Ngày trùng sinh thứ 34: Anh thì không tham chắc?
Trans: CataHolic
Lần này thu hoạch khá phong phú, nơi này không chỉ nói đến các loại tài nguyên mà còn có cả tinh hạch này nọ nữa. Hứa Tang Du đánh giá sơ trong khoảng thời gian ngắn, bốn người nhà bọn họ sẽ không bị thiếu tinh hạch để dùng.
Thậm chí khi ra khỏi thành phố, bọn họ còn gặp được một con zombie tiến hoá cực nhanh, Hứa Tang Du mơ hồ cảm thấy được rằng con zombie này khả năng đã đạt cấp ba. Dù sao thì cô có rất nhiều kinh nghiệm trong việc tiêu diệt zombie, vừa đối mặt liền cảm thấy có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng nhắc nhở đồng đội của mình phải cẩn thận.
Sau đó dường như là ngay lập tức, cô còn chưa kịp dặn dò thêm vài lời thì đã bổ một rìu mang tính thăm dò lên con zombie kia. Hứa Tang Du còn có chút sững sờ, dù sao thì cô cảm thấy con zombie này hẳn là khá mạnh sao vừa đối mặt đã mất tiêu rồi?
Tạ Phồn ngồi trên xe khẽ mỉm cười không nói gì, che giấu thật kĩ công trạng và danh tiếng.
Hứa Tang Du cảm thấy chắc là bản thân cảm nhận sai, nhưng sau khi cô khoét tinh hạch ra lại phát hiện xác thực lớn hơn so với tinh hạch zombie thường thấy.
Nói cách khác, đây chính xác là một con zombie cấp ba nhưng không biết vì sao khi cô vừa chạm vào nó không phản kháng cũng không vùng vẫy, ‘xoẹt’ một cái đã bị chém chết.
Cô suy nghĩ rất lâu, cảm thấy đây có thể là một con zombie muốn tự sát hay sao ấy…
Bất kể là thế nào, vì cô thu hoạch được một viên tinh hạch zombie cao cấp hơn một chút nên trong lòng còn có chút phấn chấn. Khi trở về liền bảo Tạ Phồn chế thành dung dịch cho cô, xem thử liệu có thể giúp cô tiến một bước đến cánh cửa cấp ba hay không.
Bọn họ rất nhanh đã về đến căn cứ, chẳng qua bọn họ mới ra ngoài cày cuốc hai – ba ngày mà thanh tiến độ xây dựng của căn cứ đã tiến về phía trước được một quãng lớn. Ngoài ra bên trong cửa ra vào hai bên trái phải còn được xây dựng hai tháp cao giống như tháp mũi tên, mơ hồ có thể nhìn thấy các nhân viên căn cứ đang ‘súng vác vai, đạn lên nòng’ ở trên đó.
Hứa Tang Du không thể không cảm thán, khi những căn cứ khắc vẫn còn chưa hoàn toàn thành hình và vẫn đang chia năm xẻ bảy thì Bình Khẩu đã rất chuyên nghiệp rồi. Không có gì ngạc nhiên khi tương lai nó trở thành căn cứ lớn nhất nhì cả nước.
Người ta thường nói ‘thời thế tạo anh hùng’, tận thế đã đủ hỗn loạn cũng có khó tránh khỏi xuất hiện một số nhân vật lợi hại, chẳng hạn như người cầm quyền căn cứ người sống sót Bình Khẩu.
Hứa Tang Du không nhớ rõ người đó tên là gì, nhưng lờ mờ nhớ rằng người chân chính nắm giữ toàn bộ Bình Khẩu là người này. Tạ Trường Bình càng giống như một người đứng đầu danh dự của căn cứ hơn vì anh ta không biết phải quản lý như thế nào, hơn nữa người đó chủ động mời Tạ Trường Bình đến đặt tên cho nó, sửa đổi Bình Khẩu thành căn cứ người sống sót Tạ Trường Bình, là một tên có đầu óc đỉnh cao, rất thông minh và lợi hại.
Rất nhiều quy tắc phổ biến trong những căn cứ lớn đều do người này lập ra, dù sao thì biết rằng ông ta cũng rất lợi hại là được rồi.
Khi Hứa Tang Du đang đợi được xét duyệt khó tránh khỏi nhớ đến ông ta, sẽ lại nhớ đến Tạ Trường Bình – người hiện tại đã trở thành đồng minh của cô.
