Ngày trùng sinh thứ 29: Cả gia đình họ đều tốt nghiệp Học viện Hí kịch Trung ương
Trans: CataHolic
Yên ổn ở Bình Khẩu đến ngày thứ ba thì xảy ra một vấn đề nho nhỏ.
Trước đây từng nói qua, chỗ mà nhóm Hứa Tang Du ở là do Tạ Trường Bình chọn giúp, nơi này rất tốt và đáng tin cậy, còn có một cái sân thượng lớn.
Dù sao thì Tạ Trường Bình rất cảm kích việc trước đây Hứa Tang Du đã ra tay giúp đỡ nên không thể lựa chỗ kém cho cô được.
Nhưng chỗ này cũng được người khác vừa ý, chỉ là không biết vì sao lại không đặt ngay hôm đó luôn mà lại đợi đến sau khi Hứa Tang Du dọn vào.
Vốn dĩ chuyện này rất dễ giải quyết, bạn không trả tiền thuê thì để người khác trả, đi tìm chỗ khác mà thuê. Nhà vẫn còn rất nhiều, luôn sẽ có căn thứ hai hợp ý bạn.
Nhưng đám người này thì không, mới sáng sớm đã la hét ầm ĩ ở bên ngoài.
Đúng lúc Hứa Tang Du bị đánh thức, cô ngáp một cái thò đầu ra ban công xem, vừa nghe kỹ là tiếng la hét ầm ĩ của một đôi nam nữ ở bên dưới.
Ý của người phụ nữ là căn nhà này bọn họ đã vừa ý trước nhưng lại bị người khác giành mất, giọng điệu như không thể nhịn được. Cô ta đã vừa ý căn nhà này rồi nên không muốn đổi cái khác.
Hứa Tang Du vừa nghe thì liền tức giận, tự mấy người làm việc lề mề, cuối cùng người khác thuê trước là do tật xấu của mấy người, sao có thể trách móc người khác chứ?
Nếu bạn vừa ý một hộp dâu tây, chần chừ tới lui không chịu mua nhưng lại không cho người ta bán, người ta để lại đến khi dâu tay hư thì bạn có đền không?
Ngay sau đó cô lại nghe thấy người đàn ông kia nói: “Em nhỏ giọng một chút được không vậy?”
Hứa Tang Du nghĩ người đàn ông này sẽ nói chút lý lẽ, nhưng không ngờ anh ta nói tiếp: “Chúng ta còn chưa biết những người trong nhà này như thế nào, có bản lĩnh gì hay không thì em ồn cái gì mà ồn. Đầu tiên xem thử có thể đuổi bọn họ ra khỏi căn nhà này hay không đã, em to tiếng như thế thu hút sự chú ý của người khác thì không dễ xong việc đâu.”
Ồ, chung một mặt hàng.
Hứa Tang Du đứng trên ban công híp mắt lại, tâm trạng không được tốt lắm.
Lúc này, những người đồng đội nhỏ của cô cũng lục tục tỉnh lại, có vẻ như Giang Lam cũng nghe thấy rõ ràng nên ánh mắt của cậu cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều. Tính khí của cậu vốn thuộc dạng khá nóng nảy, nói chuyện không vừa ý thì liền đánh nhau với người ta nên bây giờ làm sao có thể nhịn được chứ?
Khuôn mặt Giang Lam lạnh lùng làm động tác cắt cổ: “Đại tỷ, em đi dạy cho bọn chúng một bài học.”
Để bọn chúng hiểu tại sao biển xanh lại mặn(1) như thế!
(1) Nguyên văn là ‘vì sao hoa lại đỏ như thế’.
“Cậu xem ‘Người trong giang hồ’ nhiều quá rồi đấy à?” Hứa Tang Du gõ đầu cậu: “Nói tiếng người.”
Giang Lam vuốt mũi, thở hổn hển hai hơi: “Thì đánh nhau một trận thôi, em cũng muốn biết năng lực của bọn chúng thế nào mà đòi giành nhà với chúng ta.”
“Chúng ta vừa mới đến, không thể quá hung hăng được.” Ngoài miệng thì Hứa Tang Du nói vậy nhưng hình như thái độ không giống khiêm tốn cho lắm: “Cho dù thật sự ra tay cũng phải để bọn chúng ra tay trước thì lý lẽ mới thuộc về chúng ta, tờ giấy lưu ý hôm bữa xem chơi cho vui hay gì?”
