Chương 3: Hoa Kì nhỏ mọn
Hoa Kì chiến đấu hăng hái 20', rốt cuộc lúc cánh tay chua xót đau đớn dường như không nhúc nhích được mới kết thúc cuộc chiến này.Hoa Kì ngồi liệt trên đất, đồng phục làm việc bị nước trên đất thấm ướt, cảm xúc lạnh lẽo từ mông truyền đến, nhưng cậu cũng không đứng dậy, mà hơi vẩy tay, nhìn chất lỏng màu trắng rơi xuống vũng nước, tạo thành một viên châu màu trắng sữa, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Trang Hào trên giường.
Trang Hào nhắm mắt lại, bụng phập phồng theo hô hấp, không bao lâu, anh lấy thẻ trên cổ tay xuống: "Chính mình tự đi lấy tiền."
Hoa Kì đưa tay trái ra nhận lấy thẻ, sau đó chống tay phải từ từ đứng lên, lần này cậu không có nghe lời rời đi, mà là nhét thẻ vào tay Trang Hào, xoay người lại lấy một chậu nước, lấy ra một cái khăn lông ngâm vào bên trong.
Nghe tiếng nước chảy, Trang Hào từ từ mở mắt.
Hoa Kì thấy anh nhìn mình thì khẽ mỉm cười: "Tôi giúp ngài dọn dẹp."
Trang Hào không có lên tiếng, nhắm hai mắt lại lần nữa.
Hoa Kì vắt khô khăn mặt, sau đó đổ một chậu nước ấm lên người Trang Hào, sau đó dùng khăn lông cẩn thận lau chùi thân thể anh, khi cậu lau dến bả vai có hình xăm của Trang Hào thì không khỏi vươn ngón tay đè xuống.
"TruyenHD#$%TruyenHD, cậu làm gì?" Trang Hào đột nhiên mở mắt.
Hoa Kì bị dọa khẽ run rẩy, cười làm lành nói: "Trước kia tôi cũng muốn xăm hình, nhưng là sợ đau, ngài xăm một con mèo lớn như vậy, lúc ấy nhất định đau chết ha?"
"Dkm cậu, mắt cậu mọc ở mông à?" Trang Hào giơ cánh tay lên: "Nhìn cho rõ, đây là Tiểu Báo."
Hoa Kì là cố ý nói Tiểu Báo thành mèo, vì cậu muốn anh nói chuyện với mình, dù bị mắng chửi cũng không sao, cậu chỉ đơn thuần muốn nghe giọng nói của Trang Hào, không hơn.
Hoa Kì vụng về vươn tay, đυ.ng vào hình xăm của Trang Hào: "Thì ra đây là Tiểu Báo? Anh xem tôi, đúng là không có kiến thức."
"Dkm" Trang Hào né tránh tay Hoa Kì, lật người đưa lưng về phía Hoa Kì nói: "Nhanh đi lấy tiền, trở về rồi tắm tiếp."
Hoa Kì mừng như điên nói: "Ca, ngài sẽ chờ tôi trở lại sao? Đừng giống lần trước nha, suýt nữa tôi bị đánh."
Trang Hào không nhịn được nói: "Cậu bị đánh cũng đúng, lăn nhanh đi."
Hoa Kì len lén nhếch miệng cười, lấy thẻ từ trong túi ra, lúc mở cửa thì cậu ghé đầu nói: "Ca, anh nhất định phải chờ tôi trở lại đó."
"Dkm" Trang Hào cầm khăn lông ướt bên cạnh lên ném tới, Hoa Kì nhanh mắt vội vàng đóng cửa lại, chỉ nghe bồm bộp một tiếng, dọa Hoa Kì co cổ lại, nghĩ thầm cái này nếu chụp lên mặt, chắc là đau lắm?
Hoa Kì sờ sờ mặt, vội vàng chạy tới phòng thay quần áo.
Đến phòng thay quần áo, Hoa Kì mở tủ của Trang Hào ra, lúc lục lọi ví tiền, trong lúc vô tình Hoa Kì móc ra hai bao- cao – su từ trong túi anh, còn là vị dâu tây, Hoa Kì cau mày nhìn một lát, không biết nghĩ thế nào liền xé ra một cái, thật sự có vị dâu tây.
