Chương 19: Tha cho tôi đi
Hoa Kì không biết lấy từ gì để hình dung cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ một chút cuối cùng hai từ ‘ dâʍ ɭσạи ’ trong sọ não nhảy ra, tương đối khít khao hình dung, khít khao đến cậu hận không thể xoay người lại co cẳng chạy.Lúc Hoa Kì dự bị xoay người lại chạy trốn thì giọng Bàng Suất từ bên trong truyền đến: "Đi vào, đứng ngốc ở cửa làm gì?"
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ nện bước cứng ngắc đi vào.
Trường hợp trong phòng có thể nói là kinh thiên địa - khϊếp quỷ thần, đến gần nhìn, cảnh tượng này thật là có điểm quen thuộc, không khác cảnh trên màn ảnh DVD trước kia bao nhiêu.
Trong phòng bao trừ Bàng Suất ra còn có hai nam, ba nữ, Hoa Kì đều chưa từng thấy qua, đoán chừng không phải khách quen của nhà tắm, nhưng xem ra cũng rất tuấn.
Bàng Suất ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là một cô gái không tính là nhiều son dầy phấn, số tuổi không khác Hoa Kì nhiều lắm, mà trên giường lại nằm sắp hàng hai cô gái khác, mặt nhìn không quá quen thuộc, bởi vì đồng thời bị hai người đàn ông này đè ép, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quả thể làm chuyện không biết xấu hổ.
Ánh mắt Hoa Kì loạn chuyển chung quanh, thỉnh thoảng quét hai nam hai nữ trên giường, trên mặt nóng khó có thể hình dung.
Bàng Suất nghiêng đầu nhìn Hoa Kì cười nói: "Thế nào, có cảm giác chưa?"
Hoa Kì cúi đầu, cằm như muốn chống lên ngực rồi.
"Hỏi mày đấy." Bàng Suất không nhịn được rống to một tiếng, dọa Hoa Kì rụt cổ, liền vội vàng lắc đầu: "Ông chủ, nếu. . . . . . nếu không có việc gì tôi đi về trước."
"Trở về cái rắm." Bàng Suất vươn tay níu lại Hoa Kì, chơi liều kéo Hoa Kì ngồi xuống ghế sa lon trung gian, lúc ngồi xuống Hoa Kì còn va vào cô gái trẻ bên cạnh, Hoa Kì vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi."
Cô gái trẻ khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái: "Không có việc gì."
Bàng Suất buông tay Hoa Kì, say sưa ngon lành nhìn hiện trường trực tiếp trên giường, cười nói: "Hoa Kì, trước kia xem qua phim heo chưa?"
Hoa Kì ừ một tiếng, như cũ cúi đầu.
Bàng Suất nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hoa Kì: "Có cảm giác không?"
Hoa Kì suy nghĩ một chút: "Ừ."
"Chậc, có cảm giác chứng minh cậu còn có thể bình thường, nhưng mà. . . . . ." Bàng Suất nhô người ra, chỉ vào cô gái trẻ bên cạnh nói: "Hôm nay tao giúp mày trị tật xấu này, gái tao đều tìm cho mày rồi, mặc dù không còn trinh, nhưng kỹ thuật không tệ, đi thử một chút."
"Ngài nói cái gì?" Hoa Kì mãnh liệt ngẩng đầu lên, cười toe toét miệng rộng kinh ngạc nói: "Ông chủ, ngài đừng đùa tôi...tôi không tới được."
Bàng Suất trầm mặt, ánh mắt từ trên mặt Hoa Kì một đường xuống phía dưới dừng ở đũng quần: "Cái gì, nơi kia của cậu dùng không được?"
Hoa Kì khoát tay áo: "Không phải là không dùng, mà là tôi không có kinh nghiệm, lần đầu tiên của tôi còn đấy." Hoa Kì quay đầu lại liếc nhìn cô gái trẻ sau lưng, quay đầu lại nói tiếp: "Ông chủ, tôi muốn trao lần đầu tiên cho người mình thích."