“Cho nên?”
“Gọi anh Phồn Phồn của chúng ta ra để nói lý lẽ với bọn họ.” Hứa Tang Du thoáng cười mỉm một cái: “Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không ra tay trước.”
Tính tình của Tạ Phồn nhã nhặn, khi nói chuyện cũng rất mềm mỏng, đến lúc đó nói lảm nhảm với bọn chúng xem bọn chúng có nhịn được hay không. Không nhịn được là tốt nhất, Giang Lam cũng đã chuẩn bị xong ống tuýp cả rồi.
Lúc Tạ Phồn bị gọi ra thì vẻ mặt vẫn còn mờ mịt, có lẽ anh… tạm thời sẽ ở lại đây. Vậy thì cần suy nghĩ xem phải nâng cao thực lực của mình thế nào.
Tinh hạch zombie cũng có hiệu quả đối với anh nhưng lại không hiệu quả rõ ràng bằng tinh hạch của người dị năng.
Đến giai đoạn sau tận thế, mọi người cũng sẽ biết không chỉ trong não của zombie có tinh hạch mà trong não người dị năng cũng có. Tinh hạch của người dị năng đối với Tạ Phồn mà nói thì bổ hơn nhiều.
Buổi tối anh không ngủ được nên vẫn luôn suy nghĩ việc phải duy trì hình dạng con người hiện tại của mình như thế nào để dễ dàng nâng cao thực lực của bản thân hơn.
Anh còn chưa tìm ra được một phương pháp thì đã bị Hứa Tang Du gọi từ trong phòng ra. Hứa Tang Du còn ở đó xúi giục anh: “Nói lý lẽ với bọn họ! Nói nhiều một chút!”
Lúc đầu Tạ Phồn vốn không quan tâm đám người bên ngoài lắm, vì thế cũng không cẩn thận nghe xem bọn chúng nói gì, sau khi biết thì anh hơi buồn cười, còn có người dám kiếm chuyện trên đầu anh nữa á?
*Đợi tau ra được tau sẽ gϊếŧ hết bọn bây.jpg*(2)
(2) Meme đó đây mọi người =)))Sau đó bọn họ liền chỉnh trang lại một chút rồi mở cửa ra, lúc Hứa Tang Du mở cửa còn cười khanh khách: “Mới sáng sớm mà mấy người đã đứng trước cửa nhà người ta cãi nhau rồi, có biết lịch sự nơi công công là gì không, gia đình tôi còn có trẻ con nữa đấy.”
Tiếu Tiếu quyết đoán gật đầu, bé níu vạt áo của Hứa Tang Du rồi dùng ánh mắt nhút nhát nhìn ra bên ngoài.
Một nhà bốn người vừa đứng ở đó quả thật là phong cảnh độc đáo trong tận thế, vì sao vậy nhỉ?
Tiếu Tiếu – một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi không hề có sự uy hϊếp.
Chủ nhà – Hứa Tang Du, hiện tại mười bảy tuổi, không bàn đến vẻ ngoài xinh đẹp thì trông còn lộ ra chút ngây ngô non nớt.
Giang Lam còn nhỏ hơn Hứa Tang Du một tuổi, bộ dáng thiếu niên bất lương.
Người lớn nhất ở đây – Tạ Phồn, gầy gò bệnh tật, còn là một người khiếm thị.
Tổ hợp khiến người ta cảm thấy sẽ không thể sống nổi quá một tháng ở tận thế này.
Nói thế nào nhỉ, chỗ nào cũng lộ ra cảm giác rất dễ ức hϊếp.
Người phụ nữ kia nhanh chóng đẩy người đàn ông một cái, người đàn ông hiển nhiên cũng cảm thấy tổ hợp này không hề có chút đáng sợ nào và cũng không có chút áp lực nào nếu ức hϊếp đám này nên bước lên một bước rồi nói: “Chuyện là thế này, khoảng hai ngày trước tôi và các bạn của tôi…”
“Đừng vội, có chuyện gì từ từ nói.” Hứa Tang Du vỗ vai Tạ Phồn: “Tôi đi đun ít nước nóng.”