Tạ Trường Bình bị đồng đội của mình cưỡng ép đẩy sang, anh ta còn có chút xấu hổ: “Chuyện đó… bọn họ muốn tôi hỏi thử tối nay có muốn cùng nhau ăn tối không? Chúc mừng mọi người an toàn trở về một chút…”
Đúng vậy, anh ta bị đẩy qua đây để đề nghị xin ăn chực.
Hứa Tang Du đang ngẩn người, nghe vậy liên khẽ gật đầu: “Chắc chắn rồi, tối nay ăn một ít món ngon!”
“Các anh thích ăn chua ngọt không? Hay là thích ăn kho hơn?”
“Sao cũng được.” Tạ Trường Bình tỏ vẻ cả đám bọn họ chỉ ăn chực nên không kén chọn.
Hứa Tang Du dùng tay ra dấu ‘OK’ một cái, lần này ra ngoài thu hoạch phong phú. Tối nay có thể phung phí một phen, tới chợ đổi chác của căn cứ mua ít thịt tươi ngon. Mặc dù nói rằng sau khi khắp nơi bị mất điện, các loại thịt để trong tủ đông ở những nơi như siêu thị này nọ đã sớm hư hỏng sau bao nhiêu ngày, nhưng đừng quên rằng vẫn còn gia súc sống. Do đó, vẫn có thể mua được các loại thịt tươi ở chợ buôn bán, chỉ là rất đắt đỏ.
Hứa Tang Du định mua thịt ba chỉ và sườn, cái trước thì có thể làm thịt kho tàu, cái sau thì cô định nấu sườn xào chua ngọt.
Sau khi về nhà tháo dỡ đồ đạc, Hứa Tang Du liền đi chợ, có rất nhiều người đang bày bán đồ, cũng thấy một chỗ bán nắm rau xanh nhỏ hơi héo úa, chủ sạp hô lên rất hiếu khách: “Một miếng bánh mì là đủ, rau xanh này của tôi không độc và ô nhiễm môi trường!”
Hứa Tang Du dùng một miếng bánh quy nén(1) để đổi với rau xanh của ông ấy.
(1) Bánh quy nén (còn được gọi là hardtack) là một loại bánh quy hoặc bánh quy giòn đơn giản được làm từ bột mì , nước và đôi khi là muối. Nó được sử dụng để cung cấp thực phẩm trong trường hợp không có thực phẩm dễ hỏng, thường là trong các chuyến đi biển dài ngày, di cư trên đất liền và các chiến dịch quân sự. Cùng với thịt lợn muối , thịt ba chỉ là khẩu phần tiêu chuẩn của nhiều quân đội và hải quân trong suốt thế kỷ 17, 18 và 19.
Ngoại trừ thịt ba chỉ và sườn, cô còn mua một con cá trắm cỏ(2) từ quầy hàng công cộng của căn cứ, trông còn khá tươi mới, ước chừng rằng trong căn cứ có nuôi cá trong hồ chứa.
(2) Cá trắm cỏ là một loài cá thuộc họ Cá chép, cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45kg và sống tới 21 năm.
Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi loài người bị lây nhiễm mưa đỏ hầu hết đều sinh ra đột biến ở các mức độ khác nhau, bất kể là biến thành zombie hay trở thành người dị năng, dù sao thì cũng đều có sự thay đổi rất lớn.
Nhưng thực vật và động vật cũng dính mưa đỏ nhưng biến đổi lại cực kỳ nhỏ, hiếm khi có thể nhìn thấy động vật hoá zombie, hoặc là động vật sở hữu dị năng.
Nhiều nhất là một số động vật da hơi dày, thịt hơi dai thì hoàn toàn không biến đổi nhiều.
Điều này cũng đúng đối với thực vật, chỉ một số lượng động thực vật cực kỳ ít sinh ra những biến đổi tương đối lớn, nhưng vì chúng không có trí tuệ và số lượng lại khá nhỏ nên không thể gây ra mối đe dọa cho con người.
Hứa Tang Du thắng lợi trở về, vừa trở về nhà liền thấy em bé nhà mình và đám ‘nhảm nhí’ nhà bên đã chơi cùng nhau rồi. Bọn họ còn khá thích chơi cùng trẻ con nữa, ở đó lôi kéo Tiếu Tiếu chơi diều hâu bắt gà con. Tiếu Tiếu làm diều hâu cười khanh khách đi bắt gà con sau lưng gà mẹ.
