Ngày trùng sinh thứ 21: Đây là chuyện mà một tên điên như thế nào mới có thể làm được?
Trans: Cataholic
“Tôi suy nghĩ một lát, anh bận việc trước đi.” Hứa Tang Du bình tĩnh nói: “Chuyện này không gấp có thể từ từ rồi nói, chuyện của căn cứ quan trọng hơn.”
Trần Kỳ chủ yếu qua đây trước để nói với cô một tiếng, nghe vậy thì gật đầu rồi đi làm việc khác. Hứa Tang Du cấp tốc quay lại ký túc xá tìm Tiếu Tiếu trước.
Tiếu Tiếu rất ngoan, vẫn luôn đợi ở trong phòng đợi Hứa Tang Du trở lại mới mở cửa.
Giang Lam đi theo sau lưng Hứa Tang Du nhịn không được hỏi cô: “Chúng ta thực sự muốn…”
“Muốn gì chứ, thu thập đồ đạc ở đây rồi đi thôi.” Hứa Tang Du ôm Tiếu Tiếu vào lòng, nhanh chóng cầm lấy chiếc túi đặt trong góc sang rồi bắt đầu nhét đồ đạc vào bên trong.
Giang Lam trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Tại… tại sao chứ?”
“Thứ nhất, nơi này căn bản không thích hợp để xây dựng căn cứ, xây dựng căn cứ ở đậy chỉ tổ lãng phí công sức. Anh ta muốn chọn nơi này làm căn cứ của anh ta trong tương lai chứng minh ánh mắt của anh ta rất kém, hợp tác cùng kiểu người như vậy không có triển vọng.”
“Thứ hai, từ chuyện trước đó cậu cũng thấy được, một chút chuyện nhỏ như vậy mà bên trong căn cứ cũng có thể hỗn loạn thành thế này chứng tỏ tầng lớp quản lý bình thường căn bản không được lòng dân, cũng chẳng hề được tín nhiệm. Cho dù nơi này có thể sử dụng để xây dưng căn cứ, tôi cũng sẽ không ở lại đây. Tôi nhàn rỗi không có gì làm thì đi đâu mà chẳng được? Đồng hành cùng một nhóm người không được tín nhiệm để xây dựng một căn cứ không đáng tin cậy.”
“Thứ ba, mặc dù chuyện đêm nay đã được giải quyết nhưng trước đó đã bọn họ đã trở thành phe đối địch, những người trong ký túc xá kia và nhóm người Trần Kỳ đã có ngăn cách, dù sao thì lúc nhóm Trần Kỳ ở bên ngoài liều mạng thì đám người bên trong đến cả cửa cũng không chịu mở. Một đám người không được tín nhiệm xây dựng một căn cứ không đáng tin cậy, tất cả mọi người còn không đồng lòng… cậu dám ở lại?”
Hứa Tang Du liếc mắt xem thường, sau đó nói: “Bây giờ khẩn trương thu dọn đồ đạc rồi chúng ta lập tức rời khỏi nơi này. Đi chậm chốc nữa anh ta xong việc đi sang đây, tôi từ chối anh ta lại phải cùng anh ta nói nhăng nói cuội thêm nửa ngày, quá lãng phí thời gian.”
Giang Lam cảm thấy rất có lý, bắt đầu hổn hển thu thập đồ đạc với cô.
Hứa Tang Du đã giải thích rõ ràng với cậu như vậy rồi, nếu cậu còn không hiểu thì chính là đồ ngốc.
Ba người thu thập hành lý xong, nhân lúc người trong căn cứ vẫn đang bận rộn căn bản không phát hiện ra bọn họ thì phóng xe con rời đi.
Đến khi Trần Kỳ phát hiện ra rằng họ đã bỏ chạy, họ cũng không biết họ đến đâu rồi.
Đêm qua Tiếu Tiếu ngủ không ngon, lúc lên xe liền bắt đầu gật gà gật gù buồn ngủ. Giang Lam sợ cô bé không ngủ được liền đặt cô bé gác lên đùi mình để Tiếu Tiếu nằm ngủ trong lòng mình.
Hứa Tang Du vừa nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy Giang Lam cẩn thận từng li từng tí ôm Tiếu Tiếu, ‘từ ái’ sờ sờ vào tóc Giang Lam. Bằng cách nào đó, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng rất quái lạ
Bọn họ cực kỳ giống một nhà ba người.