"Mả mẹ nó, niên đại nào rồi còn nói kiểu này? Đàn ông không có chú ý nhiều như vậy, nên làm thì phải làm." Bàng Suất đưa tay đẩy Hoa Kì: "Nhanh lên cho ông đây, nếu không đừng có ở nhà tắm của tao nữa, tao thật xấu mặt."
"Không được không được, tôi thật sự không làm được, ông chủ ngài tha cho tôi đi." Hoa Kì đứng dậy muốn đi, lại bị Bàng Suất lôi trở lại, đè bả vai nói: "Giờ không có cảm giác đúng không? Vậy thì nhìn trên giường cho tao." Bàng Suất nâng cánh tay đáp trên vai Hoa Kì, giống như nửa ôm, sau đó nói với người trên giường: "Vương Chấn, Côn Tử, hai người đổi lại tư thế, mông hướng bên ngoài, để Hoa Kì nhìn cẩn thận."
"Được, chúng ta đổi." Vương Chấn cùng Côn Tử ôm người đổi tư thế, ở bên trên giường khởi động, mỗi một động tác đều rõ ràng, rõ ràng khiến Hoa Kì không dám nhìn.
Bàng Suất thấy Hoa Kì có chút đỏ mặt, trêu ghẹo nói: "ĐM, xử nam đúng là không giống, tao vừa lên năm nhất trung học cũng đức hạnh này, thấy con gái cũng sẽ đỏ mặt." Nói xong, Bàng Suất nói với người trên giường: "Này, nói hai người kia gọi to lên chút."
Vì vậy, âm thanh khàn khàn tê tâm liệt phế bắt đầu, mỗi một tiếng đều khiến Hoa Kì đau gan.
Bàng Suất nhìn, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn Hoa Kỳ: "ĐM, mày còn không cứng?"
Hoa Kì xấu hổ nói: "Ông chủ, tôi nói thật với ngài, mỗi lần tôi xem phim heo đều nhìn chằm chằm vào đàn ông, chưa bao giờ chú ý tới nữ, ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự không được."
"ĐM, tao thật đúng là không tin." Nói xong, Bàng Suất lôi tay Hoa Kì áp lên đùi cô gái trẻ sờ sờ, Hoa Kì bị dọa nhanh chóng thu tay lại: "Ông chủ, đại ca, ngài là anh ruột của tôi, tôi thật sự không được, tôi không có cảm giác với phụ nữ, tôi thích nam, thích người mạnh mẹ, cái loại cao lớn đó, ngài hãy tha cho tôi đi."
Bàng Suất có dùng sức cũng không cưỡng được ý nghĩ của Hoa Kì, suy nghĩ một chút liền buông lỏng tay, Hoa Kì được tự do liền đứng lên: "Ông chủ, tôi về trước đây, ngài bận rộn." Nói xong, Hoa Kì co cẳng chạy.
"Đợi lát nữa, tao cho mày đi chưa?" Bàng Suất đi theo: "Tao không tin điều này, thật có đàn ông thấy đàn ông sẽ có cảm giác?" Nói xong, Bàng Suất liền tụt cái quần con duy nhát trên người lỏa thể trước mặt Hoa Kì, hắn cúi đầu liếc nhìn cái đó của mình, lúc ngẩng đầu liền du côn cười nói: "Thế nào, nhìn gốc cây của tao có lớn không? Có cảm giác không?"
Hoa Kì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cậu không thể không thừa nhận, gốc cây của Bàng Suất không khác của Trang Hào là mấy. Mà ngay cả vóc người Bàng Suất cùng Trang Hào đều là một dạng, thuộc kiểu hình tinh tráng, không có thịt dư thừa, mà giống nhau trên vai trái đều xâm hình, khác ở chỗ, trên người Trang Hào có rất nhiều sẹo hơn.
