Không như vậy sẽ không sờ mình, xong rồi xong rồi. . . . . .
Hoa Kì thất thần trở về nhà tắm nam, vừa vào cửa liền bị Tiểu Lý lôi đến trong góc, hỏi "Hoa Kì, cậu bảo tôi giúp cậu nói láo, có phải là cậu cùng người khách nam kia. . . . . ." Tiểu Lý nâng hai tay lên, cùng nhau ngoắc ngoắc ngón tay cái.
Hoa Kì bất đắc dĩ nói: "Làm sao có thể."
Tiểu Lý nghi ngờ nói: "Vậy cậu nói cho tôi biết, có phải cậu thích đàn ông hay không?"
Hoa Kì mỉm cười nói: "Chuyện này không phải rõ rồi sao, anh còn hỏi."
Tiểu Lý hình như bình tĩnh rất nhiều: "Không có gì, thích thì thích, tôi giúp cậu giữ bí mật."
"Cám ơn ha." Hoa Kì cười khúc khích.
"Hoa Kì, phòng bao 36 có khách cần tắm kỳ, đi đi." Ngoài cửa truyền đến tiếng thét.
Hoa Kì vội vàng đáp lại: "Biết, đi ngay." Hoa Kì gật đầu với Tiểu Lý một cái: "Cám ơn anh giúp tôi che dấu, tiền phụ cấp cuối tháng tôi phân cho anh một nửa."
"Được rồi, đi đi."
Hoa Kì rửa mặt trong phòng tắm, sửa sang xong túi công cụ, đổi đồng phục làm việc sạch sẽ rồi lúc này mới vội vã ra khỏi nhà tắm nam.
Hoa Kì đang kẹp túi công cụ, mới ra khỏi hành lang, chưa đứng vững liền nhìn thấy nơi cửa quay có bốn người đi vào, ba nam một nữ, người đàn ông đi đầu không phải là ai khác, chính là Trang Hào mà cậu tâm tâm niệm niệm, chỉ thấy anh nhìn lướt qua nhà tắm rồi vung tay lên ôm cô gái bên cạnh, rất thân mật.
Hoa Kì ngây ngẩn cả người, vẫn nhìn chằm chằm vào Trang Hào.
Hoa Kì vẫn tin chắc sẽ gặp lại Trang Hào, nhưng mà cậu tuyệt không ngờ rằng, sẽ gặp lại trong tình huống này. Hoa Kì nhếch miệng cười khúc khích, cậu không phải đồ ngu ~, cậu có thể hiểu được vì sao Trang Hào làm như vậy. truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g
Hoa Kì cười một lát, xoay người lên lầu.
Trang Hào vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoa Kì, anh không chút do dự ôm chầm cô gái bên cạnh, anh muốn nói cho Hoa Kì, anh thích phụ nữ, nếu cậu có thể hiểu, có phải sẽ quên tất cả mọi chuyện trước kia hay không?
Lúc Trang Hào đứng ở quầy rượu nhận thẻ, anh dùng khóe mắt len lén dòm Hoa Kì, cậu không rời đi, mà đứng nơi đó cười khúc khích, nụ cười kia làm cho người ta chua xót.
Sau khi Hoa Kì lên lầu, không có vội đi vào phòng bao 36, mà là tránh ở khúc cua nơi cửa thang máy, đợi đến lúc mấy người Trang Hào đi lên, xác định anh vào phòng mấy rồi, mới yên lặng đi xuống lầu.
Trùng hợp sao? Vừa hay là phòng 32.
Hoa Kì nhanh chóng trở về nhà tắm nam, cậu tìm một cái cờ lê trong rương quần áo, cất vào trong túi liền nhanh chóng trở về lầu ba.
Thiết bị trong trung tâm tắm rửa đều độc lập, mỗi phòng bao đều có một thiết bị điều chỉnh nước ấm, sau phòng bao 31 có một góc tối, thiết bị theo dõi quay không được.
Hoa Kì thừa dịp không ai chú ý trốn vào góc chết này, lấy cờ lê dùng sức vặn chốt nước nóng phòng bao 32 ba vòng, nước ấm chợt tăng lên 80°, Hoa Kì có chút do dự, mặc dù trong lòng không đau, nhưng nước nóng như vậy lỡ làm phỏng Trang Hào thì sao? Suy nghĩ một chút lại vặn lại một vòng, nước ấm biến thành 65°.
Hoa Kì ngoắc ngoắc khóe miệng, nhét cờ lê vào trong túi quần đi ra, lúc đi qua cửa phòng bao 32 thì Hoa Kì nghiêng tai nghe, bên trong có tiếng Trang Hào nói chuyện cùng cô gái kia, Hoa Kì giận run, thậm chí có chút hối hận khi vặn nước ấm xuống thấp, bỏng chết anh đi.
Hoa Kì chép chép miệng, thấy công tắc đèn trên tường không chút do dự ấn xuống một cái, sau đó co cẳng chạy.
"Dkm nó, người nào tắt đèn hả ?" Trang Hào mắng mở cửa, thò đầu ra hô: "Nhân viên phục vụ, ai tắt đèn đấy?" Trang Hào nghiêng đầu nhìn một hàng nút trên tường, lười đi tìm cái nào là công tắc đèn.
Hoa Kì ẩn núp một bên, không nhịn được cười.
Một lát sau, Hoa Kì từ khúc quanh đi ra ngoài, đúng lúc đυ.ng vào nhân viên phục vụ chạy tới, Hoa Kì vội vàng nói: "Vừa khéo tôi cần đi qua phòng bao kia, tôi giúp cô xem một chút."
Nhân viên phục vụ là một cô gái nhỏ nhắn, vội vàng nói cảm ơn: "Thật ngại quá."
Hoa Kì cười nói: "Không có gì."
Cô gái kia vừa đi, Hoa Kì lập tức thu lại nụ cười, kẹp túi công cụ từ từ đi tới: "Xin hỏi tiên sinh, ngài cần giúp gì sao?"
Trang Hào tức giận trán nổi gân xanh: "Sao đèn lại tắt?"
"Thật sao?" Hoa Kì ghé đầu ngó vào trong, thấy cô gái kia đang ngồi trong bóng tối, mà quần áo trên người cô gái kia một cái cũng không cởi, Hoa Kì vội vàng quay đầu lại liếc nhìn Trang Hào, quần áo trên người anh cũng không có cởi, chẳng lẽ tới nói chuyện phiếm?
"Cậu nghĩ gì đấy?" Trang Hào mắng.
Hoa Kì lấy lại tinh thần, vội vàng nhấn cái nút trên tường, trong phòng nháy mắt sáng lên: "Tiên sinh, vừa rồi điện áp không ổn làm cho ngài bất tiện, xin ngài thông cảm, thật là thật xin lỗi." Hoa Kì lễ phép cong eo.
Trang Hào đang định nổi giận thì nghe thấy cách đó không xa có người kêu lên: "Hoa Kì, tôi chờ cậu đã lâu, cậu không đến tắm kỳ cho tôi à?"
Hoa Kì quay đầu nhìn lại, chính là vị khách trong phòng 36, là cái người đàn ông nói phải đòi lại cả vốn lẫn lời đó.
"Chương Viễn?" Trang Hào đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Hoa Kì.