Giang Lam là người mẹ hiền, cô là người cha mang theo con gái Tiếu Tiếu ra ngoài đi chơi. (Không phải)
Hứa Tang Du suy nghĩ một chút về Giang Lam - một cậu trai tính khí ngày thường bộp chộp lại liên tưởng đến cụm từ ‘mẹ hiền’ này… Cô vô thức rùng mình một cái, quẳng cái ý nghĩ kỳ lạ đó ra khỏi đầu.
Sau khi rời khỏi đó thì bọn họ rất ít dừng lại trên đường, dù sao thì vận may cũng không tốt, khó khăn lắm mới tìm được một nơi để nghỉ ngơi một lát thì lại gặp phải loại chuyện kia nên trong lòng ba người đều có bóng ma tâm lý. Trên đường thường nghỉ ngơi ở trong xe, thỉnh thoảng đi ngang qua một số thôn nhỏ không còn bóng người cũng có thể tìm một phòng trống để nghỉ ngơi một chút.
Hứa Tang Du nhớ rõ căn cứ người sống sót Trường Bình được thành lập từ rất sớm, đây là căn cứ người sống sót đầu tiên có khái niệm về căn cứ, nhưng ban đầu nó không được gọi là căn cứ người sống sót Trường Bình mà là được những người bên ngoài nhắc tới sau khi Tạ Trường Bình nổi tiếng.
Bạn có biết căn cứ người sống sót đó không? Cái căn cứ mà người Tạ Trường Bình kia sống ấy.
Sau một thời gian dài, người ngoài liền trực tiếp gọi nơi này là căn cứ người sống sót Trường Bình, sau khi được gọi như vậy nhiều hơn thì những người trong căn cứ của họ cũng sửa miệng lại.
Trước khi sửa tên, nơi này được gọi là căn cứ người sống sót Bình Khẩu.
Vì toà nhà nổi tiếng nhất ở gần căn cứ này là chợ hoa cảnh Bình Khẩu nên Hứa Tang Du chỉ cần tìm đến chợ hoa cảnh Bình Khẩu là có thể tìm được căn cứ này.
Nhưng mà trước khi tới nơi thì bọn họ đến một thành phố gần đó trước, vì vật tư trên xe của bọn họ đã gần như sắp dùng hết rồi. Hứa Tang Du phải đi thu thập một ít vật tư trước, sau đó mới vào căn cứ kia nhìn một cái.
Thời điểm giai đoạn đầu tận thế, vì trong thành phố có dân số đông nhất nên số lượng zombie cũng nhiều, chính vì vậy ban đầu mọi người đều trốn khỏi thành phố.
Những người can đảm hơn một chút đều mang theo người nhà chạy trốn. Một số người còn lại không có can đảm, cũng không dám bước ra khỏi cửa mà nấp vào một chỗ chờ cứu viện.
Do đó, toàn bộ thành phố trông đặc biệt hoang vắng, ngoại trừ thây ma ra thì rất hiếm khi có thể nhìn thấy sinh vật sống.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số người võ trang đầy đủ đang vơ vét vật tư bên ngoài, cũng đều là cảnh tượng vội vội vàng vàng. Bọn họ sẽ không ngừng lại ở một chỗ quá lâu, bởi vì zombie xung quanh sẽ từ từ tụ tập lại. Một ít zombie thì còn có thể đối phó, nhưng một khi số lượng lớn zombie tập trung lại thì rất khó để chạy thoát.
Dù sao thì nhiều kiến còn có thể cắn chết một con voi mà.
Các tuyến đường chính trong thành phố đã được dọn dẹp thông thoáng đơn giản, có lẽ vì nếu tắc nghẽn quá nghiêm trọng, người chạy ra ngoài sẽ không thể thoát ra được.
Về phần là ai đã dọn dẹp thì có thể là những người sống chạy trốn ra ngoài kia, hoặc cũng có thể là đội cứu viện phía chính phủ.
Bất kể thế nào đều thuận tiện cho những người đến sau, Hứa Tang Du lái chiếc xe con mang theo hai người đồng đội của mình tiến vào thành phố này, nơi này tương đối gần với căn cứ người sống sót Trường Bình. Vào thời điểm cuối cùng của kiếp trước, nghe nói Tạ Trường Bình dẫn theo một nhóm người dị năng bắt đầu dọn dẹp toàn bộ thành phố.