Bàng Suất thấy Hoa Kì nhìn đăm đăm, không khỏi chép chép miệng, lại đi tới trước vài bước: "Hoa Kì, đàn ông làm thế nào?"
Hoa Kì không lên tiếng, nhưng mà nhìn, bởi vì này một khắc cậu bắt đầu nhớ nhung Trang Hào rồi.
"Mày nhìn cái gì?" Bàng Suất lại hỏi, tay lại cứng rắn nâng cái đó lắc lắc mấy cái: "Có muốn liếʍ hay không?"
Hoa Kì ngước mắt nhìn Bàng Suất, chợt trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, không khỏi nhếch khóe miệng lên, trên mặt duy trì ửng đỏ vốn có, cậu nện bước loạc xoạc đi về phía Bàng Suất, không chút do dự cầm lấy cái đó của Bàng Suất, hèn hạ ti tiện nói một câu: "Vẫn luôn muốn liếʍ, ông chủ không để ý đi?"
Bàng Suất cau mày không lên tiếng.
Trong lòng Hoa Kì cười trộm, vụng về cúi người xuống, há mồm dự định ngậm cái đó của Bàng Suất thì Bàng Suất rống to một tiếng: "Đm mày, nhanh cút cho tao, cho mày phụ nữ mày không cần lại thích chơi loại này." Bàng Suất xoay người, cái đó thuận thế trơn tuột khỏi tay Hoa Kì.
Hoa Kì mỉm cười đứng lên: "Tôi đi đây, ông chủ ngài bận rộn ." Hoa Kì không chút do dự, nhanh như gió vọt ra khỏi phòng bao.
Đây là một cuộc đánh cược can đảm, nếu không phải Hoa Kì hoàn toàn chắc chắn, cậu cũng không dám mạo hiểm lớn như vậy.
Đàn ông lăn lộn bên ngoài phải nắm cho chặt, bọn họ sĩ diện, rất thích chơi, chơi cũng tương đối to gan, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng những thứ này đều phải hợp lẽ thường, hơi nghịch lẽ thường, chưa chắc họ sẽ đón nhận.
Dĩ nhiên, ở đây phải loại bỏ thành phần sứt mẻ, dân liều mạng trượt băng chơi độc, bất cứ giá nào.
Sau khi thành công thoát hiểm, Hoa Kì trở về nhà tắm, lúc này đã gần tới một giờ đêm, trong nhà tắm trống rỗng, bên trong quanh quẩn truyền tới tiếng nhạc xập xình từ dưới đất, hợp với tiếng bước chân Hoa Kì, nghe có chút giống cảnh trong phim kịnh dị.
Nhà tắm này thiết kế đầy đủ, từ quầy rượu, đến tắm rửa xoa bóp, phòng ăn hạng sang đầy đủ, Hoa Kì nghĩ, không bao lâu, nhà tắm này sẽ đổi tên là khu Giải Trí.
Nhưng mà, dù nơi này thay đổi thế nào, Hoa Kì vẫn như cũ là một tắm kỳ công nho nhỏ ở nơi này.
Giằng co một ngày, Hoa Kì hơi mệt, đầu vừa đυ.ng đến gối liền ngủ, khi tỉnh dậy đã là mười giờ hôm sau, cách giờ làm việc còn có nửa tiếng.
"Oáp. . . . . ." Hoa Kì ngáp một cái, từ trong chăn đưa cánh tay ra, mười ngón tay co dãn lung tung.
"Cậu đã tỉnh?"
Hoa Kì nghiêng đầu nhìn mập sư phụ trên giường bên cạnh: "Ừ, tỉnh."
"Cho cậu." Mập sư phụ thuận tay ném qua một bình nhỏ, Hoa Kì nhanh mắt nhận lấy, đưa đến trước mắt nhìn, là bình dược trị liệu máu ứ đọng, Hoa Kì kinh ngạc nói: "Cho tôi?"
