Ngày trùng sinh thứ 36: Em có thể ở lại với tôi không?
Trans: CataHolic
Lòng bàn tay của Hứa Tang Du theo bản năng chống lên ngực anh, da đầu cô hơi tê dại, vô cùng không thoải mái với Tạ Phồn trong tình trạng này. Có lẽ là do bình thường anh chẳng hề có một chút tính xâm lược nào nên khi anh thoáng để lộ ra một chút xâm lược khiến cho hình tượng của anh khác biệt rất lớn so với bình thường.
Hứa Tang Du cảm thấy không thoải mái là vì cô vẫn luôn xem người ta thành động vật ăn chay, cuối cùng người này lại lộ ra một mặt không nên thuộc về động vật ăn chay.
Suy nghĩ của cô nhất thời xoay chuyển không kịp, nhưng theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Tạ Phồn lập tức nhận ra điểm này, anh đủ thông minh và biết rất rõ kiểu phụ nữ có tính cách như Hứa Tang Du sẽ không thích loại đàn ông cường thế.
Bởi vì tính cách của cô vốn đã đủ cứng cỏi rồi.
Nếu cả hai người đều có tính cách cứng rắn ở cạnh nhau thì sẽ giống như hai viên đá góc cạnh sắc nhọn, trong quá trình hòa hợp lại trở thành quá trình mài giũa lẫn nhau. Vả lại, trong quá trình hoà hợp này góc cạnh sắc bén của bọn họ sẽ đâm vào đối phương, bằng cách mài phẳng những góc cạnh của đối phương để tổn thương lẫn nhau.
Một là có một người đầu hàng trước, hai là cả hai dần dần thích nghi với hình dạng của nhau trong quá trình mài phẳng này, ba là bọn họ sẽ náo loạn đến độ tan vỡ.
Mà Hứa Tang Du là kiểu người trời sinh bài xích một viên đá góc cạnh sắc bén khác khi nó ở quá gần cô. Vì thế, khi Tạ Phồn theo bản năng nguỵ trang mình thành một người dịu dàng lại phù hợp với bất cứ hình dạng nào của ‘hòn đá’ Hứa Tang Du này.
Khí chất trên người anh lập tức trở nên nhu hoà, còn mơ hồ mang theo một loại cảm giác cám dỗ lúc gần lúc xa, như có như không. Anh đặt bản thân vào vị trí yếu thế hơn, dẫn dắt Hứa Tang Du khiến cô từng bước từng bước tiến vào cạm bẫy của anh.
Tạ Phồn của ngày xưa vẫn luôn làm như vậy, chẳng qua là người phụ nữ trước mặt thực sự là quá chậm chạp, cô dường như trời sinh đã không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Nhưng hôm nay, Tạ Phồn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó khác với thường ngày, anh là một người đàn ông rất biết nắm bắt thời cơ, cộng thêm ảnh hưởng của di chứng …
Vì vậy, Hứa Tang Du tận mắt nhìn thấy Tạ Phồn cởi từng cúc áo trước ngực ra, lộ ra làn da trắng đến mức khiến người ta mơ hồ cảm thấy có hơi bệnh tật.
Lòng bàn tay của Hứa Tang Du vẫn còn chống trên ngực anh, cô không hiểu vì sao lại cảm thấy làn da lạnh lẽo dưới lòng bàn tay mình lúc này dường như trở nên nóng hầm hập khiến cô có xúc động muốn rút tay về.
Rõ ràng vẫn còn ngăn cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, cô thậm chí còn chưa chạm vào làn da thật sự nhưng lại giống hệt như bị phỏng, bây giờ rụt tay về thì cô lại cảm thấy bản thân đang rất chột dạ nên Hứa Tang Du kiên trì đến cùng quyết không rút tay lại.
“Khó chịu ở chỗ này.” Tạ Phồn kéo cổ áo đã được cởi cúc xuống đến vị trí trái tim.