Bọn họ muốn dọn dẹp sạch sẽ thành phố này để chuyển căn cứ vào trong thành phố.
Không biết rốt cuộc có thành công hay không, dẫu sao thì Hứa Tang Du cũng mất sớm.
“Liệt kê ra một danh sách những thứ mà chúng ta cần, hôm nay làm một lần luôn cho xong.” Hứa Tang Du vừa lái xe vừa nói, bọn họ chủ yếu cần thức ăn, thức ăn là quan trọng nhất, kế tiếp là một số các loại gia vị.
Đặc biệt là muối, muối là thứ không thể thiếu. Nếu trong một thời gian dài mà lượng muối hấp thu vào không đủ, con người sẽ dần dần trở nên yếu ớt, tứ chi vô lực, v.v…
Vì vậy, những thứ như muối này là không thể thiếu được.
Nếu có thể tìm được những thứ vặt vãnh linh tinh khác thì cũng cần mang một ít theo.
Các loại cửa hàng trong thành phố về cơ bản đều đã bị vơ vét qua một lượt, nhưng cho dù từng bị vơ vét một lần cũng có rất nhiều thứ chưa bị người ta lấy đi.
Hiện tại, những nơi trong thành phố chưa bị người ta vơ vét có lẽ là kiểu trung tâm mua sắm cỡ lớn, bởi vì các trung tâm mua sắm cỡ lớn đều nằm ở những nơi sầm uất nhất của một thành phố. Sầm uất có nghĩa là lưu lượng người khá nhiều, lưu lượng người nhiều cũng có nghĩa là nhiều thây ma hơn.
Hơn nữa, bởi vì sự thay đổi của ngày tận thế hôm đó bắt đầu vào ban đêm nên các trung tâm mua sắm lớn đều bị khóa cũng như không dễ đột nhập một mình. Đây cũng là lý do khiến các trung tâm thương mại lớn vào thời điểm giai đoạn sau trở thành mục tiêu tranh đoạt của rất nhiều căn cứ.
Hứa Tang Du dẫn theo hai người đồng đội của mình, sau khi tìm được những thứ cần thiết thì bắt đầu chuyển lên xe. Hiện tại, cô cảm thấy chiếc xe này có hơi nhỏ và có ý định đổi sang một chiếc lớn hơn một chút nên vẫn luôn xem xét những chiếc xe ở trên đường.
Thực ra cô thực sự muốn tìm một chiếc xe địa hình, vì gầm của loại xe địa hình này tương đối cao, đường kiểu gì cũng có thể đi, vừa tiện lợi lại an toàn.
Chẳng qua tạm thời vẫn chưa tìm thấy, nếu tìm được thì cô chắc chắn phải làm một chiếc.
Nhưng dọc đường đi, Hứa Tang Du mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không ổn, số lượng zombie dường như có hơi ít. Trong thành phố không thiếu gì zombie, đặc biệt là khi bọn họ lái xe ngang qua, lũ zombie sẽ bị tiếng động hấp dẫn và từ từ tập trung lại.
Ngay cả khi xe của bọn họ chạy quá nhanh, lũ zombie còn chưa kịp gom lại, bọn họ đã chạy mất thì khi quay đầu lại cũng phải nhìn thấy có rất nhiều zombie trên đường ở phía sau chứ.
Nhưng bọn họ men theo con đường này, thỉnh thoảng dừng lại vơ vét ít vật tư trong cửa hàng, lúc đi ra số lượng thây ma tụ tập ở bên ngoài cũng không có nhiều. Giang Lam chưa từng trải qua kiếp trước, tự nhiên cũng không phát giác được có gì đó không ổn.
Nhưng Hứa Tang Du lại nhận ra được điều đó.
Sau khi cô bước ra từ trong một cửa hàng lần nữa và quét sạch vài con thây ma đang lảng vảng ở cửa thì mới không nhịn được mà dặn dò Giang Lam: “Lát nữa cẩn thận một chút, tôi vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm, nếu có chuyện gì thì bảo vệ cho Tiếu Tiếu trước.”
Giang Lam mặc dù khá mờ mịt nhưng cũng gật đầu.