Người chịu trách nhiệm đóng vai gà mẹ, là Tạ Phồn…
Đúng vậy, là Tạ Phồn, mặc dù anh bị mù không thích hợp để chơi loại trò chơi này cho lắm, nhưng Tiếu Tiếu rất tri kỉ, cô bé không vui khi anh ngồi ở bên cạnh xem vì luôn cảm thấy anh vô cùng đáng thương nên buộc anh cũng phải tham gia.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ chơi cùng với đứa bé mà thôi, cũng không phải là tham gia thi đấu gì nên bản thân sẽ không yêu cầu quá cao với Tiếu Tiếu, thường xuyên có gà con kêu lên ‘ây da da’ bị Tiếu Tiếu bắt được.
Vì vậy, trên thực tế, cảnh tượng đó của Tạ Phồn chẳng khác gì một cái cọc bằng thịt người bị một em bé và một đám đàn ông vây quanh. Nhóm Tạ Trường Bình chơi cùng với cô bé một hồi thì yêu cầu thấp đến tận Thái Bình Dương luôn, còn giả vờ bị bắt trong lúc lơ đãng nữa, kĩ năng diễn xuất cực kì thô.
Hứa Tang Du cũng không biết nên nói gì với đám đàn ông ngây thơ này, thôi vậy, bọn họ vui vẻ là được rồi.
Chẳng qua sau khi cô trở lại thì mọi người không chơi nữa, cả đám vây quanh Hứa Tang Du.
“Cái này nặng lắm, để tôi cầm cho!”
“Chắc là chị A Du mệt lắm, mau ngồi xuống uống ly nước ấm, nghỉ ngơi một lát.”
“Chuyện xử lý nguyên liệu nấu ăn giao cho tụi tôi đi, chị A Du ngồi uống tí trà chỉ huy là được rồi.”
Hứa Tang Du bị một đám nịnh nọt xoay quanh còn có chút không thoải mái: “Không sao, tôi không mệt, chẳng qua mọi người muốn giúp đỡ cũng được. Trước tiên gϊếŧ cá đi, sườn non và thịt ba chỉ rửa sạch sẽ, tôi phải đi vớt bọt trước.”
Cả đám xắn tay áo lên, nhận việc và phân công nhau hành động rồi đi mất.
Bọn họ vừa thấy nguyên liệu nấu ăn tôi này liền cảm thấy có chút hưng phấn không khống chế được, vì đã rất lâu rồi bọn họ chưa được ăn thịnh soạn như vậy. Lần cuối cùng bữa ăn có đầy đủ cả thịt lẫn rau là trước khi tận thế.
Vì nhà bếp không nhét được nhiều người như thế nên bọn họ liền lấy phần của mình mang ra ngoài xử lý. Nhặt rau không cần ở trong phòng bếp, có một cái thùng rác là được rồi, gϊếŧ cá rửa thịt chiếm nửa giang sơn nhà bếp.
Hứa Tang Du vốn muốn giúp đỡ, Giang Lam đun nước nóng, Tiếu Tiếu bưng một ly tới còn đặc biệt ngoang ngoãn đấm chân cho cô: “Chị A Du có mệt không ạ? Tiếu Tiếu xoa bóp cho chị nha!”
Hứa Tang Du nhanh chóng bị ăn mòn bởi cách đối xử này, nằm trên ghế sô pha như một con cá mặn(3) vậy. Bởi vì có rất nhiều người phụ giúp nên nguyên liệu nấu ăn chế biến rất nhanh, lúc bọn họ tiến vào vào căn cứ đã là buổi chiều khoảng hơn năm giờ, khi xử lý xong nguyên liệu nấu ăn sắc trời còn chưa tối hẳn.
(3) Cá mặn là cá (khô) ướp muối ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê, ý chí và nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Hứa Tang Du xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, bản thân cô rất thích sườn xào chua ngọt, vị chua ngọt mang một hương vị rất riêng biệt. Lúc cô nấu sườn xào chua ngọt thường thích luộc trước một lát, ít nhất phải chín khoảng 7-80% cũng có nghĩa là nấu trong hơn hai mươi phút trở lên, nhưng trong vòng nửa giờ.
Sau đó vớt ra để kiểm soát nước, mở lửa to chiên cho đến khi bề mặt bên ngoài hơi giòn cháy đồng thời bên trong thì mềm, cũng có thể khiến cho nước tương thấm vào thịt trong quá trình ướp.
Trước đây, khi cô còn ở cùng bà nội, thỉnh thoảng bà nội nhặt thêm một ít ve chai tích cóp một chút tiền là có thể mua ít thịt về nhà cải thiện món ăn. Sườn heo tương đối đắt, bọn họ lúc đó không mua nổi, chỉ có thể mua một số bộ phận rẻ hơn một chút, chẳng hạn như phần xương gần đốt sống đuôi, chưa kể có không ít thịt mà cũng rẻ hơn rất nhiều.