Cô quay đầu mang các đồng đội nhỏ của mình vào nhà, tạm thời để Tạ Phồn ở lại ‘hiện trường’, khẽ nói với anh: “Nói lý lẽ trước, chúng tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô quay lại làm gì? Vội đi lấy vũ khí chứ gì.
Vì sống trong căn cứ nên cô không mang theo rìu tuỳ thân, dù sao lúc làm việc mà mang trên người rất vướng tay vướng chân, không tiện lắm. Nhưng bây giờ người ta đã khi dễ tới tận cửa nhà rồi.
Đừng nói Hứa Tang Du mà cả Tiếu Tiếu cũng hồng hộc chạy vào nhà lấy cái chày lăn bột ra.
Mấy người trang bị võ trang đầy đủ, vừa chỉnh trang bản thân xong lúc này mới từ trên lầu bước xuống. Khi bước xuống liền thấy Tạ Phồn đang đứng đó nở nụ cười mềm mại ấm áp mà nói đạo lý với người ta.
Người đối diện: “Chúng tôi vừa ý trước, cũng đã nói với người giới thiệu ngày khác sẽ đến thuê, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ.”
Tạ Phồn: “Thật ngại quá, tôi hơi mù ấy, anh nói gì cơ? Có thể nói lại lần nữa không?”
Người đối diện: …
Chuyện anh bị mù với nghe không rõ thì có liên quan gì với nhau không hả?
“Tôi nói chúng tôi chọn căn nhà này trước, các người có thể dọn đi hay không?”
Tạ Phồn: “Thời tiết hôm nay tốt thật đấy, các người đừng nói to tiếng như thế, tôi có thể nghe rõ mà. À đúng rồi, ban nãy anh nói gì ấy nhỉ?”
Người đối diện: …
Cả người anh không nóng cũng không lạnh, nói là giảng đạo lý nhưng thật ra chính là ở đó tán dóc huyên thuyên cùng người ta, chẳng có câu nào vào điểm chính. Người có tính tình tốt hơn nữa cũng sẽ nổi giận, huống chi người đối diện vốn còn là một tên nhóc tính khí nóng nảy.
Đến khi nhóm Hứa Tang Du từ trên lầu đi xuống thì bầu không khí đã trở nên căng thẳng sắp đánh nhau đến nơi rồi, đương nhiên là phía bên kia đơn phương muốn đánh Tạ Phồn. Trên mặt của Tạ Phồn vẫn nở một nụ cười ấm áp, bộ dáng rất dễ nói chuyện.
Hứa Tang Du vừa xuống liền đặc biệt hăng hái: “Nói chuyện không được nữa rồi sao?”
Thái độ đó của cô không giống hoảng sợ mà ngược lại giống như mong đợi không đàm phán được thì đúng hơn. Vốn dĩ Tạ Phồn vẫn còn khá bình thường, Hứa Tang Du vừa bước xuống thì không khí quanh người anh bỗng nhiên thay đổi rất kì diệu.
Nói thế nào nhỉ?
Trông có hơi yếu ớt, nhu nhược(3).
(3) Nguyên văn là “trông có ‘hơi đuỹ’”
Anh vô cùng dè dặt vươn tay ra níu lấy tay áo của Hứa Tang Du, dùng loại giọng điệu ‘tôi rất tủi thân nhưng tôi không nói’: “Tôi cũng không biết vì sao mà bọn họ bỗng nhiên rất tức giận, rõ ràng tôi nói chuyện rất đàng hoàng và lễ phép với họ, nhưng bọn họ… bọn họ…”
Tạ Phồn cụp mắt xuống, điệu bộ như thể ‘tôi chịu một chút oan ức cũng chẳng sao’ tiếp tục nói: “Mọi người đều là những người may mắn sống sót ở tận thế, vì sao không thể… A Du, có phải tôi đã gây rắc rối gì cho cô không?”
Người đối diện: ? ? ?
Người vẫn luôn không nghe người ta nói chuyện không phải là anh hay sao?
Giang Lam cũng là một diễn viên thành tinh, bộ dáng của cậu lập tức vô cùng phẫn nộ: “Anh Phồn Phồn của chúng tôi không những là một người khiếm thị mà còn là một người dịu dàng như thế! Sao mấy người lại bắt nạt anh ấy chứ! Nói năng bình thường không được sao?”