Họ lên xe tiếp tục đi về phía trước, trong thành phố vốn dĩ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có những người đồng loại đi ngang qua tìm kiếm tài nguyên nhưng cũng là nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng sau khi bọn họ đi về phía trước thêm một đoạn nữa, vậy là lại nghe thấy âm thanh rất hỗn độn.
Hứa Tang Du ngay lập tức nhận ra rằng có thể trước mặt đã xảy ra chuyện gì đó dẫn đến lũ zombie này đều bị hấp dẫn sang đó, vì vậy số lượng zombie mà bọn họ gặp phải mới tương đối ít.
Bởi vì lái xe nên không dễ đi đường hẻm, bọn họ cũng không thể nào đi đường vòng, Hứa Tang Du quyết định qua đó xem sao. Cô thận trọng lái xe về phía trước thêm một đoạn nữa, sau đó quả nhiên nhìn thấy rất nhiều zombie.
Sau khi cô nhìn thấy thứ đang bị zombie vây vào giữa thì khoé miệng hơi co giật.
Ở chính giữa giống như xếp La Hán(1), một đống xe ô tô được chồng lên nhau. Mấy người đang đứng ở trên đỉnh hoàn toàn bị zombie bao vây, nhưng dáng vẻ của họ dường như không có vẻ gì là rất hoảng sợ.
(1) Tiết mục xiếc chồng người
Tổng cộng có bốn người đứng ở trên xe, một cậu tóc vàng trên tay cầm một con dao, nhưng con dao đó trông rất kỳ lạ, vô cùng dài, ít nhất cũng phải hai mét. Cậu ngồi xổm trên xe, hổn hển đâm những con zombie gần đó cùng với cây đao vô cùng dài đó.
Nhưng lực sát thương lại không cao, dù sao độ chính xác của cậu cũng quá thấp, rất khó để trực tiếp đâm vào cổ của một con zombie và chém bay đầu nó.
Nếu chỉ chọc được một lỗ thì cơ thể của zombie hoàn toàn không cảm giác được gì.
Một người đàn ông cường tráng và cao lớn có nước da ngăm đen. Anh ta thế mà lại cầm một cái liềm, cán liềm cũng rất dài nhưng dài hơn nữa thì cũng có mức độ nên chỉ có thể chém đến những con gần với anh ta nhất, nhưng tốt xấu gì cũng còn có thể xử lý vài con zombie.
Một người đàn ông ưu tú đeo kính, người này còn lợi hại hơn, cái gì cũng không làm mà chỉ ngồi ở đó giơ một lá cờ màu đỏ nho nhỏ và hô 666(2).
(2) Trong tiếng Hán, cụm 666 được viết là 六 六六 và phát âm thành /liùliùliù/. Nó gần giống với cách đọc 牛 phát âm là /niú/. Có ý nghĩa khen ngợi một người rất giỏi, thậm chí là năng lực “phi phàm”, “trâu bò”.
Rõ ràng là một con cá mặn(3).
(3) Một người chỉ sống hưởng thụ, không muốn làm gì hết, nói cách khác là ăn không ngồi rồi, ăn bám.
Duy chỉ có một người thực sự có lực sát thương là một thanh niên ngoài 20 tuổi, trông rất đẹp trai nhưng lại có một giọng nói cực kỳ vang dội.
“Đ* mẹ nó! Ai bảo các người dẫn đến nhiều như vậy hả! Chúng ta phải ở đây đánh tới bao giờ mới đi được chứ? Lý Đông Đông, cậu đừng có hô nữa đi, cậu hô lên làm tôi đau đầu!”
Người đàn ông ưu tú đeo kính kia có lẽ là Lý Đông Đông, vẻ mặt của cậu ta vô tội: “Anh Tạ, tôi đây không phải đang cổ vũ cho anh hay sao?”
“Cậu còn hô nữa thì tôi sẽ ném cậu xuống.”
“Ờ …” Lý Đông Đông không nói chuyện nữa.
Người thanh niên có giọng nói vang vọng kia sở dĩ là một người duy nhất có lực sát thương bởi vì dị năng của anh ta thoạt nhìn rất mạnh mẽ, dị năng của anh ta là hệ hoả.
Ngay cả khi là kỹ năng cấp một cũng có điểm khác biệt.