Bởi vì trong nhà thỉnh thoảng mới được ăn thịt một lần nên lần nào Hứa Tang Du cũng đều nấu vô cùng cẩn thận và nghiêm túc. Bà nội rất thích ăn món này nên sườn xào chua ngọt cũng trở thành một trong những món ăn sở trường nhất của cô.
Hứa Tang Du còn nấu cá dưa chua và thịt kho tàu, lúc nấu thịt kho tàu cô dùng rượu để hầm. Bởi vì bản thân thịt heo có một chút mùi tanh nên hầu hết mọi người đều cho thêm rượu nấu ăn vào khi làm món này. Cô không thêm nhiều nước tương nhưng vì có thêm nước màu rang(4) nên khá ổn, trông cũng tàm tạm.
(4) Màu đường rang là màu sử dụng đường để tạo màu cho thực phẩm trong quá trình chiên. Lượng dầu dùng để chiên đường màu không được lớn, chỉ đóng vai trò giữ ẩm cho lòng nồi. Lượng nước nên tương đương với đường, hoặc ít hơn một chút.
Nấu cá dưa chua, thực ra Hứa Tang Du thích ăn cá lóc hơn, chất thịt của cá lóc rất mềm cũng ít xương, nhưng mà cá trắm cũng không kém.
Cá do Tạ Trường Bình gϊếŧ, cắt ra độ dày vừa phải, Hứa Tang Du khá vừa ý. Cô tháo một túi dưa chua vét được từ trong siêu thị ra, còn có một ít ớt ngâm(5). Trước đây khi cô nấu thường dùng dưa cải tự làm, nhưng bây giờ điều kiện không cho phép nên miễn cưỡng chắp vá vậy.
(5) Ớt muối hay với tên gọi khác là ớt ngâm chua, ớt chua là món ăn kèm giúp tăng khẩu vị khi dùng bữa. Thường sẽ có nguyên liệu chính là một hay nhiều loại thực vật gồm có ớt trộn với muối hoặc một số gia vị khác. Món ăn này thường được ủ trong nhiều ngày để lên men vi sinh tạo chua.
Khi cô đang nấu ăn trong bếp, đám người bên ngoài đã ngồi thành một hàng, không nhịn được mà hít hít cánh mũi bởi vì thực sự là quá thơm.
Nhóc Tóc Vàng từ trước đến nay thích cường điệu hoá, ngửi thấy mùi này thôi mà đã có thể nước mắt lưng tròng rồi, cậu ta chọt chọt đội trưởng của mình: “Không định tán A Du thật sao?”
Tạ Trường Bình: …
Cái đám không có tiết tháo này!
Tôi thấy mấy cậu thực chất chỉ tham ăn món cô ấy nấu thôi! Đồ hèn hạ!
Nhóc Tóc Vàng chẳng có chút khiêm tốn nào: Anh thì không tham ăn chắc?
Tạ Trường Bình… cũng tham.
Nhóc Tóc Vàng rất bình tĩnh mà nói: “Anh Tạ, anh không định tán A Du thật sao? Người vừa xinh đẹp, tay nghề nấu ăn lại cao siêu, năng lực cũng mạnh mẽ, gϊếŧ zombie cũng đến là hung mãnh. Dù sao thì em vì tự ti nên bất luận nhìn từ phương nào hay góc độ nào thì chị A Du cũng là một người phụ nữ rất lợi hại. Nếu anh thực sự không theo đuổi thì cứ nói một tiếng.”
Cậu ta vỗ nhẹ bộ ngực gầy yếu của mình tự tin tràn đầy: “Dù sao em cũng khá thích chị A Du, anh mà không theo đuổi thì em sẽ theo đó nhé, biết đâu chị A Du thích kiểu người như em thì sao? Hí hí hí, đến lúc đó anh đừng có mà hối hận đấy nhá.”
“Cậu nói gì đấy.” Giang Lam và Tiếu Tiếu chầm chậm bu lại, lộ ra một nụ cười mỉm chi với cậu ta.
Khoảng nửa giờ trôi qua, Hứa Tang Du vui vẻ bưng cái mâm từ trong bếp ra: “Ăn cơm thôi!”
“Ồ?” Cô nhìn Nhóc Tóc Vàng: “Có chuyện gì vậy, sao mặt cậu sưng lên rồi?”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đồng thanh nói: “Tự té ngã rồi đập vào mặt mình.”
Nhóc Tóc Vàng: …