Làn da ở vị trí trái tim lộ ra dáng vẻ rất kỳ quái, nó lập tức rửa sạch loại cảm xúc luống cuống, hoảng sợ và cả một chút suy nghĩ muốn rút lui trong lòng Hứa Tang Du.
Bởi vì khi một người đang tức giận, gân xanh trên trán sẽ lồi lên thì bây giờ toàn bộ bề mặt phần da lộ ra ở vị trí trái tim của anh cũng giống như vậy. Thật ra thì cũng không hẳn là lồi gân xanh lên, mà nơi đó chỉ hiện ra một số mạch máu màu xanh gần như đan xen ngang dọc bên dưới làn da của anh.
Thậm chí còn có một số chỗ thoáng hiện lên màu tím nữa.
Da của anh vốn thuộc loại rất trắng, màu trắng đó còn có chút ốm yếu nữa nên những dấu vết hiện ra trên bề mặt đặc biệt nổi bật, làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tạ Phồn vô thức sờ lên trái tim để xác nhận lại rằng anh không sờ thấy bất kỳ thứ gì như là mạch máu bị lồi lên hay các loại gân xanh này nọ đồng thời trông chúng có vẻ như rất nghiêm trọng. Cô không nhịn được hỏi: “Có đau không? Tôi tìm bác sĩ giúp anh nhé…”
“Không cần bác sĩ.” Tạ Phồn duỗi một tay khẽ vòng qua người Hứa Tang Du nhưng không chạm vào cơ thể cô, sẽ không khiến cô sinh ra ác cảm nhưng đồng thời cũng cản trở đường lui của cô.
Anh cúi đầu cách Hứa Tang Du càng lúc càng gần, trong giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn dường như còn mang theo một chút tủi thân: “Em đừng buông tay ra, được không?”
Làn da của Tạ Phồn rất lạnh, lòng bàn tay của Hứa Tang Du lại rất nóng.
Vì thế, khi hai người tiếp xúc khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghĩ đến một tính từ, ‘khúc ca của lửa và băng’.
Hoặc sẽ khiến người ta tưởng tượng đến một số thứ rất là ‘này nọ’.
Đặc biệt là Tạ Phồn, thể chất của anh gần như không phải là loài người dẫn đến nhiệt độ cơ thể của anh rất thấp. Chính vì vậy, khi sự ấm áp từ lòng bàn tay của Hứa Tang Du truyền đến người anh thì cảm xúc trong anh lại càng rõ rệt hơn. Đột nhiên, anh thậm chí còn sinh ra ảo giác, anh cảm thấy mình giống như một người tuyết đang dần tan chảy trong sự ấm áp của mùa xuân.
Và sự ấm áp đó thật hấp dẫn khiến người ta không kìm lòng nổi mà muốn được hấp thu nhiều hơn và xích lại gần hơn nữa.
“Như thế này anh sẽ thoải mái hơn một chút sao?” Hứa Tang Du hết sức khó hiểu: “Sao lại xảy ra loại tình huống này? Trước giờ vẫn chưa tìm ra được rốt cuộc vấn đề là gì sao?”
“Không tìm ra.” Tạ Phồn dần dần tiến lại gần Hứa Tang Du, nói nhỏ vào tai cô: “Sẽ cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn, nhưng lại không chết. A Du, em ở cạnh tôi một lát, được không? Một lát thôi là được rồi.”
Anh tựa vào quá gần, hơn nữa bộ dạng giống như lung lay sắp ngã tới nơi, tựa như rất yếu ớt không có chút sức lực nào. Hứa Tang Du theo bản năng đỡ lấy anh, tư thế thân mật giống hệt một cái ôm nhỏ.
Vì thế, trong nháy mắt đó, hai người họ trông giống hệt như đôi uyên ương đang kề cổ vào nhau, ngay cả bầu không khí cũng không hiểu vì sao còn có một chút cảm giác sầu triền miên.