Một số người chỉ có thể dùng làm bật lửa, ngọn lửa của một số người thì to bằng nắm tay em bé có thể nướng một quả trứng gà.
Còn ngọn lửa của người thanh niên này cũng chỉ lớn bằng nắm tay, nhưng mà là nắm tay của người trưởng thành, màu sắc có vẻ đậm hơn một chút so với ngọn lửa bình thường. Anh ta ngưng tụ một quả cầu lửa trong lòng bàn tay, sau khi ném xuống, quả cầu thế mà lại có thể bị anh ta điều khiển, xoay một góc để chọn mục tiêu rồi quấn lấy đầu của con zombie đó và nhanh chóng thiêu trụi đầu của nó thành tro.
Lực sát thương của anh ta cao hơn nhiều so với đồng đội của mình, nhưng dị năng cấp thấp có hạn, sau khi dùng một thời gian sẽ mệt mỏi, chỉ có thể nghỉ ngơi một lát để bổ sung ít thể lực mới có thể tiếp tục sử dụng.
Anh ta cứ như thế gϊếŧ vài con zombie rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó vừa nghỉ ngơi vừa mắng đồng đội của mình là đầu heo(4).
(4) Ngáo, ngu, ngốc, không làm được chuyện gì tốt còn bày thêm việc cho người khác.
Hứa Tang Du lái xe ở bên ngoài vòng vây của thây ma mà rơi vào trầm mặc.
Có lẽ chưa từng thấy qua đội ngũ nào… ba láp ba xàm(5) như vậy.
(5) Nguyên văn là ‘sa điêu’ (沙雕 - shādiāo) có nghĩa là ngớ ngẩn, ngu ngốc, vớ vẩn, xàm xí, khùng điên, v.v… Cư dân mạng bên Trung sử dụng thuật ngữ ‘sa điêu’ để thay thế để tránh chửi quá thô tục hoặc nặng nề.
Cảm thấy hình như bọn họ định dọn dẹp một số zombie, nhưng vì số lượng zombie bị thu hút đến quá nhiều, hơn nữa còn có thêm nhiều zombie hơn đang cuồn cuộn không ngừng bị hấp dẫn tới đây nên bọn họ bị bao vây ở chỗ này không chạy thoát được.
Thảm thì cũng khá thảm nhưng không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười lạ kỳ.
“Anh Tạ! Anh Tạ! Có người tới rồi kìa!” Lý Đông Đông vốn vẫn luôn im lặng, khi nhìn thấy bọn họ liền rất hưng phấn chỉ vào xe con mà la lên một tiếng.
Người có dị năng hệ hoả kia cũng thuận theo nhìn sang, vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh cũng không cầu cứu, thậm chí còn cao giọng hô lên một câu: “Mọi người đi xa một chút, ở đây không an toàn, lùi lại một chút đi. Lúc mọi người đến có đi qua một cái ngã tư không? Rẽ trái ở ngã tư đó có thể đi đường vòng, trực tiếp vòng qua chỗ này.”
Lý Đông Đông trợn tròn mắt: “Anh Tạ! Không nhờ bọn họ giúp đỡ một chút sao?”
Người thanh niên nghe xong trừng mắt liếc cậu một cái: “Chuyện tự chúng ta gây ra cũng đừng liên luỵ người khác dính vào, cậu cảm thấy thêm vài người nữa thì có thể thế nào? Có thể cấp tốc dọn sạch hay sao? Hơn nữa người ta còn mang theo trẻ em nữa.”
Lý Đông Đông ‘ồ’ một tiếng rồi tiếp tục thành thành thật thật vẫy lá cờ nho nhỏ trong tay, nhưng không dám la hét cổ vũ nữa.
Dáng vẻ của người thanh niên rất tự tin: “Chúng ta từ từ rồi sớm muộn gì cũng có thể dọn dẹp sạch sẽ, dù sao đồ chúng ta mang theo cũng đủ ăn, cùng lắm thì ở lại đây thêm một thời gian.”
Người đàn ông cường tráng da ngăm đen ở bên cạnh kia cũng nói: “Đúng rồi, vật tư mà chúng ta kiếm được trước đó đủ cho bốn người chúng ta ăn một tuần mà.”
Lý đông Đông: …
Tự dưng cảm thấy tuyệt vọng.