"Ừ, vật quý của tôi, thích hợp trị máu bầm trên đùi cậu."
Hoa Kì nháy nháy mắt, nghĩ thầm mặt trời mọc từ hướng tây sao? Nếu như không phải, sao mập mạp lại đột nhiên thiện tâm đại phát? Chẳng lẽ lại có âm mưu quỷ kế gì?
"Yên tâm đi, không có độc." Mập sư phụ nhìn Hoa Kì cười cười: "Tôi nghe ông chủ nói rồi, ngày hôm qua cậu tìm hắn, để tôi thay thế vị trí của cậu, tôi thật không ngờ."
"Gì?" Hoa Kì kinh ngạc nói.
"Anh em, trước kia xin lỗi cậu, về sau chúng ta đều là người nhà." Mập sư phụ đứng dậy đi tới trước mặt Hoa Kì, cười nói: "Cậu còn nửa giờ nữa là phải rời giường."
Nhìn bóng dáng mập mạp, Hoa Kì không khỏi cảm khái lòng người dễ thay đổi.
Hoa Kì bị Bàng Suất dáng chức, heo sư phụ lại biến thành một tắm kỳ công, thật ra thì trong lòng Hoa Kì, sư phụ cùng nhân viên không kém nhau mấy, một dạng việc phải làm, còn phải làm nhiều hơn nhân viên bình thường.
Lúc này, Hoa Kì bắt đầu lo lắng tiền lương của mình, không biết Bàng Suất có thông báo quản lý hạ tiền lương xuống hay không, nghĩ đến đây, tâm Hoa Kì bắt đầu đau.
Liên tiếp hai ngày, Hoa Kì không ra nhà tắm, thức ăn cơm nước đều do mập sư phụ cho người mang đánh tới. Có mấy lần quản lý tới đây, Hoa Kì rất muốn hỏi một chút vấn đề lương bổng của mình, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, vì vậy chuyện này không người nhắc tới.
Về phần Bàng Suất, từ lúc đêm hôm đó như bốc hơi khỏi nhân gian, cho đến tối ngày thứ ba, hắn mới xuất hiện ở nhà tắm lần nữa.
"Tôi nói các người phải dọn dẹp vệ sinh nhà tắm cho xong, một hồi ông chủ có bạn tới đây." Quản lý mở cửa quát mập sư phụ.
Mập sư phụ cười nói: "Ngài yên tâm đi, tôi bảo đảm không thành vấn đề."
"Vậy thì tốt, một hồi liền đến."
Trên thực tế sáng sớm mập sư phụ liền được Bàng Suất ra lệnh, để hắn vệ sinh nhà tắm, Hoa Kì từ miệng mập sư phụ biết được, người tới lần này là một người đầu tư khác của nhà tắm, chẳng qua là mới vừa vào nhóm.
Ngày này, nhà tắm không nhận khách vãng lai, mọi người nhìn qua tương đối đều rỗi rãnh, mãi cho đến mười giờ rưỡi đêm, một đám người mênh mông cuồn cuộn vào nhà tắm.
"Tới rồi tới rồi." Phục vụ ở cửa mở miệng kêu: "Nhìn dáng dấp như mới vừa cơm nước xong, uống năm mê ba man."
Dù sao Hoa Kì cũng hơi tò mò, chen đến cửa nhà tắm nhìn ra phía ngoài, đúng lúc nhìn Bàng Suất vịn bả vai một người đi tới, Hoa Kì bĩu môi chuẩn bị lùi về nhà tắm, lúc cậu rụt cổ lại liền nghe một tiếng nói quen thuộc: "Hoa Kì, thằng nhóc cậu sao lại ở nơi này?"
Hoa Kì phản xạ có điều kiện lại thò đầu ra, thấy người nọ thì Hoa Kì sững sờ, vội vàng nói: "Anh nhận lầm người." Nói xong, trượt chui vào nhà tắm.