Tạ Phồn vô thức tựa vào cổ Hứa Tang Du, anh nhẹ nhàng thấy ngoại trừ hương thơm mát lạnh thoang thoảng, dường như anh còn có thể ngửi được hương vị máu tươi ngọt ngào bên dưới làn da.
Bản năng thôi thúc anh khao khát máu thịt tươi mới nhưng lý trí lại khiến anh chùn bước. Trong loại trạng thái mâu thuẫn này, Tạ Phồn gần như dính chặt lấy Hứa Tang Du.
Hứa Tang Du ôm lấy thắt lưng của anh, tay còn lại đặt lên trái tim. Quần áo của Tạ Phồn đã cởi được một nửa, trông giống hệt như hiện trường ‘gì đó’.
Bản thân Hứa Tang Du vẫn chưa nhận ra được ‘vấn đề’ nên cô rất kiên nhẫn mà hỏi thăm cảm giác của Tạ Phồn: “Thực sự không cần khám bệnh sao? Hai chúng ta không thiếu chút chi phí chữa bệnh đó nên anh không cần tiết kiệm đâu, sức khoẻ mới là quan trọng nhất!”
“Không cần đâu.” Vẻ mặt của Tạ Phồn hơi mơ mơ màng màng nhưng vì đôi mắt của anh bị mù nên ánh mắt của anh tương đối trống rỗng, không thể nhìn ra được anh đang thất thần từ cửa sổ tâm hồn.
Nhưng càng lúc anh càng tựa sát vào làn da trên cổ của Hứa Tang Du, nếu không phải anh vẫn còn lý trí và đã quen với việc chống chọi lại với di chứng từ kiếp trước thì có lẽ anh đã cắn vào cổ cô rồi.
Hứa Tang Du vẫn còn hơi lo lắng cho Tạ Phồn, cô nửa đỡ nửa ôm lấy anh và từ từ ngồi xuống mép giường. Khi cô đưa tay vòng qua eo anh thì mới càng cảm nhận rõ ràng người trong vòng tay mình gầy đến mức nào.
Phần eo của anh hầu như không có miếng thịt nào, gầy đến mức khiến người ta kinh ngạc, cảm giác như chỉ có một lớp thịt mỏng bên dưới da, còn lại toàn là xương.
Nếu không phải khung xương bẩm sinh của người đàn ông là như vậy thì phần eo của anh có thể còn nhỏ hơn một chút nữa. Khi ấy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Tang Du chính là, mấy ngày này cô phải nấu thêm một ít đồ ăn ngon nữa, cố gắng hết sức nuôi cái người này béo lên thêm một chút nữa mới được.
Anh quá gầy, như thế này sao được chứ.
Hứa Tang Du vuốt ve phần eo của Tạ Phồn trong vô thức rồi chìm vào suy nghĩ của riêng mình, dù sao thì cô cũng đã có Tạ Phồn cung cấp dung dịch nên chỉ cần chăm chỉ ra ngoài gϊếŧ zombie hơn và thu thập thêm nhiều tinh hạch một chút thì dị năng của cô luôn có thể được duy trì ở cấp bậc cao hơn người bình thường một chút.
Nói cách khác, Hứa Tang Du có thể bảo đảm mình và bạn bè người thân sống một cuộc sống đặc biệt tốt trong tận thế này. Nếu đã có năng lực này thì cần gì phải kiềm chế chính mình, ăn ngon chút nào hay chút đó thôi. Kể từ khi cô sống lại đến giờ vì sao vẫn luôn liều mạng tìm cách cải thiện dị năng của mình? Không phải là để có một cuộc sống tốt đẹp hơn đấy sao?
Chính vì vậy… ngày mai cô cũng sẽ mua thịt, có rau có thịt, dinh dưỡng kết hợp cho thật cân đối, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có thể nuôi béo Tạ Phồn thêm chút đỉnh, ít nhất là từ trạng thái gầy gò trở thành trạng thái của một người đàn ông bình thường, cô cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Trong khi Hứa Tang Du đang ở đó trầm tư thì Tạ Phồn gần như đã không cưỡng lại được sự cám dỗ mà áp đôi môi mỏng của mình lên vùng da quanh cổ Hứa Tang Du.