Hoa Kì không chút nghĩ ngợi liền nhét vào trong túi, sau đó nhanh chóng lấy hai trăm tệ từ ví của anh, khóa kỹ tủ sau đó trở về đường cũ. đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Hoa Kì đi ngang qua quầy phục vụ lầu ba thì dùng 100 tệ mua hai chai nước táo, sau đó vội vã trở về phòng bao.
Lần này Hoa Kì không gõ cửa, mà là từ từ đẩy cửa ra, đầu tiên là ghé đầu vào, xác định Trang Hào không hề rời đi mới mở cửa đi vào.
"Ca, tôi đã trở về."
Hoa Kì đột nhiên lên tiếng dọa Trang Hào giật mình, anh trợn mắt giận dữ nhìn, tức giận trên trán nổi gân xanh.
Hoa Kì nhìn ra anh tức giận, khϊếp đảm cười cười rồi quơ quơ nước táo trên tay nói: "Ca, hôm nay anh uống nhiều rượu đúng không? tôi mới đi ngang qua quầy phục vụ mua hai chai nước táo, giải rượu, anh nếm thử chút đi." Hoa Kì nói xong, liền há mồm dùng răng cắn mở nắp bình, sau đó đưa tới.
Trang Hào theo dõi cậu, do dự nửa ngày mới đưa tay nhận lấy.
Hoa Kì cười khúc khích với anh, phối hợp mở ra một bình khác, ngửa đầu uống một hớp: "Ca, anh uống đi, thật ngon."
Trang Hào bĩu môi, đưa tay lau miệng bình: "Cậu có bệnh à?"
"Ca, anh yên tâm, nhân viên trong ngành dịch vụ này đều có giấy khám sức khỏe khỏe mạnh, một năm kiểm tra một lần, anh cứ yên tâm uống." Hoa Kì cười không ngậm miệng được.
Trang Hào liếc một cái, ngửa đầu uống vài ngụm.
Hoa Kì mặt mày hớn hở nhìn, thưởng thức động tác anh uống nước.
Sau khi Trang Hào uống xong, anh liếc nhìn Hoa Kì: "Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì?"
Hoa Kì có chút không biết làm sao, cũng không thể nói thật là vì anh ta đẹp trai nên nhìn đi? Ngộ nhỡ chọc giận anh, về phía sau cậu đi đâu để tìm ra một người đàn ông đẹp trai như vậy?
Hoa Kì cố trấn định: "Ca, trên mặt anh có vết bẩn."
Trang Hào sững sờ, giơ tay lên lau mặt một cái: "Đưa thẻ đây."
"A, ở đây." Hoa Kì vội vàng lấy thẻ trong túi, ai ngờ vừa kéo nhẹ, lấy thẻ ra, nhưng kèm theo còn có hai bao – cao – su vị dâu tây. Chỉ thấy trong nháy mắt bọn chúng rơi xuống đất, một cái đã bị bóc, lộ ra vật thể trong suốt bên trong.
Trong lòng Hoa Kì cả kinh, a a ô ô nói: "Ca. . . . . . Cái đó, cái đó. . . . . ." Hoa Kì cũng không biết nên giải thích như thế nào, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra khỏi miệng được, nhịp tim tăng nhanh, nhảy loạn trong l*иg ngực.
Trang Hào thứ trên đất vài lần, rời khỏi giường, cầm lấy áo choàng tắm khoác lên người: "Cậu thích thì cho cậu, lần sau còn trộm cầm, tôi chặt đứt tay cậu." Trang Hào giật thẻ từ trong tay Hoa Kì, mở cửa ra khỏi phòng bao.
Hoa Kì hối hận a, chết tử tế không xong cầm thứ đồ chơi này làm gì, lúc này tốt rồi, lần sau có gặp được nữa hay không thật sự phải nhờ duyên phận thôi.
Hoa Kì phẫn hận đạp hai cái bao- cao- su trên đất rồi ngồi trên giường hờn dỗi, trong lúc vô tình quay đầu lại thì thấy chai nước táo Trang Hào uống còn ở trên bàn, cậu vội vàng cầm lấy, dùng ngón tay ma sát miệng bình.
Hoa Kì xem cái chai này như bảo bối, trân quý cất trong rương quần áo của mình, cực kỳ lâu.