Hứa Tang Du cũng ngầm hiểu trong lòng, giọng nói còn mang theo sự bi phẫn mạnh mẽ vang lên: “Tuy chúng tôi chỉ là vài người bình thường nhưng cũng không thể chấp nhận bị người ta bắt nạt. Anh Phồn Phồn là người dịu dàng nhất! Tôi không cho phép mấy người đối xử với anh ấy như vậy! Tuy rằng căn cứ nghiêm cấm lén lút đánh nhau nhưng khi bị người ta bắt nạt thẳng mặt thì cũng được phép phản kích chứ? Nói thế nào thì bọn tôi cũng có lý.”
“Mấy người có bị khùng không vậy!” Đám người kia có lẽ cũng tức điên rồi, chưa bao giờ gặp loại người nào như đám Hứa Tang Du, vừa không hiểu tiếng người vừa thích diễn trò.
Bọn chúng vốn cũng nghĩ rằng có thể không cần ra tay thì càng tốt, nhưng bây giờ cũng đã bị chọc tức muốn chết rồi nên xắn tay áo muốn xông lên đánh nhau, tuy bên cạnh liền có người cố gắng kéo anh ta lại nhưng trong miệng vẫn còn ồn ào.
“Truyền ra ngoài còn nghĩ rằng chúng ta bắt nạt một đám già yếu bệnh tật nữa.”
Không phải già yếu bệnh tật sao, nhưng đám già yếu bệnh tật này cứng hơn bất kỳ ai.
Hứa Tang Du đã chẳng muốn lãng phí thời gian nữa, cô đang định ra tay thì một nhóm người ào ào ùa ra từ bên cạnh, người dẫn đầu đúng là Tạ Trường Bình. Ánh mắt của Tạ Trường Bình cực kỳ sắc bén, có lẽ anh ta nghĩ rằng đang có người bắt nạt nhóm Hứa Tang Du.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao, có chuyện gì có thể sang gọi chúng tôi giúp đỡ, không cần phải cảm thấy ngại ngùng.”
Nhóc Tóc Vàng ở phía sau cũng hăng hái cổ vũ anh ta: “Chị gái nhỏ đã xinh xắn lại còn nấu ăn ngon. Anh Tạ xông lên làm anh hùng cứu mỹ nhân đi! Em không muốn ngày nào cũng ăn mì gói đâu!”
Tạ Trường Bình có hơi xấu hổ, trừng mắt nhìn nhóc Tóc Vàng một cái.
Phản ứng của Giang Lam còn mạnh hơn nữa: “Không cần các anh giúp đâu!”
Cậu xoay ống tuýp rồi lao lên đầu tiên: “A Du, chị ở nhà trông Tiếu Tiếu là được rồi, một mình em cũng có thể giải quyết!”
Đôi tay nhỏ bé non nớt của Tiếu Tiếu cũng ra sức giơ cái chày lăn bột lên: “Anh Lam Lam cố lên! Anh Lam Lam lợi hại quá!”
Cảnh tượng hệt như khung cảnh của một buổi hòa nhạc.
Sao Hứa Tang Du có thể thật sự đứng nhìn cậu đánh nhau một mình, cô cũng tiến lên một bước đồng thời vô thức đẩy Tạ Phồn ra sau lưng mình. Hết cách rồi, Tạ Phồn là báu vật to bự của nhà bọn họ đó! Cho dù không cho Giang Lam ăn thì cũng phải cho Tạ Phồn ăn (Giang Lam: ? ? ?). Anh là nhân vật quan trọng cần được bảo vệ.
“Anh đứng sang một bên với Tiếu Tiếu đi, chuyện kế tiếp cứ giao cho hai chúng tôi là được.” Hứa Tang Du không định trực tiếp dùng rìu, cũng không cần thiết phải gϊếŧ người thấy máu.
Cô cũng không phải là kẻ cuồng gϊếŧ chóc, không phải sao?
Hơn nữa Hứa Tang Du cũng cố tình muốn thử xem thể lực hiện tại của mình đã tiến bộ đến mức nào. Cô nhìn dáo dác xung quanh thì vừa hay trông thấy một số khối bê tông dùng để xây dựng căn cứ vẫn chưa được kéo đi ở bên cạnh.
Một khối cực kỳ to.