Anh khắc chế lý trí của mình để bản thân không được cắn xuống, cũng như không được thò đầu lưỡi ra.
Hứa Tang Du bất giác rùng mình một cái, có hơi không quen với loại cảm giác này. Cô hơi nghiêng đầu, theo bản năng khẽ kéo vạt áo của Tạ Phồn lại, sau đó cô nhẹ đẩy ngực anh ra rồi cưỡng chế nhét người nào đó vào trong ổ chăn.
Chiếc chăn mới mềm mại phủ lên người Tạ Phồn, Hứa Tang Du chăm sóc anh giống như bình thường chăm Tiếu Tiếu. Cô dém góc chăn cho anh rồi thấp giọng nói: “Nếu khó chịu thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi luôn cảm thấy dáng vẻ này của anh không được bình thường cho lắm, vẫn nên tìm bác sĩ đến đây xem thử một chút.”
Thực ra Hứa Tang Du càng muốn tìm một người dị năng hệ trị liệu đến giúp anh xem xét hơn, nhưng vì lý do cấp bậc hiện tại của người dị năng hệ trị liệu khá thấp, phạm vi sử dụng thực tế chẳng ra gì và cũng rất hiếm gặp.
Vì thế, ngay cả khi tìm được một người dị năng hệ chữa trị thì có thể cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.
Qua một khoảng thời gian nữa, khi tất cả mọi người đã dần thích nghi với tận thế và dần dần có căn cứ phát hiện ra công dụng của tinh hạch thì người dị năng hệ trị liệu sẽ có một bước tiến lớn.
Đến lúc đó chi ra một ít vật tư mời một người dị năng hệ trị liệu có cấp bậc cao một chút đến xem giúp Tạ Phồn, nói không chừng sẽ có tác dụng. Chỉ là Hứa Tang Du có hơi lo lắng Tạ Phồn không đợi được đến ngày đó thì cơ thể đã xảy ra tình huống khác nữa rồi.
Tuy anh vẫn luôn bảo rằng mình sẽ không chết mà chỉ đau đớn và khó chịu, nhưng anh cũng đâu phải là bác sĩ. Lúc này bác sĩ không có các loại dụng cụ hỗ trợ còn không thể phát huy hết toàn bộ bản tĩnh của mình thì nói chi là người bình thường.
Hứa Tang Du cảm thấy Tạ Phồn chỉ đang an ủi cô mà thôi, vì thế trong lòng cô vẫn luôn lo lắng như cũ.
Nhưng cô không phải bác sĩ, cũng không phải người dị năng hệ trị liệu, ngoại trừ lo lắng ra thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, đi ngủ trước đi, đã muộn lắm rồi.” Hứa Tang Du ngồi ở mép giường một lát liền muốn về phòng. Dù sao thì đang đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở trong phòng, quần áo đã không chỉnh tề mà còn gần giường như vậy nữa, rất dễ ‘củi khô bén lửa’.
Đúng không.
Lỡ may cô không khống chế được mà làm ra chút chuyện gì đó không nên làm…
Nếu không tính đến linh hồn thì bây giờ cô chỉ mới mười bảy tuổi thôi đấy! Cô vẫn là em bé đó nha!
Hứa Tang Du có chút chột dạ, cô cũng cảm thấy không lạc quan lắm về khả năng kiểm soát của mình khi đối mặt với một miếng thịt ngon như vậy. Khi cô đang định rời đi, còn chưa đứng dậy thì quý ngài mù loà dáng vẻ mềm yếu nào đó đang nằm trên giường khẽ kéo nhẹ ngón út của cô lại.
“Tôi khó chịu quá… A Du, em có thể ở lại với tôi, được không?”